CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long cười nói:

– Theo điều tra thì kẻ tập kích tôi là thuộc hạ của ông chủ Vương, bọn họ rất trung thành với ông chủ của mình. Hận tôi ép chết ông chủ của bọn họ, nên mua vũ khí theo những cách đặc biệt để ám sát tôi, xong việc cũng tự sát hết. Ban tuyên giáo cảm thấy đây không phải việc đáng tuyên dương, nên không đưa tin.

– Wa

Hàn Mộng Điệp kêu lên kinh ngạc:

– Thời này còn có người trung thành nhất mực như vậy sao. Ông chủ Vương của tên sát thủ đó nhất định là người rất giỏi.

Đỗ Long nói:

– Là một kẻ không sợ chết mới đúng. Nếu như y bị bắt, sớm muộn cũng bị ăn đạn. Bắt cóc hơn trăm người đi làm nô lệ mở quặng, nói thẳng ra là mất hết tính người.

Hàn Mộng Điệp hỏi Đỗ Long không ít tình tiết phá án, Đỗ Long có cái nói thật có cái nói chống đỡ. Cuối cùng hắn nói hết những việc phá án mình đã trải qua cho cô bé, đương nhiên là cắt giảm không ít, nhưng Mộng Điệp vẫn nghe say sưa.

– Con bé này luôn thích nghe những chuyện lì kỳ như thế này, thật hết cách.

Lưu Long Thịnh lắc đầu bất lực. Lúc này nhân viên phục vụ bưng đĩa cá lên, Lưu Long Thịnh giới thiệu:

– Đỗ Long, đĩa cá vòng hương này là món tủ ở đây đấy, cậu thử xem.

Đỗ Long thử mấy miếng, nâng ly rượu lên nói với Lưu Long Thịnh:

– Anh Lưu, cảm ơn anh lần trước đã giúp tôi, xin phép mời anh một chén.

Lưu Long Thịnh cười nói:

– Chuyện vặt mà, so với ơn cứu mạng của cậu không là gì. Nếu coi tôi là anh em thì đừng nói gì cả, cạn chén.

Hàn Mộng Điệp cười hì hì nói:

– Anh Đỗ, thực ra anh nên cảm ơn em, vì là em ra chủ ý.

Lưu Long Thịnh cười nói:

– Không sai. Công lao của Mộng Điệu rất lớn, cậu nên cảm ơn nó đi.

Đỗ Long nhìn Hàn Mộng Điệp cười nói:

– Cô bé có thể uống rượu được không? Nếu có thể uống rượu, thì tôi mời cô ấy một chén.

Hàn Mộng Điệp dựng ngón út lên cười hì hì nói:

– Em có thể uống một chút.

Đỗ Long nói:

– Anh thấy tốt nhất là em uống nước ngọt thì hơn, vị thành niên không nên uống rượu.

Hàn Mộng Điệp tròn mắt nói:

– Em đã trưởng thành rồi, chỉ là em không muốn uống thôi!

Đỗ Long nghiêm trang nói:

– Chưa gả chồng chưa gọi là trưởng thành. Ngoan ngoãn uống nước ngọt đi.

Hàn Mộng Điệp nhấc ly rượu trước mặt Lưu Long Thịnh lên uống một ngụm hết sạch, Đỗ Long cùng Lưu Long Thịnh ngơ ngạc, cô bé này thật cá tính.

Hàn Mộng Điệp uống hết đợi Đỗ Long, nói:

– Em uống xong rồi, đến lượt anh!

Đỗ Long cười khổ lắc đầu, rồi cũng một ngụm uống hết. Hàn Mộng Điệp mỉm cười hài lòng, nói kiêu ngạo;

– Dám coi thường chị em phụ nữ, hừ, đáng đánh!

Lưu Long Thịnh lắc đầu nói:

– Tiểu Điệp, người khác nói kích một tí em liền uống sao? Nếu tính này của em mà không thay đổi, thì sau này sẽ chịu thiệt đấy.

Hàn Mộng Điệp đắc ý cười nói:

– Vậy còn phải xem là ai đã. Đổi là người khác, còn lâu em mới để ý đến…Ợ…

Hàn Mộng Điệp nói rồi liền ợ một cái, sau đó mặt đỏ trái đào, hai mắt của cô bé cũng trở nên mơ màng.

Đỗ Long và Lưu Long Thịnh nhìn nhau cười, tửu lượng của nó cũng chỉ có vậy thôi.

Sau khi ngà ngà say, Hàn Mộng Điệp càng nói nhiều hơn. Lúc Đỗ Long nói chuyện với Lưu Long Thịnh, thỉnh thoảng cô cũng chen vào. Cô xem ra đã say rồi, nhưng lời nói vẫn rất có trình độ, thỉnh thoảng còn kinh thế hãi tục nữa. Toàn là những lời nói phấn khích, đấy là do xem trên mạng quá nhiều.

Những chuyện Lưu Long Thịnh cùng Đỗ Long nói cũng thiên mã hành thông, kiến thức hai người đều rất uyên bác không lo không có chủ đề. Mùi vị của rượu và thức ăn Phiêu Hương Uyển không tệ, vừa nói vừa nhấm nháp gần một tiếng trôi qua rất nhanh.

