Bọn Chung Lâm Hoa nhiệt liệt hoan nghênh Lâm Nhã Hân đến, Lâm Nhã Hân cũng tỏ lòng cảm tạ trước sự tiếp đón thịnh tình của các lãnh đạo. Sau mấy câu hàn huyên mọi người lại tiếp tục lên đường, dưới sự mở đường của xe cảnh sát, đoàn xe thẳng tiến về xã Mãnh Tú. Tuyến đường từ Thành phố Thụy Bảo về xã Mãnh Tú thực ra chỉ có mười mấy km, nhưng mấy km đường xã kia thực sự là rất xấu, đến nỗi phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới đến được xã Mãnh Tú. Khi chiếc xe Hummer mới tinh đỗ trong sân của trụ sở chính quyền xã, thì bề ngoài xe đã phủ một lớp dày bụi đường.
- Lâm Tổng, thành thật xin lỗi, đoạn đường này quả thật rất xấu rồi.
Chung Lâm Hoa áy náy nói:
- Đã để Lâm tổng vất vả rồi.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Chính vì vậy tôi mới đến đầu tư làm đường cho xã Mãnh Tú mà, con đường này tôi đã đi qua mấy lần rồi, cũng không thấy vất vả gì nữa, chỉ vất vả cho những người hàng ngày phải đi đi lại lại trên con đường này thôi… con đường này đích xác là nên mau chóng sửa đi.
Đỗ Long tiến đến cười nói:
- Phải đấy, đoạn đường nát này mỗi tháng ít nhất tôi cũng phải đi bảy, tám chuyến, xe cũng long xòng xọc rồi, người thì đừng nhắc nữa, Chị Hân, chị ở lại nói chuyện với các vị Bí thư Chung nhé, tôi về trước làm việc đây. Bí thư Chung, có việc gì cần thì gọi điện trực tiếp cho tôi nhé.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- A Long, cậu đừng có chuồn đi, tôi vẫn còn chưa đi thăm qua xã Mãnh Tú đâu, tôi muốn đi xem tình hình cụ thể của xã Mãnh Tú trước rồi bàn đến chuyện đầu tư sau. Bí thư Chung, anh thấy thế nào.
Chung Lâm Hoa nói:
- Không thành vấn đề, chúng ta vừa đi vừa giới thiệu cho Lâm tổng tình hình của xã Mãnh Tú. Đỗ Long, sự an toàn của Lâm tổng thì giao cho cậu nhé!
- Xã Mãnh Tú đến nay rất an toàn…
Đỗ Long đáp mấy câu, thấy ý Lâm Nhã Hân và Chung Lâm Hoa đều rất kiên quyết, hắn đành phải gật đầu nói:
- Được rồi, xã Mãnh Tú cực kì nhỏ, không mất nhiều thời gian thì đi hết rồi…
Với sự đồng hành của mọi người, Lâm Nhã Hân bắt đầu thăm thú xã Mãnh Tú. Chung Lâm Hoa trở thành hướng dẫn viên của đoàn. Y giới thiệu cho Lâm Nhã Hân về lịch sử cải cách của xã Mãnh Tú, về triển vọng trong tương lai của xã Mãnh Tú. Tất nhiên xã Mãnh Tú vẫn còn rất nhiều vấn đề khó khăn, quan trọng nhất là không có tiền làm đường, rất nhiều tài nguyên đều không được sử dụng hiệu quả.
Đa phần thời gian Lâm Nhã Hân đều đang nghe, thỉnh thoảng chỉ hỏi một vài vấn đề. Đỗ Long ngồi bên quan sát thấy thần thái của Lâm Nhã Hân giao lưu với lãnh đạo, vô hình chung lộ ra cái khí thế mà tất cả mọi người ở đây đều không bì được.
