CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long lái xe một mạch tới thành phố Thụy Bảo. Trên đường hắn không ngừng nói chuyện trêu đùa với Trần Duật Lộ. Ban đầu Trần Duật Lộ còn có chút rụt rè, sau khi làm thân thì không còn khách sáo nữa, biểu hiện vô cùng hoạt bát. Đối với tình hình này Trần Tư Cừ và Lý Văn Cẩm có chút buồn bực. Bởi vì tính cách Trần Duật Lộ có chút hướng nột, không phải dễ dàng hòa nhập cùng với bé như vậy.

Khi đi tới thành phố Thụy Bảo cũng đã là hơn 12 giờ, Đỗ Long thuê cho họ một căn phòng ở khách sạn Thụy Hoa, gần cục công an, sau khi sắp xếp hết đồ đạc rồi cũng nhau đi ăn cơm.

Trải qua một quãng đường giao lưu, mọi người đã biết rõ về nhau hơn, Lý Văn Cẩm và Trần Tư Cừ cũng có chút khái niệm nhất định đối với vụ án mà Đỗ Long đang xử lý, chỉ có điều là do có Trần Duật Lộ ở đó nên mọi người không nói chuyện sâu hơn mà thôi.

Sau khi ăn xong, Lý Văn Cẩm đưa Trần Duật Lộ về nghỉ ngơi, Đỗ Long lại đưa Trần Tư Cừ tới phòng khám nghiệm tử thi của cục công an. Pháp y Hoàng Minh Huy vừa mới ăn xong đang nghỉ ngơi, thấy Đỗ Long mang người tới xem thi thể, ban đầu còn có chút không vui, nhưng nghe nói người tới chính là pháp y nổi tiếng trong nước Trần Tư Cừ, thái độ của y lập tức thay đổi.

Hoàng Minh Huy đối mặt với quyền uy xuất hiện đột ngột, vừa hưng phấn lại có chút không yên, y nhiệt tình nói:

- Thầy giáo Trần, tôi đã từng được nghe qua buổi tọa đàm của thầy, chỉ vì lúc đó cách quá xa nên nhất thời không nhận ra thầy. Thầy giáo Trần, là cảnh sát Đỗ mời thầy tới phải không? Đây quả thật là…quá vinh hạnh…

Trần Tư Cừ cười nói:

- Nghiêm túc mà nói Đỗ Long có thể xem là sư đệ của tôi. Hắn nói vụ án này gặp chút khó khăn, vì thế tôi tới giúp hắn xem thử, vậy hài cốt ở đâu? Đi tôi đôi găng tay…

Hoàng Minh Huy hoàn toàn biến thành người giúp việc, thỉnh thoảng y còn nhìn trộm Đỗ Long, thấy Đỗ Long và Trần Tư Cừ đối đáp trôi chảy, y cảm thấy vừa hâm mộ vừa khâm phục. Đột nhiên y nhớ lại hôm đó khi nhìn thấy sự căng thẳng của Đỗ Long, trong lòng liền tỉnh ngộ ra. Theo cách nói của Trần Tư Cừ thì Đỗ Long là sư đệ của anh tanh, vậy cũng chính là đệ tử của vị pháp y lỗi lạc trong giới pháp y đời trước Lý Vân Lâm. Thân phận này ở trong giới pháp y, bất luận là đặt ở đâu cũng khiến vô số người ngưỡng mộ, chẳng trách y lại cảm thấy một áp lực vô hình.

Trần Tư Cừ sau khi xem xét cẩn thận báo cáo kiểm nghiệm thi thể lại đối chiếu một chút với hài cốt, sau đó khen ngợi nói:

- Tiểu Hoàng cậu làm rất tốt, về cơ bản những manh mối có thể phát hiện trên hài cốt cậu đều đã tìm ra được, rất tốt.

