Đỗ Long nói cho Hoàng Kiệt Hào dãy số. Hoàng Kiệt Hào thông qua hệ thống Skynet và operator điện thoại di động liên hệ, tìm được vị trí hiện giờ của dãy số kia. Vị trí đó cách vị trí hiện tại của Đỗ Long không bao xa, Đỗ Long rất nhanh đã tìm được Hồ Tuyết Mai. Chỉ thấy cô đang ở trong một quán rượu nhỏ, trước mặt đã bày biện mấy chén rượu không.
Nhìn thấy Hồ Tuyết Mai bình yên vô sự ngồi ở chỗ kia uống rượu, Đỗ Long thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này trong đầu óc hắn lại hiện ra hình ảnh vừa rồi cảm ứng được từ chỗ Đoàn Huệ Minh: Sắc mặt Hồ Tuyết Mai tái nhợt nằm ở bàn khám nghiệm tử thi… Nguyên nhân cái chết là cắn lưỡi tự sát, nhưng trên người có rất nhiều dấu vết bị ngược đãi… Cảnh sát kết luận là bị giam cầm ngược đãi phi pháp nửa năm, sau đó tự sát.
Nếu tất cả điều kia thật sự xảy ra, Đỗ Long thật sự hối hận không kịp. Hắn chỉ là tạm thời nảy sinh ý tưởng dẫn bọn Phó Hồng Tuyết đi tham gia bữa tiệc, không ngờ lại tạo ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Cũng may sự tình còn có thể cứu vãn.
Bây giờ mà đi vào chỉ là vô ích. Hồ Tuyết Mai chắc chắn sẽ không nghe hắn giải thích. Làm không tốt, sẽ càng căng thẳng, thậm chí kêu bọn Hạ Hồng Quân chạy tới cũng không ổn. Hồ Tuyết Mai lúc này đã bao một lớp giáp sắt dày bên ngoài tâm linh của mình. Cần phải đánh vỡ lớp giáp sắt kia mới có thể tiếp xúc với nội tâm chân chính của cô, cho cô sự an ủi thật sự.
Nhưng mà làm thế nào mới có thể đánh vỡ lớp vỏ tâm linh của cô chứ? Lại sẽ có di chứng gì đâu? Loại sự việc này ngay cả Đỗ Long có năng lực tiên đoán, cũng không có cách nào đoán trước được.
Đến bên đường đối diện tìm một chỗ ngồi, đợi cô đi ra rồi tính sau. Đỗ Long bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cùng bọn Phó Hồng Tuyết đến một quán ăn vặt bên đường ngồi xuống, gọi một ít thức ăn, sau đó bắt đầu buồn chán chờ đợi.
– Chủ nhân, hay là chúng ta tiêm cho cô ấy một mũi để cho cô ấy ngủ một giấc?
Phó Hồng Tuyết thấp giọng nói
Hồ Tuyết Mai sững sờ ngồi ở đó uống rượu giải sầu. Đối với Phó Hồng Tuyết mà nói xuống tay rất dễ dàng, tuy nhiên Đỗ Long lại lắc đầu nói:
– Không được, cô ấy là bộ đội đặc chủng. Cho dù trong lòng có loạn đến mấy, cô cũng rất cảnh giác, các em không có cơ hội lợi dụng đâu. Làm không tốt còn có thể lỡ tay làm thương cô ấy. Chúng ta từ từ chờ…, sẽ có cơ hội.
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình liếc mắt nhìn nhau, Âu Dương Đình hỏi:
– Chủ nhân, anh vừa rồi rất sốt ruột, chẳng lẽ à dự cảm thấy cô ấy sẽ gặp nguy hiểm ư?
Đỗ Long nói:
– Ừ, là dự cảm được một số thứ không tốt. Chúng ta nhất định phải ngăn cản sự phát sinh của tương lai này.
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình đối với loại sự tình này đã rất thuần thục, các cô nói:
– Chủ nhân, cô ấy thích anh không? Xem ra cô rất đau lòng a.