Qua cuộc nói chuyện ngắn, Đỗ Long đã hiểu Lưu Long Thịnh hơn nhiều. Cậu thiếu gia này mặc dù không ít tật xấu, nhưng có thể thâm giao. Còn đối với Đỗ Long, thì Lưu Long Thịnh lại có cảm giác như gặp bạn cũ lâu ngày. cùng hắn nói chuyện rất hợp. Đến tận đêm muộn nếu như không phải điện thoại Đỗ Long reo, chắc hai người sẽ còn nói thêm một lúc nữa.

Đỗ Long nhấc điện thoại lên, là Vương Đạt Đào gọi, cũng chính là ông chùm bất động sản biệt danh Vương Đại Pháo. Ngoài ra còn có thân phận là trùm sưu tầm. Tại sao ông ta lại gọi vào lúc này?

Đỗ Long nhận điện thoại cười nói:

– Ông chủ Vương, tôi Đỗ Long đây…

Vương Đạt Đào nói gấp gáp:

– Tiểu Đỗ, cậu phải giúp tôi…Biệt thự của tôi bị trộm, mấy thứ quan trọng nhất đã bị trộm mất rồi.

Đỗ Long nhớ biệt thự đó của Vương Đạt Đào công nghệ cao, cộng thêm hệ thống phòng vệ bảo mật của chế độ bảo vệ, vậy mà còn bị trộm sao, mấy tên trộm đó cũng thật lợi hại!

Đỗ Long nói:

– Ông chủ Vương, đừng nóng vội, chuyện rốt cục là thế nào? Ông cứ từ từ nói.

Vương Đạt Đào nói:

– Tối hôm kia biệt thự của tôi bị trộm, mấy tên trộm đáng chết đó trộm mất bốn bảo bối của tôi. Tôi đã báo án, nhưng không biết là đội hình sự thành phố Ngọc Minh có thể phá án kịp thời tìm được đồ về cho tôi không. Đỗ Long, nghe nói cậu rất có sở trường giám định thưởng thức văn vật, còn là một cao thủ hình sự, cậu mau đến giúp tôi đi. Nếu như không tìm được mấy thứ đó, tôi ắt mang trọng tội.

Đỗ Long nói:

– Ông chủ Vương, giờ ai đang điều tra vụ án? Tôi là cảnh sát ngoài vùng, không tiện chen vào.

Vương Đạt Đào cười khổ nói:

– Tôi không biết, nhưng bạn gái cậu chẳng phải con gái của Bí thư Bạch sao? Chỉ cần Bí thư Bạch nói một tiếng là cậu có thể đến giúp.

Đỗ Long nghĩ môt lúc nói:

– Thế này đi, để tôi gọi điện hỏi một chút…

Đỗ Long gọi điện nói sự việc cho Bạch Tùng Tiết, ông ta nói:

– Chẳng phải chiều nay là cháu quay về rồi sao? Việc này cứ giao cho đội hình sự thành phố Ngọc Minh là được rồi.

Đỗ Long đành nói:

– Vâng, vậy cháu gọi điện cho Vương Đạt Đào từ chối.

Bạch Tùng Tiết nói;

– Thôi bỏ đi, để bác gọi.

Đỗ Long đặt điện thoại xuống, điện thoại lại reo, tiếng ba ba của trẻ con làm Hàn Mộng Điệp cười khanh khách. Lưu Long Thịnh cũng không cầm được cười, cuộc điện thoại này là Hoàng Kiệt Hào gọi đến. Đỗ Long thấy chắc là liên quan đến vụ án nhà Vương Đạt Đào, sau khi nghe điện thoại quả nhiên nghe Hoàng Kiệt Hào nói:

– Đỗ Long, anh đi chưa? Giờ có một vụ án khá hóc búa, anh có thể qua giúp không?

Đỗ Long nói:

– Tôi đi muộn chút cũng không sao, vụ án gì mà gấp thế?

Hoàng Kiệt Hào nói:

– Có một thương nhân bất động sản là Vương Đạt Đào, chắc anh biêt? Biệt thự ông ta bị trộm, nghe nói là bị mất mấy thứ đồ cổ giá trị trên trục triệu. Ông ta nói có quen anh, muốn mời anh qua giúp phá án. Tôi thì không vấn đề gì, chỉ xem anh thôi.

Đỗ Long cười khổ nói:

– Là vụ án Vương Đạt Đào à. Ông ta vừa gọi điện cho tôi, tôi từ chối rồi. Dù sao thì đây cũng là án của thành phố Ngọc Minh, tôi nhúng tay vào e không danh chính ngôn thuận cho lắm, huống hồ là tôi tin năng lực các anh có thể phá án một cách nhanh chóng…

Hoàng Kiệt Hào nói:

– Phá án thì chắc không vấn đề, nhưng để phá án theo quy định thông thường cần có thời gian. Mấy thứ đồ đấy có thể lọt ra nước ngoài bất cứ lúc nào, nên Vương Đạt Đào rất nôn nóng. Nếu như anh có thời gian, thì cố gắng giúp đỡ một chút. Dù sao đấy cũng đều là bảo vật quốc gia không thể để mấy phẩn tử ngoài pháp luật bán ra nước ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc