CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đúng sáu giờ, Đỗ Long đi đến nhà hàng Xuân Thiên ở số 5 trên đường Hướng Dương. Trương Văn Diệu gọi điện thoại cho Đỗ Long trước, vì vậy Đỗ Long đi thẳng vào bên trong nhà hàng dưới sự hướng dẫn của cô tiếp tân. Trương Văn Diệu đã đợi hắn ở trong phòng.

Khi Đỗ Long bắt tay với Trương Văn Diệu còn cố ý kéo dài thời gian. Trong lòng Trương Văn Diệu thầm nghĩ, sao người thanh niên này thích bắt tay người khác như vậy? Không lẽ là loại ham thích đó? Bên cạnh hắn vừa có người đẹp vừa có kẻ đẹp trai, xem ra có thể hai trường hợp đều thích.

Đỗ Long buồn bực nhất cũng chính là điểm này. Nếu bất cứ lúc nào hắn bắt tay đối phương, thì hắn có thể nắm bắt được suy nghĩ của đối phương bất cứ lúc nào. Nhưng là một người đàn ông làm hành động như vậy, rất dễ bị người khác hiểu lầm. Nếu bản thân là một cô gái đẹp thì đã tốt… Những tên đàn ông thối tha kia sẽ đổ xô tới mà tiếp cận với cô…

Đỗ Long nhanh chóng bóp nát suy nghĩ không thực tế này. Lúc này Trương Văn Diệu đã ngồi xuống, để Đỗ Long gọi món. Đỗ Long có chút chần chừ, chọn bừa hai món khác nhau của nhà hàng, sau đó đưa lại thực đơn cho Trương Văn Diệu. Trương Văn Diệu cũng chọn đại hai món khác nhau. Hai người ăn bốn món thật ra đã nhiều rồi.

– Cục trưởng Trương, hai ngày nay thật sự quá bận, cũng chưa có thời gian thỉnh giáo anh, thật đáng tiếc. Vì sự chậm chễ, tôi xin mời anh một ly trước.

Đỗ Long thành tâm thật ý hai tay nâng ly rượu về phía Trương Văn Diệu.

Trương Văn Diệu cười nói:

– Phó Phó cục trưởng Đỗ khách sáo quá rồi. Tôi già rồi, thời đại này là của những thế hệ trẻ như Phó Phó cục trưởng Đỗ rồi.

Trương Văn Diệu nâng ly rượu lên và chạm nhẹ ly của Đỗ Long, hai người uống cạn một hơi. Trương Văn Diệu rót đầy hai ly rượu, sau đó mời lại Đỗ Long:

– Phó cục trưởng Đỗ, tôi cũng mời anh một ly. Cũng tại tôi không làm tốt công việc của mình, hại Phó cục trưởng Đỗ phải ngàn dặm xa xôi tới một chuyến. Nhưng anh đến đây cũng tốt, anh một tay xoay chuyển tình thế phá án liên tiếp. Tôi khâm phục Phó cục trưởng Đỗ giống như nước sông cuồn cuộn trùng điệp!

Đỗ Long cười nói:

– Cục trưởng Trương quá khen. Phá được án liên tiếp là công lao của mọi người, tôi chỉ cống hiến một phần nhỏ mà thôi.

Hai người nhìn nhau cười, chạm ly, uống cạn. Trương Văn Diệu cười nói:

– Cũng không phải là tôi tâng bốc. Năng lực của Phó cục trưởng Đỗ thật sự nổi bật. Chẳng những không người nào của tổ chuyên án có thể sánh bằng, mà còn là số một ở toàn tỉnh Thiên Nam thậm chí cả nước.

Đỗ Long cười nói:

– Cục trưởng Trương càng nói càng phô trương rồi, tôi nào có lợi hại như vậy.

Trương Văn Diệu nói:

– Tôi rất hiếm khi khen người khác. Nhưng đánh giá của tôi với Phó cục trưởng Đỗ là xuất phát từ đáy lòng. Nói thật con người tôi đây vẫn còn có một chút tự tin, người bình thường tôi hoàn toàn không để mắt, nhưng với Phó cục trưởng Đỗ, tôi khâm phục từ đáy lòng.

Đỗ Long cười nói:

– Tôi cũng thật lòng khâm phục Cục trưởng Trương, đến tận giờ Cục trưởng Trương cũng là thần tượng của tôi. Chỉ có điều… tình hình của thành phố Song Môn thật sự làm tôi có chút không rõ. Có lẽ Cục trưởng Trương có thể cởi bỏ sự nghi ngờ trong lòng tôi.

Trương Văn Diệu nở nụ cười khổ, ông ta nói:

– Phó cục trưởng Đỗ, anh cảm thấy rất lạ, với năng lực của tôi làm sao có thể khiến không khí thành phố Song Môn ngột ngạt được? Ngược lại người khác hỏi tôi như vậy tôi sẽ thẳng tay giũ áo bỏ đi, nhưng đối với Phó cục trưởng Đỗ, tôi thực sự cần phải nói một chút, tôi phải nói thật với Phó cục trưởng Đỗ rồi. Là Cục trưởng Cục Công an thành phố Song Môn, thoạt nhìn dường như rất oai phong, trên thực tế tình hình nơi này không hay như tưởng tượng. Tôi mới tới đây hai năm cũng từng có tham vọng muốn mang sự quản lý tốt tới thành phố Song Môn, nhưng tôi còn chưa hành động, đã chịu vài cú đánh lén…

Đối mặt với ánh mắt khó tin của Đỗ Long, Trương Văn Diệu cười bất đắc dĩ:

– Anh không tin? Vậy tôi kể ngọn ngành cho anh hay. Vụ án đầu tiên mà tôi nhận được sau khi đến Song Môn là xung đột bạo lực ở đường phố, có người bị chém chết ngay tại chỗ, tình tiết rất đơn giản. Nhưng khi tôi tra rõ hung thủ rồi đi bắt người, trong Cục công an lại không ai chịu đi. Lúc đó tôi nóng máu, tự dẫn theo vài người đến bắt, không ngờ đến cửa nhà người ta không vào được mà còn bị đuổi đi mất…

Đỗ Long nói:

– Là kẻ nào dám kiêu ngạo như vậy?