Đỗ Long nói:
– Tôi biết. Tôi chỉ là muốn làm cho cô ấy quên tôi, không ngờ lại hại cô ấy.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Lần này cứu được cô ấy, lần sau thì sao? Cô ấy nếu như vẫn luẩn quẩn trong lòng thì làm sao?
Đỗ Long liếc mắt nhìn Phó Hồng Tuyết một cái, nói:
– Em muốn nói cái gì?
Phó Hồng Tuyết hé miệng cười, nói:
– Tuy rằng cô ấy không biết cách ăn mặc lắm, nhưng hẳn là một đại mỹ nữ rất có sức hấp dẫn. Chủ nhân nỡ để cho cô ấy đau lòng như vậy sao? Dựa vào năng lực của chủ nhân, thu nhận thêm cô ấy cũng không nhiều a.
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Không phải người phụ nữ nào đều giống như em đâu. Người phụ nữ bình thường ai chịu cùng những người phụ nữ khác chia sẻ một người đàn ông chứ.
Phó Hồng Tuyết cười nói:
– Trước kia em cũng không tin, hiện tại em tin rồi. Chủ nhân chính là loại đàn ông có năng lực khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào đều cúi đầu thần phục. Giống Nhạc tiểu thư và Bạch tiểu thư vậy. Dựa vào thân phận của các cô ấy , ai có thể tin tưởng các cô ấy lại thân như chị em cùng nhau chia sẻ chủ nhân chứ?
Lời nói của Phó Hồng Tuyết chạm vào nỗi đau của Đỗ Long, hắn cười khổ nói:
– Đừng nói nữa, Tiên nhi chẳng phải sẽ đi sao…
Phó Hồng Tuyết nói:
– Chủ nhân nếu như cố gắng thêm, có lẽ cô ấy sẽ không đi…
Đỗ Long đương nhiên có biện pháp giữ Bạch Nhạc Tiên lại. Tuy nhiên phương pháp xử lý trực tiếp nhất đối với Bạch Nhạc Tiên rất không công bằng, cho nên Đỗ Long mới không chọn dùng. Trên thực tế Đỗ Long hoàn toàn khinh thường dùng loại biện pháp này để giữ người phụ nữ của mình, đối phó với kẻ thù còn tàm tạm.
– Chủ nhân, vị mỹ nữ kia có biết bên cạnh anh có không chỉ là một người phụ nữ?
Phó Hồng Tuyết nháy mắt hỏi.
Đỗ Long nói:
– Anh biết ý của em. Biết là một chuyện, nhìn thấy lại là một việc khác. Em thấy cô ấy phản ứng lớn như vậy, thì biết ý nghĩ của cô ấy rồi.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Không thử một chút làm sao biết chứ?
Đỗ Long lắc lắc đầu, nói:
– Đừng nói nữa. Đợi sau khi cứu được cô ấy, sẽ giao cô ấy cho bọn Hạ Hồng Quân, sau đó cố gắng ít gặp cô ấy là được.
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình thay đổi đề tài, nói với Đỗ Long những gì các cô trong tuần này ở thành phố Song Môn mắt thấy tai nghe. Có một số việc các cô vẫn không hiểu rõ lắm, nhất nhất cùng Đỗ Long xác minh. Tình hình của thành phố Song Môn rốt cục cũng có sự nắm bắt đại khái.
Điện thoại Đỗ Long đột nhiên vang lên. Đỗ Long sớm biết rằng sẽ có điện thoại đến, cho nên di động vẫn cầm ở trong tay. Vừa thấy tên, liền lập tức nhận. Là Bạch Tùng Tiết gọi tới, Bạch Tùng Tiết nói:
– Đỗ Long, là tôi, mấy thứ này cậu đã cho những ai xem rồi?
Đỗ Long nói:
– Chỉ có mấy huynh đệ cùng cháu đi điều tra, không còn ai khác. Tuy nhiên trong quá trình bọn họ điều tra đã phát hiện có một nhóm người khác cũng đang âm thầm điều tra, cho nên người trong tay nắm giữ cùng loại tài liệu hẳn là không chỉ mình cháu.
