CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Ở trước cửa khách sạn 781, một vài chiếc xe quân hùng hùng hổ hổ bịt kín lối đi của chiếc xe cảnh sát, sau khi chiếc xe tải màu xanh bộ đội dừng lại hẳn, từ trong chiếc xe tải ấy, rất nhiều binh lính được trang bị đầy đủ vũ trang, súng đã được lên nòng nhanh chóng xuống xe, bao vây chặt chẽ chiếc xe cảnh sát.

Tước tình cảnh như vậy, cả đám người Diêu Bình Khoa đều kinh ngạc đến mức giương mắt mà nhìn. Cứ cho là phía quân đội có người muốn bảo vệ Đỗ Long, thì cũng không đến mức phải xuất trận lớn như thế này.

Bạch Nhạc Tiên nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thấy cảnh tượng này liền nói: - Đỗ Long, bạn của anh cũng thật lợi hại, anh nhìn trang bị của họ xem, đều là loại súng trường hiện đại nhất, những lực lượng bình thường không thể được trang bị tốt như thế.

Đỗ Long cười nói -Còn phải nói sao? Bạn của anh hữu dụng hơn nhiều so với đám bạn của em đấy.

Nghe thấy Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên nói chuyện với nhau, trong lòng Diêu Bình Khoa chợt dâng lên cảm giác bực bội. Yquyết định xuống xe, đối mặt với hơn chục khẩu súng chĩa thẳng vào y, lớn tiếng quát: -Chúng tôi là cảnh sát, hiện đang thi hành công vụ, các anh vì sao lại bao vây chúng tôi?

Một gã Trung úy lớn tiếng nói: -Chúng tôi cũng chỉ đang thi hành nhiệm vụ, mong mọi người phối hợp. Tất cả xuống xe, đưa hai tay lên gáy, nhanh lên!

Diêu Bình Khoa tức giận nói:

-Các anh không có quyền làm vậy!

Một chiếc xe quân dụng việt dã đột ngột phanh “C-K-Í-T..T...T” bên ngoài vòng vây, một gã Thiếu tá trẻ tuổi bước từ trên xe xuống, gã nghe được lời của Diêu Bình Khoa liền đi vào trong vòng vây. Thấy gã đến tên Trung úy cúi chào rồi nói: -Tiểu đoàn tưởng, chúng tôi đã hòa thành nhiệm vụ bao vây, xin chỉ thị!

Gã Tiểu đoàn trưởng kia chính là Trình Đào, gã tầm không đến 30 tuổi, tóc ngắn, mặc quân trang, khuôn mặt tương đối anh tuấn, cao hơn hẳn Diêu Bình Khoa một cái đầu, thoạt nhìn trông vô cùng nhanh nhẹn, khí thế hơn hẳn Diêu Bình Khoa. Đứng trước mặt Diêu Bình Khoa cúi đầu nhìn y, kiên quyết nói: -Người đâu? Mau thả họ ra.

Diêu Bình Khoa giận giữ nói:

-Anh dựa vào cái gì! Anh cũng không phải cấp trên của tôi, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi nghe theo lệnh của anh!

Trình Đào cũng chẳng muốn đôi co với y liền quay ra nói với gã Trung úy: -Đừng bận tâm đến anh ta, tôi cho các anh một phút, đúng một phút sau phải tìm thấy người cho tôi.

Đột nhiên, cửa xe được mở ra, có hai người bước xuống, chính là Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên. Đỗ Long cười nói với Trình Đào: - Anh là bạn của Hồng Quân?

Bởi vì nguyên nhân cùng giới thì đây, nên Trình Đào có một chút cảnh giác với Đỗ Long. Nhưng khi thấy hắn đang cầm tay một cô gái rất xinh đẹp, thì cảm giác thù địch giảm đi một ít. Trình Đào hỏi:

- Làm sao tôi biết được anh có thật sự là Đỗ Long hay không?

Đỗ Long lấy từ trong túi áo giấy tờ chứng minh ra đưa cho Trình Đào, Trình Đào xem xong liền trả lại cho hắn rồi nói: - Hai người đi theo tôi, có cần trở về tỉnh Thiên Nam không? Tôi có thể tìm một chiếc máy bay vận tải chở hai người trở về.

