- Anh nghĩ hay quá nhỉ.
Đường Lệ Phượng mắng yêu một câu. Hai người nói chuyện có phần hòa hợp. Một lát sau, Đường Lệ Phượng nói:
- Dịch Thăng, đối mặt với người của lãnh đạo Thành ủy sao không thể hiện ra thân phận Cục An ninh Quốc gia của anh? Tuy rằng bề ngoài bọn họ đối mặt với anh rất khách khí, tuy nhiên từ xưa tới nay quan niệm của Trung Quốc đối với thương nhân vẫn có sự khinh thường. Nếu anh không nói sẽ đầu tư, bọn họ sẽ xem thường anh.
Đỗ Long cười nói:
- Thân phận Cục An ninh Quốc gia của anh không thể tùy tiện để lộ. Em nghĩ rằng anh và em không biết bọn họ nghĩ gì sao? Em yên tâm. Hiện tại thời đại đã khác. Chính phủ yêu cầu nhà đầu tư đến đầu tư, em xem một chút đi, người ta bị chính phủ xem là người làm công. Anh sẽ không như vậy. Nhưng anh cũng sẽ không để bọn họ xem thường. Anh sẽ không để cho bọn họ xem thường em.
Đường Lệ Phượng nói:
- Bản thân anh xem mà xử lý đi. Thật ra em không sao. Chỉ cần anh không làm chuyện xấu mặc kệ anh có là nhân viên bảo vệ môi trường hay quét nhà xí, em cũng không để ý.
Đỗ Long cười nói:
- Nói một chút, nếu anh thật sự quét nhà xí, em đồng ý nhìn anh lần thứ hai mới là lạ. Huống gì, anh cũng không thể để em chịu ủy khuất như vậy được. Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Buổi chiều em muốn đi mua chút đồ dùng và quần áo gì sao? Không thành vấn đề. Anh đi cùng em. Chúng ta giải quyết nhanh trước hai giờ, sau đó chúng ta có thể đi tới nhà khách nghỉ ngơi một chút.
Đường Lệ Phượng vừa mới nuốt cơm xuống, nghe vậy nhất thời bị nghẹn. Đỗ Long ân cần rót chén nước đưa tới, vỗ nhẹ vào lưng của Đường Lệ Phượng, giúp cô dễ thở.
Đường Lệ Phượng xấu hổ nói:
- Anh chỉ giỏi chuyện đó thôi. Ai đi theo anh thuê phòng chứ?
Đỗ Long mỉm cười không nói. Chờ sau khi ăn xong, Đỗ Long đi rửa chén. Sau đó hai người liền cùng nhau đi ra ngoài dạo phố.
Quả nhiên Đường Lệ Phượng muốn mua đồ dùng và một ít quần áo. Sau khi mua xong, cô liền từ từ dạo phố chọn trang phục. Đỗ Long cầm theo gói to biến thành người hầu.
Chẳng mấy chốc đã tới hai giờ. Đỗ Long lại không có động tĩnh gì. Đường Lệ Phượng không khỏi nhìn trộm về phía Đỗ Long. Nhưng cô chỉ thấy hắn với bộ dạng như lão thần, giống như đã quên mất chuyện mình từng nói. Đường Lệ Phượng âm thầm cắn răng nghĩ:
“Tên bại hoại này, chẳng lẽ hắn còn muốn mình mở miệng cầu xin hắn hay sao? Hừ nằm mơ đi”
Đỗ Long cũng là có nỗi khổ trong lòng. Cánh tay hắn bị thương mặc quần áo còn có thể che được một chút. Nếu cởi quần áo ra nhất định sẽ bị Đường Lệ Phượng phát hiện. Nếu để cô thấy, sợ là sẽ liên tưởng tới chuyện không tốt.
- Chúng ta nghỉ lại đi.
Cuối cùng Đỗ Long đã mở miệng. Chỉ có điều hắn cầm cốc nước, ngón tay lại chỉ về phía bậc thang bằng đá ở quảng trường.
Đường Lệ Phượng có chút thất vọng đi về phía bậc thang. Hai người ngồi ở trên ghế dựa sát cạnh nhau. Đỗ Long mỉm cười nói:
- Thế nào? Anh đi dạo phố với em lâu như vậy, em còn không vui à?
Đường Lệ Phượng nói:
- Không có. Em rất vui. Xem em mua nhiều đồ như vậy, sao lại không vui chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Vui là được rồi. Phượng hoàng, hiện tại thời gian không còn sớm...
Trong lòng Đường Lệ Phượng thoáng vui, lại nghe Đỗ Long nói tiếp:
- Em mua đủ đồ chưa? Đủ rồi thì anh đưa em trở về.
Đường Lệ Phượng có chút thất vọng hỏi:
- Anh lại muốn đi rồi hả?
Đỗ Long cười nói:
- Tạm thời có việc cần đi xử lý, một chút là được thôi. Không biết em có vui mừng chào đón anh trở lại ăn cơm hay không...
Trong lòng Đường Lệ Phượng thầm cảm thấy vui mừng, nhưng ngoài mặt cô lại nói:
- Ai mà thèm. Thích thì về, nếu không thì thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Không phản đối thì phải hoan nghênh. Chờ lần sau chúng ta đi dạo, anh cam đoan lúc đó sẽ thu xếp tốt tiết mục mà em thích...
Đường Lệ Phượng nói rõ ràng:
- Ai mà thèm tiết mục này của anh. Anh đã cảm thấy mệt mỏi, vậy đưa em về đi.
Đỗ Long biết cô nhất thời không muốn mất mặt, nghĩ một đằng nói một nẻo. Hắn cũng không muốn vạch trần điều đó. Sau khi hắn đưa Đường Lệ Phượng về tòa nhà Thành ủy liền rời đi.
Thật ra Đỗ Long không có việc gì, lái xe dạo qua một vòng tìm được chỗ đỗ xe xong thì tùy ý đi dạo. Hoá trang khá khó khăn, hắn cũng lười khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Từ khi trở lại thành phố Lỗ Tây, đã lâu Đỗ Long không rảnh rỗi đi dạo như vậy. Hắn đi tới đi tới liền đi tới một phố đồ cổ trong thành phố Lỗ Tây. Với nhãn lực của Đỗ Long bây giờ, chỉ cần liếc mắt nhìn vào trong một cửa hàng, đại khái có thể biết được bên trong có đồ tốt hay không. Chỉ có điều hắn vẫn chậm rãi đi dạo.
Chợ phố cổ của thành phố Lỗ Tây không lớn. Chẳng những hàng thật khó tìm, ngay cả hàng giả cũng không nhiều, thậm chí còn không bằng thành phố Thụy Bảo bên kia. Đỗ Long vô cùng thất vọng đang muốn rời đi. Đột nhiên có người ở sau lưng gọi một tiếng:
- Chu tiên sinh.
Đỗ Long nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt. Không ngờ đó chính là Triệu Ngọc Hoa, tập đoàn Thiên Nguyên. Đỗ Long cười nói:
- Hóa ra là công tử Triệu. Đã lâu không gặp, công tử Triệu lại tới đầu tư tại tỉnh Thiên Nam sao?
Triệu Ngọc Hoa lắc đầu nói:
- Từ sau khi đổ thạch (đánh cược thạch) ở Myanmar thất bại tôi đã sớm mặc kệ chuyện buôn bán trong nhà. Lần này tôi tới tỉnh Thiên Nam chỉ tùy tiện vui đùa một chút... Chu tiên sinh cũng có nghiên cứu đối với đồ cổ sao?
Đỗ Long cười nói:
- Một chút thôi. công tử Triệu từ từ đi dạo. Tôi phải đi rồi.
Triệu Ngọc Hoa nói:
- Chu tiên sinh, tôi có chuyện đã dấu ở trong lòng ba năm. Tôi hy vọng tiên sinh Chu có thể cho tôi một đáp án. Tôi thật sự không rõ, rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội tiên sinh Chu, đến mức tiên sinh Chu phải tạo ra một bố cục lớn như vậy để hại tôi?
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
- Công tử Triệu công tử đừng nói bậy. Tôi đã hại anh bao giờ? Ba năm trước đây, trong trận đánh cuộc kia tôi cũng thua lỗ vài trăm triệu.
Triệu Ngọc Hoa nói:
- Hôm nay, tình cờ gặp tiên sinh Chu ở đây coi như là có duyên. Nếu tiên sinh Chu không chịu nói ra lý do, tôi sẽ nói cho Chu tiên sinh biết vì sao tôi muốn đến tỉnh Thiên Nam... Mấy ngày nữa, Linh Vân phải lấy chồng rồi. Tôi thật sự không có cách nào khác chấp nhận được chuyện cô ấy phải gả cho tên nhị thế tổ kia, cho nên mới phải trốn tránh đi rất xa...
Đỗ Long nhíu nhíu mày nói:
- Là vậy sao? Tôi thật ra không có nghe nói tiểu thư Tô sắp lấy chồng... Phải, với sự si tình của công tử Triệu đối với tiểu thư Tô mà nghe chuyện như vậy thực sự rất khó chấp nhận được.
Triệu Ngọc Hoa vẫn đang ngó chừng thái độ của Đỗ Long. Thấy vẻ mặt hắn không có gì biến hóa mãnh liệt, Triệu Ngọc Hoa có chút thất vọng nói:
- Nếu Linh Vân thích tên khốn khiếp nào thì không nói làm gì. Tôi biết rõ Linh Vân không thích gã ta, lại trơ mắt nhìn Linh Vân gả cho một người cô ấy không thích, cho nên tôi mới có thể khó có thể tiếp nhận được như vậy.
Đỗ Long biết Tô Linh Vân không thích Tề Quang Bưu nhưng hắn có thể làm được gì? Hai năm qua, Đỗ Long đã dần dần hồi tâm. Cảm giác thích Tô Linh Vân, chỉ có thể chôn giấu ở trong lòng. Đối với chuyện giữa cô ấy và Tề Quang Bưu, Đỗ Long có lòng nhưng không đủ lực. Mặc dù Tề Quang Bưu có không ít khuyết điểm nhưng còn chưa đủ để lấy đó đánh tan mối liên minh chính trị giữa Tô gia và Tề gia.
Hiện giờ Tô Linh Vân phải kết hôn, trong lòng Đỗ Long nổi sóng, nhưng mặt hắn lại thản nhiên nói:
- Thì tính sao? Đây là do chính cô ấy lựa chọn. Người ngoài không có cách nào can thiệp được.
Triệu Ngọc Hoa nói:
- Đúng, tôi không thể can thiệp. Nhưng tôi tin tưởng tiên sinh Chu nhất định có biện pháp. Chẳng lẽ tiên sinh Chu muốn phủ nhận mình thích Linh Vân sao? Ban đầu ở Myanmar, lần đầu tiên tiên sinh Chu nhìn thấy Linh Vân liền ngây ra như phỗng. Bộ dáng như vậy chứng tỏ điều gì? Tiên sinh Chu hại tôi mất nhiều tiền như vậy không phải là vì Linh Vân sao? Chẳng lẽ hiện tại Linh Vân phải lập gia đình, tiên sinh Chu lại bó tay không có biện pháp sao?