CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Ngồi ờ trên máy bay z- 15, Đỗ Long tựa vào naươi tên gian xào Lưu Trác Cường, cảm giác hết thày đều là mới mè. Lưu Trác Cường co rút ờ một bên không dám lên tiếng, Hạ Hồng Quân cùng hai chiến sì cấp dưới cũ tán gẫu với khí thế ngất trời, các chiến sĩ khác tuy rằng không phải cấp dưới cũ cùa gã, tuy nhiên bọn ho cũng nhỉn Hạ Hồng Quân với ánh mất thật sự tôn kính. Đỗ Long cũng không có cảm giác vắng vè, bời vì Hạ Hồng Quân đem hắn giới thiệu cho mọi naười, Đỗ Long rất nhanh liền quen được với bọn họ.

Hai naươi cấp dưới trước kia cũa Hạ Hồng Quân hiện tại cũng đã là Đại đội trường, có naười ngoài nên bọn họ không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, nhưng thật ra bàn luân những chuyên mới này sinh gần đây cùa Hạ Hồng Quân, cùng với chuyện gần đây nhất.

Hạ Hồng Quân miêu tả sơ lược qua chuyện cùa mình, lại luôn miêng khen Đỗ Long, mọi người trên phi cơ lúc này đều nhìn Đỗ Long với cặp mất khác xa lúc nãy, lại có chút hoài nghi.

- Đội trường, có phái mấy năm nay anh không luyện tâp nữa, để xương cốt đều bi lão hóa? Làm thế nào mà lại bi... thua bới gã?

Đại đội trường Chung Nghiệp Phong đại đội 3, tiểu đoàn 5, lữ đoàn 108 kinh ngạc nói.

LÚc này Hạ Hồng Quân ờ trước mật các chiến sĩ đã khôi phục được mấy phần phong thái nắm đó năm đó, gã vừa trừng mất, vừa nói:

- Câu hoành tráng nhi, lại dám đi nghi ngờ lời của tôi nói sao? Cho dù xương cốt của tôi đều bi lão hóa hết rồi, tôi cũng có thể quât ngã mấy người các cậu. Buổi tối hôm đó là do tôi cô ý hạ thủ lưu tỉnh, cũng không tung ra sát chiêu, kết quà để cho tiểu tử kia bất được rồi. Câu không tin liền tìm người tới xem thử. Tôi xem tiểu Đỗ cho dù lập tức gia nhập đại đội, ở phương diện trực chiến giao thù (cân chiến) sợ rầng còn hơn cao hơn trung đẳng đấy. Gã cũng có chút chiêu thức lạ rất lợi hại, các câu thử qua sẽ biết.

Nghe đội trường cũ nói nói, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn đứng lên thữ tài, Đỗ Long lại cười nói:

- Các anh đừng nghe anh ta nói, anh ta ngày đó vừa mới... Ách... anh ta không cho tôi nói đâu... Tôi cũng không dám tin có thể đánh bại tinh anh cũa bộ đội đặc chúng đâu. Hồng Quân anh đừng hại tôi, có thể tôi chơi súng pháo một chút cho đã nghiền thì đã là tốt lắm rồi.

Hạ Hồng Quân buông tha ý niệm chinh Đỗ Long trong đầu, nói:

- Tôi nói có thể không tính, nhưng phải xem ỷ cua Lữ đoàn trường và hai vị Đại đội trường như thế nào đã.

Đại đội trường Hầu Đông Lai cười nói:

- Đội trường, đây không phải lả anh làm khó bọn tôi sao? Chúng tôi là sư đoàn đặc chúng khác với bỉnh thường, chính là không hạn chế đạn dược, các vi có thể tùy tiện chơi, đánh xong tôi sẽ đi tìm lữ trường để lĩnh.

Chung Nghiệp Phong cũng cười nói:

- Đội trường, anh cũng phải thể hiện một chút đi, cũng phải để cho đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia biết rẳng mình chỉ là đồ ếch ngồi đáy giếng đi.

Hạ Hồng Quân cười nói:

- Đã lâu không chơi súng rồi... Cũng không biết còn được mấy phần khă năng năm đó. Ha hà, Đỗ Long, câu đã từng được huấn luyên quân sự cách dùng súng một chút rồi chứ? Chính xác như thế nào đây?