Đỗ Long cười vui vẻ nói: - Không cần đâu, bố của người yêu tôi ngày mai phải mổ u trong bệnh viện tỉnh. Tôi phải ở lại cùng cô ấy.

Trình Đào ngạc nhiên rồi nói: - Hóa ra là như vậy, các bạn ở khách sạn à? Về nghỉ ngơi đi, việc còn lại ở đây để tôi xử lí được rồi.

Đỗ Long vui vẻ nói: -Vậy thì cảm ơn anh nhiều, Nhạc Tiên, chúng ta đi thôi.

Diêu Bình Khoa kiên quyết giữ người, y lạnh lùng nói: - Hai người không thể đi được! Đỗ Long, cậu cũng là cảnh sát, cậu đã đồng ý phối hợp điều tra với tôi rồi! Với lại việc điều tra là của cảnh sát chúng tôi, quân đội các anh dựa vào cái gì mà đòi can thiệp vào!

Trình Đào cười lạnh sau đó chỉ vào khách sạn 781 rồi nói: -Đây là địa bàn do quân đội chúng tôi quản lí, chúng tôi cho phép các anh vào kiểm tra là đã nể mặt các anh lắm rồi. Đỗ Long lại là khách quý của chúng tôi, tôi đã nói các anh không thể mang người đi, các anh thức thời thì lập tức trở về, không thì đừng trách tôi không nể mặt.

Diêu Bình Khoa quay lại nhìn thoáng qua đồng nghiệp của y, chỉ thấy tất cả họ đều sợ hãi trốn trong xe, nhất là Vương Băng Dương, thấy tình hình không ổn này càng cố gắng trốn tránh, trong lòng Diêu Bình Khoa chợt cảm thấy buồn bã, y nhận cái loại nhiệm vụ gì đây? Sớm biết như thế này thì chỉ cần cử mấy tên cấp dưới đến ứng phó qua loa cho xong chuyện là được rồi…

Nhìn thấy cấp dưới của y đều là ánh mắt khẩn cầu, Diêu Bình Khoa đành phải nhượng bộ.Trình Đào vừa nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của y liền hiểu y đã dao động, gã quay ra nói với Đỗ Long: - Anh đi đi, nhớ nói lại với huấn luyện Hồ một tiếng, việc cô ấy giao cho tôi, tôi đã hoàn thành rồi.

Đỗ Long ngạc nhiên nói: - Huấn luyện viên Hồ, không phải Hồng Quân nhờ anh đến giúp tôi à.

Trình Đào nói: -Đúng vậy, là huấn luyện viên Hồ, Hồ Tuyết Mai, chả nhẽ anh không biết à?

Đỗ Long giật mình nói: - À vâng, cô ấy là huấn luyện viên khi nào vậy? Cô ấy là bạn của Hồng Quân cũng là bạn của tôi…

Đôi mắt Trình Đào sáng ngời lên rồi nói: - Đúng vậy, khi nào có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện sau, mai anh còn có việc bận, anh về nghỉ ngơi sớm đi.

Đỗ Long gật đầu với gã sau đó quay ra nói với Diêu Bình Khoa: - Đội trưởng Diêu, tôi biết anh cũng chỉ là làm theo lệnh của cấp trên, chuyện tối nay tôi cũng không trách anh thì anh cũng chẳng thể trách tôi. Anh đáng ra còn phải cảm ơn tôi, nếu không phải tôi đỡ cho anh một đá kia thì anh đã bị thương rồi. Anh nên nhắc nhở đồng chí Lưu một tý, sau này, dù thế nào chăng nữa cũng đừng ra tay nặng như vậy!

Nói xong hắn liền chào tạm biệt Trình Đào, rồi cùng với Bạch Nhạc Tiên quay về khách sạn. Sau khi về phòng, Bạch Nhạc Tiên liền lên ban công nhìn xuống dưới thấy hai bên đều đã quay về rồi, cô tỏ vẻ bất mãn nói: - Chỉ như thế đã giải tán rồi sao? Em còn tưởng phải đánh nhau một trận ra trò cơ.