Kỳ thực lãnh đạo của một cái xã nhỏ nhoi chưa là gì trong mắt Lâm Nhã Hân, trước khi cô ta quen biết Đỗ Long thì đã kiếm được tài sản hàng mấy chục triệu nhân dân tệ rồi, quen biết phần lớn đều là các lãnh đạo bậc nhất thành phố. Ngày nay kinh tế là ngành nắm giữ ấn soái, địa vị của các nhà đầu tư ngày một đề cao, chính quyền các nơi đều nâng đỡ họ cả, nếu như không phải vì Đỗ Long thì Lâm Nhã Hân căn bản sẽ không quan tâm tới các quan chức nhỏ bé của vùng núi nghèo này, cho nên cô ta thể hiện mình là bậc cao nhân cũng là phản ứng bình thương thôi.
Thái độ này của Lâm Nhã Hân cũng có tác dụng không nhỏ, những kẻ trước đây xem thường cô ta thì bây giờ đều không tỏ thái độ gì nữa, cũng bắt đầu cân nhắc lời nói với Lâm Nhã Hân rồi.
Chuyến thăm này mất khoảng chừng nửa giờ đồng hồ. Chuyến thăm của Lâm Nhã Hân và sự đồng hành của Bí thư Chung đã thành chủ đề bàn tán tranh luận ở xã Mãnh Tú. Người người đều đang bàn tán việc nhà đầu tư lớn đến xã, nỗi ưu phiền nhiều năm của mọi người là con đường cũ nát kia rốt cuộc cũng có người chịu chi tiền giải quyết rồi.
- Tôi muốn hỏi các vị lãnh đạo ngồi đây, là xã Mãnh Tú có tài nguyên gì đáng để tôi đầu tư hơn trăm triệu nhân dân tệ làm đường ở đây?
Tiếp đến là nói đến vấn đề đầu tư, một câu hỏi của Lâm Nhã Hân làm cho bọn Chung Lâm Hoa miệng câm như hến.
- Xã Mãnh Tú có tài nguyên rừng rất phong phú, có thể phát triển thổ sản, phát triển du lịch v.v…
Chung Lâm Hoa mau chóng định thần trở lại, giải thích cho Lâm Nhã Hân các hạng mục thế mạnh của xã Mãnh Tú.
Lâm Nhã Hân lắc đầu nói:
- Những hạng mục này đều tốn rất nhiều thời gian và của cải mới thu trở lại. Ban đầu phải đầu tư không thấp hơn so với kinh phí làm đường đâu, đầu tư những thứ đó thì 20 năm nữa cũng đừng mong lấy lại vốn, xã Mãnh Tú muốn nhận được sự đầu tư của tôi thì nhất định phải bỏ ra chút thành ý mới được.
Chung Lâm Hoa không còn cách nào nữa, y gượng cười nói:
- Lâm tổng có điều kiện gì xin cứ nói, chúng tôi nhất định cố gắng đáp ứng.
Lâm Nhã Hân nói:
- Trước khi tôi tới thì đã mời chuyên gia đến tiến hành khảo sát toàn diện xã Mãnh Tú, chuyên gia cho rằng mặc dù tài nguyên của xã Mãnh Tú rất phong phú nhưng đa số đều phân bố tương đối rải rác, muốn kích hoạt toàn diện kinh tế xã Manh Tú thì ngoài làm con đường chính trong xã ra còn cần phải làm thêm đường nhỏ dẫn tới mỗi thôn nữa. Kinh phí đầu tư này chỉ một hai trăm triệu là tuyệt đối không đủ đâu. Phát triển xã Mãnh Tú nhất định phải là toàn diện, phải có tính khai thác, có các kế hoạch hạ tầng phát triển lâu dài, dự tính tổng kinh phí đầu tư trước sau rơi vào khoảng 2 tỉ nhân dân tệ.
Các lãnh đạo tham dự hội nghị đều tỏ ra kinh ngạc, bọn họ không nghĩ rằng kế hoạch của Lâm Nhã Hân lại khổng lồ như thế. Hai tỉ nhân dân tệ ư, đây thực sự là một kế hoạch đầu tư khổng lồ, vì hai tỉ này, xã Mãnh Tú bỏ ra bất cứ giá nào cũng là rất đáng cả!