Đỗ Long nói:

- Coi như cũng tạm được, tôi ờ lớp học cung dược xếp vao bâc trung bình khá, đương nhiên không cách nào so sánh được với các vi. Có bí quyết gỉ xin hãy dạy tôi à nha.

Đỗ Long chi thuận miệng mà nói, Hạ Hồng Quân lại vuốt cằm nói:

- Tốt, câu là cành sát hình sự, cũng có cơ hội dùng súng đấy, bắn chuẩn có thể tự bào vệ mình, còn như vây cũng giúp ích cho viêc bắt giữ bọn tội phạm. Tiểu Chung, đem khẩu súng đến đây. Đỗ Long sau này cơ hội dùng súng là tương đối nhiều, kỳ thật bất luận dùng súng trường súng lục, kỹ thuât nhắm bắn đều là quan trọng.

Chung Nahiệp Phong đã đem khẩu súng tới, là loại súng lục giâm thanh oổ, rất tương tự về tính năng so với súng cành sát có ổ quay 09 đạn 91y, tuy nhiên Hạ Hồng Quân lại nói:

- Mặc kệ súng gì, kỹ thuật nhắm bắn đều là giốna nhau, naừng thờ nhìn chằm chằm vào ba điểm trên đường thẳng tới mục tiêu, đây là kỹ thuât cơ bàn nhất mà ai cũng biết, tôi cũng nói rồi, tôi muốn dạy là, là một loại kỹ thuật dùng tâm để nhắm...

Chung Nghiệp Phong và Hầu Đông Lai đều kinh ngạc nhìn Hạ Hồng Quân, các chiến sì khác nghe thấy cũng thật sự tò mò. DÙna tâm để nhắm bắn là một loại kỹ thuât trong truyền thuyết, không ngờ Hạ Hồng Quân lại có thề biết. Mà cái khiến bọn Chung Nghiệp Phong kinh ngạc là không ngờ Hạ Hồng Quân lại đem kỹ thuât này dạy cho Đồ Long. Phải biết rằng bọn họ năm đó muốn Hạ Hồng Quân dạy cho cũng không được, chẳng lẽ Đỗ Long này thật sự lợi hại như vậy? Trong lòng hai người thật sự muốn thữ xem năng lực cùa Đỗ Long này như thế nào.

Hạ Hồng Quân nói được rất đơn giàn, nhưng cũng rất trừu tượng, mọi người nghe được nhưng không hiểu ra sao. Loại kỹ thuât này hơi quá mức huyền huyễn rồi, cái gì mà phải dùng lực lượng tâm linh tác dụng lên đối thũ kéo gã đến trước mật, sau đó một phát súng giết chết tất nhiên là nắm chắc, vấn đề ờ chỗ dưới tình huống không có kính nhắm, dùng tâm... Thật có thề làm được sao?

- Sao lại không thề? Còn nhớ phát súng mà tôi dùng để cứu câu năm đó không? Cách hơn lOOm, tôi đã bắn một phát ờ giữa trán tiều tử kia, câu nghĩ rằng đó là chó ngáp phải ruồi đui à?

Hạ Hồng Quân nhỉn thấy tất cà mọi người đều nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, câm thấy có chút bất mãn nói.

Hầu Đông Lai nhớ lại chuyện năm đó, trong lòng không khôi có chút chột dạ, hoàn cành lúc đó thật sự rất nguy hiểm, nếu không có phát súng kia cùa đội trường... Gã sớm đã chôn thân trong khu rừng rậm kia rồi.

Mọi người đã bắt đầu có vài phần tin tường, liền liên tiếp hướng Hạ Hồng Quân đật câu hôi. Đỗ Long lại chi ngưng thần suy tư, đem ánh mất nhỉn ra phía xa xa ngoài cabin.

Máy bay trực thăng trực tiếp bay đến mó than Thiết Lĩnh, bọn họ tới đón me cũa Hạ Hồng Quân. Nhiều người thấy đội máy bay trực thăng bay tới sợ ngây người, bao gồm cã ông chủ cho thuê nhà. Đối mật họng súng đen ngòm, gã ngoan ngoãn trà lại một năm tiền thuê nhà . Hạ Hồng Quân rút ra một tấm tiền the đãt vào tay gã, nói:

- Ông chủ, cảm ơn ông mấy ngày nay chiếu cố me của tôi.