Bạch Tùng Tiết nói:
– Chuyện này rất nghiêm trọng, cậu không gạt tôi chứ?
Đỗ Long nói:
– Cháu nói đều là thật. Bác trai, chẳng lẽ bác còn không tin cháu sao?
Bạch Tùng Tiết nói:
– Vậy cũng khó nói. Tiểu tử cậu hai tay thường xuyên lén ngầm đồng thời trong sáng trong tối.
Đỗ Long cười khổ nói:
– Được rồi, vậy cháu sẽ cung cấp thêm tin tức cho bác. Thủ lĩnh của đám người kia là một nữ nhân, tên gọi là Tống Cần Lan. Người này bác hẳn là có chút ấn tượng chứ?
Bạch Tùng Tiết nói:
– Tống Cần Lan? Đây không phải là… Được rồi, tôi biết rồi. Việc này cậu đừng nhúng vào, xong việc cậu cũng không có công lao gì, hiểu chưa?
Đỗ Long cười nói:
– Hiểu ạ, cháu cũng không phải chạy đi đòi công lao. Chính là cảm thấy người bên kia quá đáng thương. Sự tình qua lâu như vậy, rõ ràng còn phải chịu nhiều đau khổ như vậy, cho nên mới can thiệp một chút.
– Tôi biết rồi. Cậu vẫn là sớm một chút về Lỗ Tây đi, đừng gây phiền phức thêm nữa.
Bạch Tùng Tiết không chút khách khí nói. Đổi lại người khác y mới chẳng thèm như vậy. Đỗ Long thì lại khác, tuy rằng chuyện của hắn và Bạch Nhạc Tiên khiến cho Bạch Tùng Tiết rất không vui, nhưng Bạch Tùng Tiết vẫn rất bảo vệ Đỗ Long.
Lúc Đỗ Long buông điện thoại đã mười giờ hơn, nhưng Hồ Tuyết Mai vẫn không có chút dấu hiệu phải rời khỏi. Xuyên thấu qua vách tường và đám người, Đỗ Long rõ ràng nhìn thấy thân ảnh cô độc đang ngồi ở bên cạnh quầy bar, rất nhiều đàn ông đến gần đều bị cô thẳng thừng đuổi đi.
Mãi cho đến rạng sáng, quán nhỏ bọn Đỗ Long đang ngồi phải thu quán, Hồ Tuyết Mai vẫn không rời khỏi quán rượu. Lúc này là lúc quán rượu náo nhiệt nhất. Đỗ Long cầm tay Phó Hồng Tuyết cảm ứng một chút. Hồ Tuyết Mai ba giờ sáng mới ra, tửu lượng của cô quả thật không tệ.
– Alo, Anh Long, anh tại sao vẫn chưa về, sẽ không chơi suốt đêm chứ?
Nhạc Băng Phong gọi điện thoại tới cho Đỗ Long.
Đỗ Long nói:
– Còn có chút việc, em ngủ trước đi, không biết khi nào thì mới có thể về đâu.
Sau khi Đỗ Long buông điện thoại, Phó Hồng Tuyết nói:
– Chủ nhân, hay là anh đi về nghỉ trước đi, em cùng Tiểu Đình đến bảo vệ Hồ tiểu thư là được. Bảo đảm cô ấy bình yên vô sự.
Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, nói:
– Được, anh ít tiếp xúc với cô ấy một chút cũng tốt. Các em chú ý một chút, tuyệt đối khi để xảy ra chuyện. Các em cũng tuyệt đối đừng giở trò. Cứu được người thì gọi điện thoại cho Hạ Hồng Quân, bảo anh ta đến đón người.
– Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Phó Hồng Tuyết cười duyên chào một cái. Đỗ Long thấy lời của cô lại dừng. Nha đầu này khẳng định lại muốn giở trò quỷ, tuy nhiên… Để cho cô thử xem cũng không có gì xấu. Chỉ cần Phó Hồng Tuyết không bị thương tổn là tốt rồi…