CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long đỡ Lão Bạch ngồi xuống trước, lúc này mới hỏi:

- Lão Bạch, con trai ông trước khi mất tích có nói với ông điều gì không?

Lão Bạch lắc đầu nói:

- Không, từ khi tiểu Lệ đi rồi nó trở nên yên lặng, tiểu Lệ là mẹ hai đứa nhỏ này.

Hai đứa nhỏ thì lớn hơn chút kia đã hiểu chuyện, nghe được ông nội mình nói về mẹ, trong mắt chúng đầy vẻ ảm đạm, đôi mắt trông mong của đứa nhỏ lại nhìn bọn Đỗ Long. Lâm Nhã Hân đến bên Đỗ Long lấy kẹo trong túi quần nhét vào trong tay hắn, lão Bạch bảo thằng anh đưa em vào trong nhà chơi.

- Đứa bé tội nghiệp.

Lão Bạch lau nước mắt tràn ra ở khóe mắt, đau lòng nói:

- Chúng nó đã không có mẹ, nếu cha cũng không có, sau này biết làm thế nào đây.

Đỗ Long nói:

- Lão Bạch, con ông trước khi mất tích có để lại lương thực và tiền cho ông và mấy đứa nhỏ không?

Lão Bạch lắc đầu, ông nói:

- Trong nhà thường xuyên đói, Hoàng Lợi cũng không có tiền…. nó đột nhiên mất tích như vậy, không đến một tuần trong nhà vốn không có ăn rồi, nếu không phải các nhà trong thôn thỉnh thoảng mang chút thức ăn đến đây, ba ông cháu chúng tôi đã sớm chết đói rồi.

Lã Á Vĩ nói:

- Đồn trưởng Đỗ, Bạch Hoàng Lợi hẳn là đột nhiên mất tích đấy, điều này không còn nghi ngờ gì nữa rồi.

Đỗ Long gật gật đầu, hắn đứng lên, lấy ra hai trăm đồng từ trong túi quần, nhét vào trong tay lão Bạch, nói:

- Bác trai, tôi không thể đảm bảo con trai ông không có chuyện, nhưng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng rốt cục là cậu ấy đã mất tích như thế nào. Cuộc sống vẫn phải cứ tiếp tục, hai trăm đồng này là một chút tấm lòng của tôi, ông cũng không nên từ chối…

Lão Bạch nắm chặt tay Đỗ Long, ông nói:

- Đồn trưởng Đỗ, cậu thật là tốt quá, cậu nhất định phải tìm được Hoàng Lợi, dù nó sống hay chết…

Đỗ Long cố gắng gật đầu, bên cạnh Thẩm Băng Thanh cũng móc ví ra, lấy hết tất cả tiền giấy lớn nhỏ - ước chừng có bốn năm trăm, nhét hết vào túi tiền của lão Bạch. Lã Á Vĩ hơi sửng sốt, cũng lấy từ trong túi ra một trăm đồng, đưa cho lão Bạch:

- Lão Bạch, ông hãy cầm lấy sống qua ngày, tôi thường xuyên vào thôn, có cần giúp đỡ việc gì cứ việc tìm đến tôi.

Lão Bạch cảm kích nói:

- Các cậu đều là người tốt, vì đứa nhỏ… tôi xin nhận, ông trời phù hộ người tốt cả đời bình an…

- Ông trời thật sự sẽ phù hộ người tốt sao?

Sau khi rời khỏi Bạch gia một quãng Lâm Nhã Hân đột nhiên thốt lên, sau khi Đỗ Long trừng mắt nhìn cô, Lâm Nhã Hân tự nhiên cười cười nói nói:

- A Long, lát cậu cho tôi địa chỉ Bạch gia, sau khi tôi trở về chuẩn bị ít tiền, một thời gian kêu gọi mọi người tập hợn lại, tiền tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tất cả cũng không đến mức để ba ông cháu họ bị hết lương thực.

- Như vậy cũng được…

Đỗ Long ngửa đầu nhìn lên trời, nói:

- Rốt cục ông trời có mắt hay không tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi biết trên đời này đúng là vẫn còn nhiều người tốt. Chúng ta đi xem nhà hàng xóm trực tiếp nghe cuộc điện thoại kia của Bạch Hoàng Lợi chút đi.

Nhận được điện thoại của Bạch Hoàng Lợi cũng là một người già, ông nhận được điện thoại của Bạch Hoàng Lợi từ điện thoại bàn trong nhà, khi Đỗ Long hỏi, ông ấy nhớ lại nói:

- Hơn sáu giờ tối hôm đó, tất cả mọi người ăn no rồi, đang xem ti vi, đột nhiên điện thoại vang lên. Tôi đi nghe điện thoại, ngay từ đầu còn tưởng rằng là con trai ta hoặc vợ gọi tới, nhưng nghe tiếng ở bên kia cũng không giống, cậu ta nói cậu ta là Bạch Hoàng Lợi, tôi mới biết hóa ra là Hoàng Lợi.