Chỉ một lát sau máy bay trực thăng lại cất cánh, tên luật sư lòng dạ hiểm độc bị ném xuống, đế cho những thợ đào mó mó than Thiết Lĩnh chiêu đãi gã một phen. LÚc máy bay rời đi, chi thấy từ khu ký túc xá mò than Thiết Lĩnh xuất hiên một chiếc xe đạp điện lao nhanh xuống trong núi, lại chi có thế nhìn máy bay trực thăng đi xa rổi biến mất ờ trên cuối chân trời. Cô gái trên chiếc xe đạp điện lau khô khóe mất cũa mỉnh, nghẹn ngào nhẹ giọng nói ra:

- Hồng Quân... Hẹn găp lại!

Trên máy bay, Đỗ Long hòi:

- Không phải anh nói trên núi này có thứ gỉ đó quan trọng sao? Tại sao không đi lấy?

Hạ Hồng Quân cười nói:

- Tôi gạt câu đấy, trên núi này căn bàn không có đồ vật gỉ đâu. Ngay cà 500.000 mà tôi lừa được của Mạc Khắc Cường tôi cũng chia đểu gửi cho mấy chiến hữu cũ rồi. Vốn là nghĩ nếu có chết thỉ sẽ nhờ bọn họ chiếu cố cho mẹ tôi một chút, hiện tại xem ra là không cần dùng tới nữa rổi. Tôi sẽ gọi điện thoại cho bọn họ, để cho bọn họ sữ dụng đi, giờ chúng đã vô dụng rổi.

Đỗ Long than thẩm cho tên Mạc Khắc Cường, gã đúng là điển hình cho viêc vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Hạ Hồng Quân thấy Đồ Long không nói gỉ, gã cười nói:

- Sao vây? giận à?

Đồ Long cười nói:

- Không đâu, tôi chi là thỡ phào nhe nhõm, cuối cùng anh cũng vứt được gánh năng nha.

Máy bay trực thăng trực tiếp bay về phía thành phố Ngọc Minh, tuy nhiên vừa rồi lại không trực tiếp bay vào thành phố Ngọc Minh mà bay về vùng đổi núi phía nam thành phố Ngọc Minh. Tinh Thiên Nam không hề có mành đất nào bằng phẳng rộng quá ba thước (cách nói bóng bầy, ngụ ý là tinh toàn đồi núi), một căn cứ lớn như vậy giấu ờ trong núi này, khoảng cách tới thành phố Ngọc Minh còn không xa, Đỗ Long lớn lên ờ thành phố Ngọc Minh nhưng không ngờ không nghe thấy chút phong thanh nào.

Máy bay trực thăng tạo thành đội hình đáp xuống bãi đáp máy bay, bên cạnh có rất nhiều máy bay trực thăng đang đậu. Cách đó không xa còn có một cái động lớn được vài bố che chắn, xem ra bên trong còn có không ít máy bay.

Hạ Hồng Quân đi trước bố trí chỗ nghi ngơi cho mẹ, sau đó Lữ đoàn trường tự mỉnh lái xe đưa gã đi tới bãi bắn bia. Tới bãi bắn bia, chi thấy một đám người vây ơ xung quanh, Chung Nghiệp Phong và Hầu Đông Lai mang theo một đám

người vây quanh không biết để làm gì, trong đám người không ngừng vang lên tiếng súng. Trưong Liệt Binh phanh mạnh chiếc xe Mitsubishi Jeep lại, nghe nói gã rất muốn phá cho sớm hông chiếc xe tổi tàn cùa Nhật Bàn này. Mọi ngươi thấy Lữ đoàn trường đi đến vội vàng cúi chào, Trương Liệt Binh hôi:

- Bọn nhóc các cậu quây tròn ỡ đây để nhìn cái aì đấy?

Hầu Đông Lai hưng phấn mà nói:

- Báo cáo Lữ đoàn trường, Đỗ Long đang luyện bắn ỡ chỗ này, tài bắn súng cùa hắn cũng rất khá, dùng súng lục loại 06 bắn bia cách trăm mét không ngờ toàn bắn được mười điểm.

- ô, cái này cũng không có aì kỳ lạ, tôi cùng Hạ Hồng Quân cũng có thể làm được.

Trương Liệt Binh thuận miệng nói, sau đó gã mới sửng sốt, quay sang Hạ Hồng Quân hôi:

- Hồng Quân, là câu dạy hắn à?