Chung Lâm Hoa và Thạch Húc Minh nhìn nhau một cái, vì cái khoản đầu tư khổng lồ này, bọn họ nhất định phải bỏ qua các hiềm khích lúc trước mà mỗi bên còn phải nhượng bộ nhiều hơn nữa!
Đảng ủy và chính quyền xã đứng trước nguồn đầu tư khổng lồ trước nay chưa từng có cũng phải đoàn kết lại, mọi người cùng nhau hiến kế, vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để thu hồi vốn.
Cuối cùng Lâm Nhã Hân đưa ra mấy điểm yêu cầu, hai điểm quan trọng nhất chính là việc đầu tư khai thác phát triển của xã Mãnh Tú nhất định phải do tập đoàn Long Hân điều hành, chính quyền xã bắt buộc phải đảm bảo lợi ích của tập đoàn Long Hân, đảm bảo kế hoạch đầu tư không bị bất cứ can thiệp gì cả.
Hơn nữa tập đoàn Long Hân cũng đưa ra một số cam kết. Ví dụ như bảo vệ sinh thái, cam kết đầu tư liên tục, cam kết không can thiệp đến cuộc sống bình thường của người dân xã Mãnh Tú..v.v…
Hôm nay chỉ là buổi đàm phán trực tiếp giữa hai bên, có thể đạt được thỏa thuận như vậy đã là tốt lắm rồi. Còn về các hạng mục đầu tư cụ thể, thì mặc dù Lâm Nhã Hân đã chuẩn bị xong cả nhưng cô ta cảm thấy vẫn chưa cần thiết đem ra nhanh như thế. Cô ta chỉ là tiện đưa ra mấy vấn đề đó, cần phải cho chính quyền xã Mãnh Tú có thời gian để suy nghĩ. Bởi vì có rất nhiều việc xã không có quyền quyết định, mà ở thành phố hay thậm chí là đến tỉnh thì trước khi các chướng ngại được giải quyết sạch sẽ, Lâm Nhã Hân tuyệt đối sẽ không sơ hở, đề phòng tình hình có biến, khoản đầu tư của bản thân đều thành súp hết.
Có điều, ở phương diện khác thì Lâm Nhã Hân rất khẳng khái, bởi vì Đỗ Long đã kể khổ với cô ta trước là điều kiện của đồn công an xã Mãnh Tú thực sự rất kém. Đỗ Long còn chuẩn bị ở đây lâu dài đấy, Lâm Nhã Hân làm sao có thể bỏ mặc người đàn ông yêu thương của mình sinh sống và làm việc tại hoàn cảnh khắc nghiệt như thế được? Cho nên cô ta nhanh chóng tìm đến Bí thư Chung và Chủ tịch xã Thạch bày tỏ nguyện vọng đầu tư một khoản tiền trước, xin xã Mãnh Tú xây dựng văn phòng mới và kí túc xá mới cho đồn công an trên một mảnh đất khác.
Bí thư Chung cũng đang có kế hoạch cải tạo xã Mãnh Tú, trong đó thì phát triển khu mới cũng là trọng điểm của kế hoạch, thế nên bắt nhịp ngay được với Lâm Nhã Hân. Xã Mãnh Tú trước tiên cấp cho đồn công an để xây văn phòng mới, từ từ đợi vốn đầu tư xuống, chính quyền có tiền rồi thì trụ sở cũng dọn tới khu mới, cũng chính là mảnh ruộng cằn cỗi của ngày hôm nay đây. Việc này một sớm một chiều cũng không thể làm xong được, trước tiên phải cần Cục quản lý đất đai phê chuẩn xong mới được.
Những việc này Lâm Nhã Hân và Đỗ Long không cần bận tâm, quyết tâm trong tân nhiệm kỳ 5 năm này làm xã Mãnh Tú có một UBND xã thay da đổi thịt, lãnh đạo chính quyền tự nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề mà giải phóng mặt bằng, chiếm dụng đồng ruộng thôi.