CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong ngây người ra. Mặc dù biết Đỗ Long phần lớn là giả vờ, nhưng hai cô lỡ leo lên lưng cọp rồi. Bạch Nhạc Tiên dùng lực bóp tay một cái, nói:

- Được rồi đấy, anh giả vờ ít thôi. Anh chắc chắn đã đoán ra, chúng em đến đây là để làm gì rồi. Hừ, anh đừng đắc ý quá sớm. Anh muốn hai chị em chúng em cùng anh chứ gì. Cũng không phải là không thể, nhưng trước tiên chúng em phải nói rõ mười chương hiến pháp với anh.

Ghế của Đỗ Long quay tít một vòng. Hắn ta ôm Bạch Nhạc Tiên vào lòng, đắc ý nói:

- Mười chương hiến pháp ư? Quá nhiều rồi đấy? Các em đã nghĩ ra chủ ý xấu gì? Nói cho anh nghe đi.

Bạch Nhạc Tiên kêu lên một tiếng. Cô ta bị Đỗ Long ôm ngồi ở trên đùi hắn. Bàn tay lớn của hắn tiện dịp sờ đến ngực cô. Đây đâu phải là tư thế đàm phán. Bạch Nhạc Tiên chỉ cảm thấy, ngực mình truyền đến cảm giác giống như điện giật. Toàn thân cô bắt đầu mềm nhũn ra. Có thể nhịn không phát ra tiếng chọc người, đã là rất giỏi rồi, làm sao có thể nói ra lời nữa.

Nhạc Băng Phong nhìn thấy Bạch Nhạc Tiên ngồi trên đùi Đỗ Long. Nửa người trên ngã vào lòng Đỗ Long. Gương mặt xinh đẹp hai mắt mê ly, một dáng vẻ hưởng thụ. Nhạc Băng Phong có chút không vui. Vừa rồi, hai người đã nói xong rồi. Vậy mà Bạch Nhạc Tiên tại sao vừa lên đã như thế chứ?

Nhạc Băng Phong đã trách nhầm Bạch Nhạc Tiên rồi. Để Đỗ Long hiểu các nơi nhạy cảm trên cơ thể các cô, thì phải làm đến mức vừa nắm đã chuẩn. Điều đó tuyệt đối sẽ không sai. Đỗ Long thấy trong mắt Nhạc Băng Phong toát lên sự bất mãn, hắn cười thầm trong lòng. Vỗ đùi bên phải, nói với Nhạc Băng Phong:

- Đến đây, đây là vị trí của em.

Ma xui quỷ khiến Nhạc Băng Phong không nghĩ ngợi gì, quay lưng ngồi xuống. Đỗ Long mừng rỡ, không khỏi khen:

- Phong Nhi thật biết nghe lời...

Đỗ Long kẹp hai chân. Chân dài của hai cô gái đan xen nhau, bị Đỗ Long kẹp ở giữa hai chân. Hai tay Đỗ Long ôm lấy eo hai cô gái mảnh khảnh. Hắn ôm chặt hai cô vào lòng. Bên này hôn một cái, bên kia cắn một cái. Bạch Nhạc Tiên không kích thích ở trước ngực, cô ta nhanh chóng khôi phục lại. Nhưng nhìn thấy mình đang ngồi đối mặt với Nhạc Băng Phong. Sự gần gũi này trước nay chưa từng có. Một lần duy nhất đó là ba bốn năm trước...

Bạch Nhạc Tiên đang muốn mở miệng. Đỗ Long lại nói:

- Băng Phong, hôn chị Nhạc Tiên của em đi. Tối hôm đó không phải các em hôn rất đẹp sao?