Hạ Hồng Quân cười nói:

- Trên máy bay, dạy không đến mười phút, không nahĩ tói hắn lại học được.

Trương Liệt Binh dậm chân nói:

- Đây chính là bí mật không thể truyền ra ngoài cũa đại đội Liêp Ưng, không ngờ câu... Hừ, tôi muốn gọi điện thoại cho cấp trên, tố cáo câu làm trái với quân quy. Nahe nói đại đội Liêp Ưng hiện tại đang cần naười, câu có muốn trờ về không?

Hạ Hồng Quân lấc đầu nói:

- Không trờ về được. Tôi muốn chiếu cố cho mẹ tôi, hơn nữa... Tôi cũng không muốn phái chiu đựng cành mưa bom bão đạn nữa. Vì cái gỉ mà phái bào vê cho bọn tham quan ô lại giống như tên Lý Võ Uy kia.

Trương Liệt Binh nói:

- Câu lại để tâm nhữna chuyện vụn vật rồi, ữên đời này người tốt vẫn chiếm đa số đấy. Ôi, tôi không nói câu được nữa rồi, nếu không câu lại không cáo mà từ... Lần trước cấp trên tức giận tới mức thiếu chút nữa là đem câu ra toà án quân sự rổi đấy.

- Lần này sẽ không như vây, bởi vì hiên tôi chỉ là dân thườna thôi, Tư lệnh lợi hại như thế nào cũng khôna cách nào bức một naười dân thường nhập ngũ nha.

Hạ Hồng Quân ha hả cười.

Trương Liệt Binh lai nói:

- Tư lênh sẽ bi câu chọc tức tới mức chết sớm vài năm mất, còn tường rằng câu trốn ra nước ngoài lâu rổi, không nahĩ tới câu lại giấu mỉnh ờ huyện Võ Khê... Đến đây đi, xem tiểu từ kia bắn làm cho tôi naứa tay rồi, chúng ta cũng tỷ thí một chút đi, xem tài bắn súng cùa câu có giảm sút hay không nào.

Hạ Hồng Quân nói:

- Muốn chơi phải chơi nhiều kiểu, nếu không tất cà mọi naười lẩn nào cũng đạt được mười điểm thỉ có ý nghĩa gỉ?

Trương Liệt Binh nói:

- Ý cùa câu xem ra cũng đúng, đi, chúng ta đi bắn đĩa bay, quyết thắng thua trong mười lẩn bắn luân phiên, dùng súng tiểu liên, số lượng đĩa bay mỗi lẩn không kể, xem xem sau mười lẩn bắn ai có thể bắn vỡ nhiều đìa hơn.

Hạ Hồng Quân vuốt cằm nói:

- ừm, như vậy cũng có thể coi là có chút khó khăn mà thôi. Như vậy đi, anh cho người đi làm hai loại đĩa bay có màu sắc khác nhau, đến lúc đó chi cho bắn một loại trong đó, tránh việc có người trong lúc bắn hứng khới quá đâm ra phá phách lung tung, ngươi thường chết thê thảm và nghiêm trọng.

Binh lính bên cạnh nghe được đếu chậc lưỡi kêu kỳ lạ, đều rất hưng phấn, muốn xem Lữ đoàn trường cùng người có tài bắn súng được mọi người hết lời ca ngợi quyết đấu.

Trương Liệt Binh phái người đi chuẩn bị, sau đó đưa hai thanh tiểu liên tới, Hạ Hồng Quân lấc đầu nói:

- Lấy thêm một khấu nữa đi, Đỗ Long, đừng chơi súng lục nữa, cẩm khấu tiểu liên này tham gia với hai người chúng ta đi.

- Hào tiểu tử, trước tìm người che cho câu, thât là giảo hoạt.

Trương Liệt Binh ha hà cười nói.

Hạ Hồng Quân trước tiên dạy cho Đỗ Long cách bắn súng tiểu liên, còn dạy hắn tháo và lắp súng trong vòng nửa phút. Đỗ Long luống cuống tay chân, tuy nhiên sau khi tháo lắp vài lần, không ngờ đã đạt được mức mà Hạ Hồng Quân yêu cầu. Điều này làm cho mọi người kể cả Trương Liệt Binh đều phải giật mỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc