CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Sau khi nghe được lời của Đỗ Long, Lâm Diễm hai mắt trợn trừng, giơ tay chộp lấy điện thoại ở trên mặt bàn. Đỗ Long vung tay ra, một đồng xu tốc độ cao xoay tròn bay về phía hõm vai của Lâm Diễm, đồng thời Đỗ Long đột nhiên cúi người xuống giữ chặt tay của Lâm Diễm. Nếu như đồng xu không thể tạo ra được công hiệu phải có, Đỗ Long sẽ áp dụng biện pháp khác chế phục Lâm Diễm.

Tiền xu đánh mạnh vào hõm vai của Lâm Diễm, y kêu lên một tiếng trầm đục. Chỉ cảm thấy cảm giác tê dại nhanh chóng truyền đi khắp người, trong lúc nhất thời lại không cử động được. Một câu “Tê liệt” cũng bị ngăn ở trong cổ họng, lên tiếng không được.

Đỗ Long thấy đồng xu đã có tác dụng, cũng thu lại tay bóp cổ Lâm Diễm, Lâm Diễm trợn mắt nhìn chằm chằm hắn. Đỗ Long mỉm cười vòng qua cái bàn tới bên cạnh y, đánh mạnh một quyền vào bụng Lâm Diễm, y thống khổ phát ra một tiếng rên rỉ. Đỗ Long từ phía sau lưng bóp cổ của Lâm Diễm, mỉm cười kề tai Lâm Diễm nói:

- Cục trưởng Lâm, ông không chơi được tôi. Trong mắt tôi, ông còn không bằng Đổng Kỳ Cương đâu, chọc giận tôi, kết cục của ông chắc chắn sẽ còn thảm hại hơn Đổng Kỳ Cương. Mông của ông còn bẩn hơn Đổng Kỳ Cương nhiều, ông đừng nên bức tôi lật tung những quyển sổ sách mục nát đó...

Lâm Diễm chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên lưng chảy ra, không phải là đau, mà là kinh hãi. Đỗ Long tuy chỉ là một cảnh sát hình sự nhỏ bé —— Cảnh sát hình sự bình thường Lâm Diễm căn bản không để trong mắt, nhưng Đỗ Long hiện giờ cho Lâm Diễm cảm giác lại giống như một cường giả chân chính nắm đại quyền sinh sát trong tay. Trên đời này có mấy viên cảnh sát hình sự dám hành hung, uy hiếp Cục trưởng cục Tài chính trong văn phòng làm việc chứ? Trên đời này có mấy viên cảnh sát hình sự sau khi đánh cán bộ cấp Sở (Đổng Kỳ Xương) lại bình yên vô sự?

Lời nói kế tiếp của Đỗ Long càng làm cho Lâm Diễm trong lòng run sợ:

- Cục trưởng Lâm, tôi không chỉ là phá án giết người rất có biện pháp, năng lực của tôi ông cũng không thể tưởng tượng được. Tôi biết tháng trước phát khoản tiền cứu trợ chống hạn ông đã thi triển thủ đoạn, số tiền đó ông đều chuyển đến một tài khoản giả danh của ông tên là Ngụy Tâm Vũ. Tôi còn biết ông mới chơi trò cảm xúc mạnh mẽ với cô thư ký người đẹp ngoài kia. Ông xem, vệt nước ở trên mặt bàn cũng vẫn còn chưa lau sạch nữa chứ....quần còn ướt sũng nữa kìa? Hi vọng tôi vừa rồi không có làm phiền đến các người...

Chuyện khoản tiền riêng trên tỉnh phát chống hạn bị Lâm Diễm nuốt lấy một phần. Y tự đánh giá là làm rất sạch sẽ, không ngờ Đỗ Long lại một hơi nói ra. Y và cô thư ký nhỏ chơi trò chơi cảm xúc thăng hoa dựa vào tỷ lệ phá án 100% trong truyền thuyết của Đỗ Long, có thể nhìn ra ngược lại cũng không tính là chuyện lạ.

- Lập tức phát tiền cho cục Công an, bằng không tôi chưa hết với ông đâu. Nhìn thấy ông một lần đánh một lần, hơn nữa cam đoan ông không bắt được thóp của tôi, không tin ông có thể thử xem!