Có thể đạt được sự khen ngợi của Trần Tư Cừ, Hoàng Minh Huy cảm thấy vô cùng vinh hạnh, cũng cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu hôm đó không có Đỗ Long đích thân tới chỉ điểm, vậy y đâu có kiểm tra kỹ lưỡng như vậy? Vì vậy y không khỏi cảm kích nhìn về hướng Đỗ Long.

Đỗ Long hỏi:

- Trần sư huynh, anh tiếp tục xem xét lại cẩn thận,tôi ra ngoài đón Lý sư tỷ vào.

Trần Tư Cừ gật đầu, cẩn thận nhấc một chiếc xương đùi lên quan sát. Đỗ Long rời khỏi nhà xác, đứng ở bên ngoài cục công an, rất nhanh đã thấy Lý Văn Cẩm tới, Đỗ Long lên trước hỏi thăm:

- Tiểu Lộ nhanh như vậy đã ngủ rồi à?

Lý Văn Cẩm nói:

- Còn chưa ngủ, nhưng nó rất nghe lời, sẽ không chạy loạn đâu.

Đỗ Long ồ một tiếng, thấy Lý Văn Cẩm mang theo một chiếc hộp, hắn cũng không hỏi gì nhiều, dẫn Lý Văn Cẩm đi vào phòng khám nghiệm tử thi.

Lý Văn Cẩm tuy là con gái của Lý Vân Lâm, nhưng cô lại nghiên cứu về nhân loại học, vì thế Hoàng Minh Huy không biết cô, nghe được lời giới thiệu mới cảm thấy kính nể. Lý Văn Cẩm đeo găng tay vào, ánh mắt quét một lượt trên hài cốt kia, nói:

- Chi dưới của nạn nhân khá ngắn, mang đặc trưng của người miền Nam; xương gò má, xương mũi đều tương đối thấp, xương mặt khá hẹp, sọ đầu lâu hình dạng rõ ràng, càng biểu hiện rõ y là người miền Nam khá thuần chủng, lại mang đầy đủ đặc trưng của người Mã Lai, tôi nghi ngờ y căn bản không phải là người Trung Quốc.

Hoàng Minh Huy nghe được trợn mắt há mồm, y cũng có thể nhìn ra bộ hài cốt này ắt hẳn là thuộc loại người miền Nam, nhưng lại không nhìn ra mộ cách tỉ mỉ và chính xác như vậy, điều này đã vượt quá phạm vi nhận thức của y, quả thực là một kỹ năng thần kỳ.

Đối với việc nàyTrần Tư Cừ mang vẻ mặt như một chuyện dĩ nhiên, Đỗ Long dường như từ sớm cũng đã thấy quen thuộc, hắn nói:

- Có phải là người ngoại quốc Đông Nam Á? Cái này quả thực không hề nghĩ tới.

Lý Văn Cẩm nói:

- Đây chỉ là suy đoán, mấy năm gần đây cùng với sự phồn vinh của thương mại mậu dịch và sự qua lại trong dân chúng, cũng có không ít người Đông Nam Á gia nhập quốc tịch Trung Quốc. Trước hết tôi sẽ dùng thạch cao làm một khuôn mẫu, nếu nắm vững chút thì trước trưa ngày mai có thể nhìn thấy hình dáng sơ bộ.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy cô làm đi, có cần giúp đỡ gì không?

Lý Văn Cẩm không cần sự trợ giúp của Đỗ Long, nhưng lại sai khiến Trần Tư Cừ xoay chong chóng, Đỗ Long ở bên cạnh nhìn một lát rồi đi ra, Lý Văn Cẩm hiện vẫn đang làm thạch cao, đợi khi cô bắt đầu đắp bùn lên khuôn thạch cao rồi tiếp tục tới xem.

Trở về tổ trọng án, Đỗ Long tìm Uông Lập Bân, hắn nói:

- Nạn nhân có khả năng là người ngoại quốc, cậu tìm xem có trường hợp nào phù hợp với yêu cầu không?