Đỗ Long cười nói: - Em còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn à, không đánh nhau là may đấy, nếu đánh nhau thì việc này không giải quyết dễ dàng như thế này được đâu.

Bạch Nhạc Tiên mệt mỏi ngáp dài rồi nói: -Ngày mai anh hãy tiếp tục khoác lác được không , em thật sự mệt lắm rồi…

Đỗ Long nói: - Được rồi, em đi ngủ trước đi, anh còn muốn gọi mấy cuộc điện thoại nữa.

Bạch Nhạc Tiên vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ ngay. Đỗ Long đầu tiên gọi điện cảm ơn Hạ Hồng Quân, sau đó hắn liền hỏi y về quan hệ của Hồ Tuyết Mai với Trình Đào. Hạ Hồng Quân chỉ cười rồi nói: -Tôi cũng mới biết chuyện này thôi, khoảng hai năm trước khi tôi làm thợ mỏ vô tình biết được. Khi ấy, quân khu Quảng Châu phái đến Trùng Khánh một số quan quân trẻ để học tập hiện đại hóa tác chiến đặc chủng. Tuyết Mai đã hướng dẫn họ trong khoảng thời gian đó, nghe nói cô ấy đã làm tất cả bọn họ mê đắm, cho nên, ở cái đất Quảng Châu này người thích cô ấy có mà nhiều vô số.

Đột nhiên, điên thoại bị Hồ Tuyết Mai đoạt mất, cô ta nói: - Đội trưởng, anh bắt đầu từ khi nào cũng biết nói linh tinh rồi, Đỗ Long, hôm nay tôi giúp anh một việc, hai chúng ta từ nay không ai nợ ai.

Đỗ Long cố tình giả vờ ngạc nhiên nói: - Làm sao có thể như thế được, tôi đã cứu cô một mạng còn cô mới giúp tôi một việc cỏn con thế này, muốn thanh toán hết thì ít nhất cũng phải thêm vài trăm việc nữa.

Hồ Tuyết Mai hừ nhẹ rồi nói: - Nói hay quá nhỉ, tôi không rảnh để ý đến anh nữa…

Nói rồi, cô ta trả lại điện thoại cho Hạ Hồng Quân, ỗ Long nói: -Hồng Quân, lúc này hình như tôi gặp phiền phức lớn rồi, anh giúp tôi một việc, bạn gái tôi cũng ở đây, anh tìm cho tôi vài người có năng lực đến giúp tôi với.

Hạ Hồng Quân nói:

-Được thôi, việc này tôi sẽ giúp anh sắp xếp, ngày mai người sẽ đến, thật ra thì anh đã đắc tội với ai vậy?

Đỗ Long nói: - Việc này phức tạp, nói qua điện thoại không tiện. Ngày mai hai người đến chỗ tôi đi.

Hạ Hồng Quân ngẫm nghĩ một chút rồi nói: -Được rồi, tôi vốn định ở lại thành phố Ngọc Minh với Hồng Nguyệt, nhưng chuyện của anh gấp như vậy, tôi đành qua chỗ anh giúp anh vậy.

Đỗ Long nói chuyện phiếm với Hạ Hồng Quân xong liền gọi điện cho cha hắn: - Cha, tình hình như thế nào rồi ạ, có điều tra ra thêm được cái gì không?

Đỗ Khang nói:

- Cũng có một ít manh mối, kẻ ra lệnh cho Diêu Bình Khoa đi bắt người của con chính là lãnh đạo trực tiếp của y, chính là Phó cục trưởng Lưu Bảo Quý bên Cục công an thành phố Quảng Châu, mà Phó cục trưởng Lưu lại làm theo lệnh của một người tên là Hàng Tử Kì, người này chắc là con biết?

Đỗ Long nói: - Hàng Tử Kỳ? Con chưa từng đắc tội với y… Chẳng lẽ…

Bình luận

Truyện đang đọc