- Đỗ Long lại chọc một cái nặng nề vào ngực Lâm Diễm, y chỉ cảm thấy trong nháy mắt đau tận xương cốt, cả người run rẩy, há to miệng ra nhưng lại không kêu ra được nửa tiếng.

- Tôi cho ông nửa giờ, ông nếu không đem phát tiền cứu trợ chống hạn và khoản tiền cần phải phát cho cục Công an chúng tôi, ông cứ đợi Ủy ban Kỷ luật mời ông uống trà đi.

- Đỗ Long nói xong liền buông Lâm Diễm ra, nhặt đồng xu trên mặt đất lên, tay mò trong túi quần, tiếng xóc xách vang lên. Túi quần của hắn ít nhất đựng hơn mười đồng tiền xu.

Dưới cái nhìn chằm chằm đầy oán niệm của Lâm Diễm, Đỗ Long mở cửa bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa. Sau đó chỉ nghe Đỗ Long nói với nữ thư ký:

- Cục trưởng Lâm mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút, không có dặn dò của ông ấy ai cũng không thể quấy nhiễu ông ấy. Có thời gian rảnh hẹn tôi ra ngoài chơi, tôi cam đoan để cho cô vui tới mức chết đi sống lại...

Lúc làm cho gương mặt người ta đỏ rừng rực không biết làm sao, Đỗ Long lại nghênh ngang rời đi...

Đỗ Long nói chuyện với Tả Diễm Lệ ở dưới lầu một lúc, thì thấy một người bộ dạng lãnh đạo bước xuống lầu. Nhìn Đỗ Long bọn hắn một cái, vẫy tay với Tả Diễm Lệ nói:

- Diễm Lệ à, khoản tiền của cục Công an các cô đã vào sổ rồi, cô qua đây ký nhận một chút.

Tả Diễm Lệ vui mừng nói:

- Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn Phó Cục trưởng Viên.

Đỗ Long không có đi theo, một lát sau Tả Diễm Lệ mang theo nụ cười vui vẻ đi xuống, cười hì hì nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, vẫn là cậu lợi hại, vừa ra tay thì làm xong rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta quay về đi.

Tả Diễm Lệ giống như một nữ tướng quân đánh thắng trận, hưng phấn quay về cục Công an. Biểu hiện thản nhiên của Đỗ Long ngược lại làm cho hắn có chút phong độ đại tướng. Lục Hồng Quảng thấy hai người nhanh như vậy mà đã quay về rồi, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ. Ông ta cực kỳ kinh ngạc, lại xem cao một tầng đối với năng lực của Đỗ Long. Phải biết chuyện này ngay cả Chủ tịch thành phố Mã cũng chỉ có thể kêu ông ta nhẫn nại. Nhiệm vụ xem như bất khả năng, nhưng đưa cho Đỗ Long lại nhẹ nhẹ nhàng nhàng hoàn thành. Đây quả thực là kỳ tích a.

- Đỗ Long, cậu là làm thế nào làm được?

- Lục Hồng Quảng kinh ngạc hỏi.

Đỗ Long cười nói:

- Tôi cũng không biết, tôi vừa đi Cục trưởng Lâm liền đáp ứng phát tiền ra, có lẽ vận khí của tôi tương đối tốt. Khoản tiền đó cũng không thể kéo dài được nữa.

Lục Hồng Quảng cười nói:

- Thằng ranh cậu nói dối, Lâm Diễm là người như thế nào tôi còn không rõ sao? Y sẽ thành thật giao tiền như thế mới lạ, cậu nhất định dùng biện pháp gì chỉnh y không dám không đưa tiền. Vậy tôi cũng không hỏi nữa, cậu tự mình chú ý đừng để y bắp thóp là được rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Phó cục trưởng Lục xin hãy yên tâm, Cục trưởng Lâm đối với tôi rất khách khí, ông ta làm sao sẽ bắt được thóp của tôi chứ? Phó cục trưởng Lục, chuyện làm xong rồi, tôi có thể quay về làm việc rồi chứ?