Uông Lập Bân cười khổ tìm kiếm một hồi, đột nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên, nói:

- Tổ trưởng, có phát hiện rồi. Vào khoảng tháng chín của bốn năm trước, có một visa của một người nước Lào sắp hết hạn, nhưng không hề đi làm thủ tục kéo dài kỳ hạn, cũng không có ghi chép xuất cảnh, đã được đại sứ quán và bên nước Lào xác nhận mất tích, tuổi tác và chiều cao của người đó vô cùng ăn khớp với điều kiện điều tra.

Đỗ Long nói:

- Đem tài liệu và hình ảnh của y gửi vào điện thoại di động của tôi, việc này tạm thời không nên nói cho bất cứ ai biết, tiếp tục điều tra.

Uông Lập Bân vẻ mặt đau khổ nói:

- Tổ trưởng, còn phải tiếp tục điều tra sao? Không phải là đã điều tra được manh mối rồi sao?

Đỗ Long nói:

- Còn chưa các nhận mà, cậu có dám bảo đảm đây chính là nạn nhân không? Tiếp tục điều tra, đừng có lười biếng.

Uông Lập Bân đành phải tiếp tục, Đỗ Long quay trở về văn phòng làm việc, kết nối với mạng nội bộ, đăng nhập số tài khoản mà Nhạc Băng Phong đưa cho hắn, xem xét tài liệu về người quốc tịch Lào mất tích kia.

Người Làm mất tích kia có tên tiếng Hán là Tất Thu, bốn năm về trước y dùng visa ngắn hạn nhập cảnh vào Trung Quốc, ba tháng sau tuyên bố mất tích, hoàn cảnh của y quả thật vô cùng tương đồng với nạn nhân.

Đỗ Long cẩn thận nghiên cứu tư liệu về Tất Thu. Tư liệu cho thấy y là một người làm ăn kinh doanh nhỏ người Lào, như vậy thì cũng không thể nào có được số tiền hơn 20 triệu tệ, lẽ nào người này không phải là nạn nhân của vụ án?

Đỗ Long tiếp tục nghiên cứu tư liệu về Tất Thu cẩn thận, phát hiện người tên Tất Thu này có chút kỳ lạ. Sau khi nhập cảnh vào Trung Quốc, rất nhanh đã bán hết hàng, lại lười không chịu quay về, cũng không đi nhập hàng, cả ngày đều ở bên ngoài phố mậu dịch, đi dạo loanh quanh các địa điểm như chợ tranh hoa và chim.

Trong lòng Đỗ Long đột nhiên chấn động, tên Tất Thu này trước đây không thể có nhiều tiền để y có thể kiếm được 20 triệu tệ trong vòng ba tháng đó. Nếu như vận may của y quá tốt, tùy ý mua một khối đá vỡ, kết quả đổ thạch là một loại Phỉ Thúy thủy tinh thì sao?

Có được chiều hướng này, tất cả các manh mối đều có thể liên kết lại. Có lẽ vận may của Tất Thu quá tốt, xẻ ra được một khối Phỉ Thúy vô cùng giá trị, nhưng trong phúc có họa, khối Phỉ Thúy này lại chính là mối uy hiếp chí mạng của y…

Đỗ Long lập tức đi tới phố thương mại, cầm theo ảnh chụp Tất Thu, dọc theo từng quầy hàng dò hỏi các ông chủ tiệm. Bỏ công sức tất sẽ được báo đáp, sau khi hỏi vô số lần, cuối cùng cũng có một ông chủ nhận ra Tất Thu, lại còn xác nhận Tất Thu chính là người đã mua một khối nguyên liệu thô ở cửa hàng ông ta để mang đi đổ thạch. Kết quả giải được một khối Phỉ Thúy loại cao cấp, có người đã trả giá 20 triệu tệ, nhưng Tất Thu lại không bán, y còn muốn bán giá cao hơn chút, kết quả...không có ai nhìn thấy y lần nữa…

Bình luận

Truyện đang đọc