- Tôi liền hỏi cậu đi đâu, tất cả mọi người đều cho là cậu xảy ra điều gì bất ngờ. Bạch Hoàng Lợi liền nói cho tôi biết, cậu ấy đi theo Lý Danh Doanh đi làm ăn, đại khái phải mấy ngày nữa mới có thể trở về, nhờ tôi trong thời gian này chăm sóc giúp người nhà cậu ấy. Ai ngờ mấy ngày sau Lý Danh Doanh đã trở về, Bạch Hoàng Lợi lại chưa trở về, mà Lý Danh Doanh lại một mực phủ nhận, nói mình căn bản cũng không gặp Bạch Hoàng Lợi…

Ông cụ kể một hơi rõ ràng tất cả nội dung cú điện thoại kia, Đỗ Long hỏi:

- Lão gia, ông nghe đúng là giọng của Bạch Hoàng Lợi không?

Ông cụ khẳng định nói:

- Là đúng giọng của cậu ta, tôi biết cậu ta lớn lên từ nhỏ, mặc dù giọng nói qua điện thoại có hơi khác, nhưng tôi còn nghe được rõ, đó đích thực là Bạch Hoàng Lợi. Đứa nhỏ này cũng không nói dối, nó nói ở cùng với Lý Danh Doanh thì khẳng định là nó ở cùng. Tên tiểu tử Lý Danh Doanh từ nhỏ đã hư hỏng, nó nói chưa gặp qua Bạch Hoàng Lợi nhất định là nói dối rồi.

- Tôi tra được cú điện thoại kia đúng là số của Lý Danh Doanh gọi tới.

Lã Á Vĩ nói.

Đỗ Long không dễ dàng kết luận, hắn tiếp tục hỏi:

- Lão gia, ông chứng kiến Bạch Hoàng Lợi lớn lên, vậy ông có biết ai là kẻ thù của Bạch Hoàng Lợi không?

Lão nhân đáp:

- Hoàng Lợi từ nhỏ thành thật, rất ít tranh chấp với ai, càng không có kẻ thù, nếu muốn nói có … Vào một ngày mấy năm trước, đột nhiên Bạch Hoàng Lợi cả người bị thương đi về nhà, mới đầu nó không chịu nói là bị ai đánh, sau mới dần nói ra, đó là Lý Danh Doanh đánh, về phần Lý Danh Doanh tại sao lại đánh Hoàng Lợi, thì không ai biết.

Đỗ Long có hỏi thăm vài câu, cảm thấy cũng không tìm ra cái gì sau đó hắn mới cùng mọi người cáo từ đi ra.

Lã Á Vĩ nói:

- Hiện tại tất cả manh mối đều nhằm vào Lý Danh Doanh, việc mất tích của Bạch Hoàng Lợi khẳng định là có liên quan đến y. Đồn trưởng Đỗ, nếu chúng ta mời trưởng thôn hoặc là Bí thư chi bộ đứng ra, đưa Lý Danh Doanh về thẩm vấn có tốt hơn không?

Đỗ Long cười nói:

- Được, cậu đi đi.

Lã Á Vĩ sớm đợi được nghe câu nói kia rồi, gã lập tức hưng phấn chạy đi. Đỗ Long mỉm cười lắc đầu, quay lại hỏi:

- Chị Hân, Băng Thanh, mọi người có cách gì cho vụ án này không?

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Đừng hỏi tôi, tôi cũng không phải chuyên gia hình sự.

Thẩm Băng Thanh không chút do dự nói:

- Tôi cảm thấy vụ án này tạm thời khó có thể kết luận, chúng ta nên tiếp tục điều tra nhiều hơn nữa.

Đỗ Long hài lòng nói:

- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như thế, ít nhất ta đã gặp qua Lý Danh Doanh, vụ án này coi như đã có manh mối.

Lâm Nhã Hân tâm tư không để ý đến vụ án này. Lúc cô cầm điện thoại lên chụp cảnh sắc tuyệt đẹp trước mắt cô quay đầu lại nói với Đỗ Long:

- A Long, cảnh sắc nơi đây thật là mỹ lệ, có lẽ có thể khai thác, phát triển thành một cảnh đẹp, tôi có người bạn muốn làm du lịch khai thác, chụp về cho cậu ta xem.

Đỗ Long cười nói:

- Xã Mãnh Tú là một kho báu, muốn làm gì cũng được. Tuy nhiên điều đầu tiên là phải làm đường xong đã.

Lâm Nhã Hân nhìn Đỗ Long tự nhiên cười nói, quay đầu lại đi chụp cái gì ảnh toàn cảnh, Thẩm Băng Thanh nói với hắn:

- Đỗ Long, cậu nói tất cả là phải làm đường, cậu rốt cuộc chắc chắn được bao nhiêu?

Đỗ Long nói:

- Một chút cũng không có, tuy nhiên một tháng nữa thì cũng khó nói, đến lúc đó có lẽ sẽ có đến năm phần chắc chắn thành công.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Cậu có kế hoạch gì? Có thể nói cho tôi biết không?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi đang muốn tìm thời gian nói cho cậu đây, ba tháng cuối ở Myamar có một mùa xuân Phỉ Thúy chào bán công khai, tôi tính cùng chị Hân đi thăm một chút, đương nhiên nếu cậu muốn đi…., tôi cũng có thể cho đi.

Bình luận

Truyện đang đọc