Lục Hồng Quảng mỉm cười gật gật đầu. Đỗ Long sau khi chào thì lui ra ngoài, Lục Hồng Quảng đột nhiên nói:

- Đỗ Long, tôi để lộ báo trước cho cậu một tin vui. Năm nay bình chọn cảnh sát xuất sắc nhất nội bộ cục Công an thành phố Ngọc Minh không phải cậu thì còn ai khác. Ngoài ra mười thanh niên đại kiệt xuất của cục Công an thành phố Ngọc Minh chúng ta năm nay có hai danh ngạch tranh cử, cậu là một trong số đó. Dốc sức cố gắng, tiền đồ của cậu là vô hạn a!

- Vâng! Tôi tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.

- Trong lòng Đỗ Long vui sướng, lại lần nữa chào Lục Hồng Quảng một cái, sau đó mới quay người rời đi.

Đỗ Long quay về phân cục công an quận Bạch Hoa không lâu, tin tức hắn thay mặt cục Công an ra mặt đi cục Tài chính giục trả khoản tiền thành công nhanh chóng truyền ra. Đây là chuyện thiết thân liên quan đến mọi người, cho nên mọi người đều đối xử với Đỗ Long như là anh hùng. Đương nhiên cũng có một vài người vẫn xem Đỗ Long không thuận mắt. Thí dụ như Chính trị viên Tưởng Cố Ninh của Trung đội hình sự 1, còn có Phó đội trưởng Khang Vĩ Hà.

Tưởng Cố Ninh là vì ghen tị Bạch Nhạc Tiên cả ngày đều ở cùng một chỗ với Đỗ Long, mà Khang Vĩ Hà thì đố kỵ tỉ lệ phá án của Đỗ Long cao hơn gã, vẫn luôn lộ mặt ở trên TV. Hai người này ngưu tầm ngưu mã tầm mã, thường xuyên tụ cùng một chỗ. Khang Vĩ Hà thấy Đỗ Long lại lộ cái mặt, trong lòng không thoải mái bèn tới văn phòng của Chính trị viên Tưởng Cố Ninh tâm sự:

- Chính trị viên, Đỗ Long tên ranh đó ép cục Tài chính đòi tiền về rồi, hắn lợi hại như vậy thật xem không vừa mắt.

Tưởng Cố Ninh cười nói:

- Hắn đem tiền về rồi hả? Đây chính là chuyện tốt mà, chúng ta bao nhiêu nơi đang đợi khoản tiền này. Hắn có thể lấy trở về là bản lĩnh của hắn, có ích đối với mọi người, anh tức giận làm gì?

Khang Vĩ Hà không phục nói:

- Hắn được tính là bản lĩnh gì, nếu như tôi cũng có một cha nuôi là Chủ tịch thành phố, tôi cũng có thể khiến cục Tài chính cúi đầu đưa tiền. Tôi không vừa ý nhất chính là bộ dạng dương dương đắc ý của thằng ranh kia, hắn muốn khoe khoang cái gì, tôi thấy hắn cũng chính là vận khí tốt. Thật sự gặp phải vụ án khó, hắn còn không phải bó tay hết cách sao?

Tưởng Cố Ninh khuyên nhủ:

- Lão Khang, không nên xem thường Đỗ Long, hắn vẫn thật sự có bản lĩnh. Hơn nữa hắn bây giờ là vì làm vẻ vang cho Đội hình sự 1 chúng ta. Tấm lòng của anh cần rộng mở một chút, phải lấy vinh dự tập thể làm trọng.

Khang Vĩ Hà trừng mắt, nói:

- Chính trị viên, anh sao cũng thay hắn nói chuyện? Thôi đi, tôi cũng không nói với anh nữa, tôi trở về điều tra vụ án của tôi. Nếu như tôi phá án trước, tôi xem mặt Đỗ Long để ở nơi nào.

Khang Vĩ Hà đóng sầm cửa lại mà đi, Tưởng Cố Ninh không những không tức giận, trên mặt ngược lại lộ ra vẻ mỉm cười. Nhưng mà vẻ mỉm cười này lại rất nhanh ngưng đọng lại trên mặt. Bởi vì gã nhìn xuyên qua cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên sóng vai nhau vừa nói vừa cười đi về phía thang máy...

Bình luận

Truyện đang đọc