Trương Văn Diệu nói:

– Kẻ kia hiện đã suy sụp rồi, tên tôi cũng không nhắc lại. Nhưng ngay lúc đó tôi cảm thấy sống không bằng chết, đường đường là Cục trưởng Công an, muốn bắt tội phạm giết người cũng khó như vậy, đây còn là xã hội có pháp luật không? Tôi không có cách nào, đành gọi điện cho cấp trên, phản ánh với Ủy ban Kỷ luật, kết quả như thế nào? Tôi bị một trận giáo huấn khiển trách. Lúc đó cấp trên chỉ định Phó cục trưởng đến phụ trách vụ án kia, sau đó sự việc đấy được giải quyết qua loa rồi chấm dứt. Tôi vẫn nhớ mẹ của nạn nhân còn quỳ gối than khóc trước cửa Công an. Tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào đi ra bằng cửa chính. Tôi thay trang phục thường ngày, lén lút đi ra bằng cửa sau.

Đỗ Long chưa nói gì. Trương Văn Diệu nói:

– Đây chỉ là một ví dụ, trường hợp giống như vậy còn rất nhiều. Lúc đó tôi cảm thấy mình như một con rối, mấy người Phó cục trưởng dưới quyền tôi cũng không xem tôi ra gì. Họ tham ô, không làm tròn trách nhiệm, nịnh nọt cấp trên… không có gì họ không dám làm. Tình hình như thế còn kéo dài đến ba năm trước. Có một người thương nhân lớn tên Ngô Duệ dưới quyền của Phó cục trưởng Đỗ đã đến, sau đó tình hình của thành phố Song Môn mới được cải thiện…

Đỗ Long vuốt cằm nói:

– Vâng, chuyện này tôi nhớ. Lúc đó rất nhiều cán bộ thành phố Song Môn liên quan đến vụ án bị ngã ngựa, cũng là khi đó Phùng Kiếm Văn được điều tới, trở thành Thư ký thành ủy của thành phố Song Môn.

Trương Văn Diệu nói:

– Đúng vậy. Lúc đó thấy rất nhiều cán bộ tôi không ưa đều bị ngã ngựa. Tôi còn tưởng rẳng tình hình thành phố Song Môn sẽ có những chuyển biến tốt đẹp, nhưng nó còn tồi tệ tôi tưởng tượng. Tình hình thành phố Song Môn lại nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, uy tín và thực thi pháp luật của Cục Công an chưa được cải thiện hiệu quả.

– Tại sao như vậy? Không phải chỗ sai đã được sửa rồi sao?

Đỗ Long hỏi.

Trương Văn Diệu nói:

– Chẳng lẽ trong quá tình phá án Phó cục trưởng Đỗ không gặp phải cản trở gì sao? Phó cục trưởng Đỗ, chúng ta đều là người hiểu chuyện, có mấy câu cùng đừng giấu diếm.

Đỗ Long nói:

– Trong quá trình điều tra tổ chuyên án quả thật gặp không ít khó khăn và trở ngại. Nhưng dưới sự nỗ lực của cộng sự chúng tôi, chút khó khăn đó vẫn có thể vượt qua.

Trương Văn Diệu cười khổ, nói:

– Phó cục trưởng Đỗ một chút vẫn không chịu tiết lộ, xem ra Phó cục trưởng Đỗ cũng nghi ngờ cả với tôi… Phó cục trưởng Đỗ nói đúng, thực tế tôi cũng gây một vài trở ngại cho tổ chuyên án, anh chắc có phát hiện ra. Nhưng những việc đó cũng là làm trái với tâm ý của tôi, tôi không thể làm theo ý mình.

Đỗ Long yên lặng nhìn Trương Văn Diệu. Trương Văn Diệu thấp giọng nói:

– Phó cục trưởng Đỗ, không nói gạt anh, hôm nay có người muốn tôi gửi tới anh một lời nhắn, ông ta hy vọng tổ chuyên án nhanh chóng rời khỏi thành phố Song Môn. Ông ta nói như vậy sẽ tốt cho mọi người, tránh tổn thương hòa khí.

Đỗ Long nói:

– Cục trưởng Trương, anh trở thành người đưa tin lúc nào thế? Công việc của tổ chuyên án còn làm phiền người khác chỉ điểm. Cục trưởng Trương, là ai để anh chuyển lời nói này?

Trương Văn Diệu thở dài:

– Phó cục trưởng Đỗ, sự việc phức tạp hơn nhiều so với anh tưởng tượng. Giờ nhân tiện dừng tay là kết quả tốt nhất, tôi cũng không muốn vẽ đường cho hươu chạy. Nhưng căn bản nỗi khổ tâm không thể nói ra, tôi chỉ có thể nghe họ. Tôi khuyên Phó cục trưởng Đỗ anh cũng suy nghĩ kỹ một chút.

Đỗ Long quả quyết nói:

– Rất xin lỗi, tôi có nguyên tắc của mình. Tôi không thể làm việc trái lương tâm. Ý tốt của Cục trưởng Trương tôi chỉ có thể ghi tạc trong lòng!

Bình luận

Truyện đang đọc