Đỗ Long nhắc lại chuyện tối hôm đó. Cảnh tượng nóng bỏng đó nhất thời hiện ra trong đầu hai cô, mặt hai cô không khỏi nóng lên. Các cô muốn vứt đi suy nghĩ ấy, nhưng không biết tại sao lại vứt không được. Trong trí nhớ, cảnh tượng nóng bỏng đó lại hiện ngay trước mặt. Dưới sự cổ vũ của Đỗ Long, Nhạc Băng Phong bất giác nghiêng thân về phía trước. Cô hôn lên khuôn mặt của Bạch Nhạc Tiên.

Bạch Nhạc Tiên quay mặt đi, gọi to:

- Đừng.. Băng Phong, đừng như vậy...

Nhưng cơ thể Bạch Nhạc Tiên không biết tại sao, bắt đầu nóng dần lên. Cô bất đắc dĩ giãy dụa mình. Nhưng dưới sự khống chế của Đỗ Long, cô chỉ có thể run rẩy thân thể mềm mại. Cô mệt mỏi, ghé vào ngực Đỗ Long.

Nhạc Băng Phong như bị thôi miên. Tình cảnh trong trí nhớ và tình cảnh trước mắt dường như trùng hợp. Cô cảm thấy bộ dạng ngượng ngùng của Bạch Nhạc Tiên cũng như sự đáng yêu đó. Cô hôn lên vành tai Bạch Nhạc Tiên, rồi nhẹ nhàng hôn vào môi, khẽ liếm lưỡi.

Bạch Nhạc Tiên toàn thân run lên, một cảm giác khác thường từ trong nội tâm. Đỗ Long nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, hôn một cái. Trán Bạch Nhạc Tiên oàng lên một tiếng. Cả người đều không biết, mình đang làm gì nữa.

Đỗ Long nhìn thấy Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong hôn nhau triền miên ở trước mặt mình, hắn có chút kinh ngạc. Hắn ta phát hiện ra, thần trí hai cô gái này có chút khác thường. Điều này thật kì lạ. Chẳng lẽ sâu trong nội tâm hai cô gái này, có cùng tiềm thức đồng giới nữ hay sao? Đỗ Long rất nhanh đã hủy bỏ ý nghĩ này. Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong không có loại sở thích đó.

Vậy thì tại sao chứ? Đỗ Long có chút không hiểu. Nhưng hai cô gái thân thiết như thế, Đỗ Long có chút ghen tị. Trong kế hoạch của hắn, hai cô gái phải tranh lên trước, a dua về phía hắn, chứ không phải là bộ dạng như bây giờ.

Đỗ Long quyết định, lấy lại quyền chủ động. Hai tay hắn để lên người hai cô gái. Hắn rất nhanh chóng đã đưa tay vào trong quần áo các cô...

Hiệu quả động tác của Đỗ Long là không tồi. Hai cô gái dường như bắt đầu chú ý đến sự hiện hữu của hắn. Bạch Nhạc Tiên trong ý loạn mê tình, ấn tay Đỗ Long, cầu khẩn nói:

- Anh Long, không phải ở chỗ này....

Đỗ Long cười, nói:

- Chỗ này có gì không được? Hay là em tưởng tượng ra bộ dạng lần trước?

Bạch Nhạc Tiên ngượng ngùng, đáp:

- Cái tên khốn này, anh muốn làm gì thì làm đi...

Đỗ Long mừng rỡ. Hắn đứng lên, ôm hai cô gái đi vào phòng ngủ bên cạnh. Hắn ném các cô lên Simmons (nệm cao cấp), sau đó Đỗ Long bắt đầu cởi quần áo ra...

Cái ném này thật sự đã làm Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong bừng tỉnh rồi. Hai người nhớ lại hành vi vừa rồi, không khỏi có chút đỏ mặt. Nhạc Băng Phong thấp giọng nói với Bạch Nhạc Tiên:

- Chị Tiên, không phải chị nói.....

Bạch Nhạc Tiên bất đắc dĩ, nói:

- Cứ coi như chúng ta đưa ra, cô nghĩ, anh ấy sẽ đồng ý không? Tên này đoán chừng ăn chúng ta chắc rồi..

Đỗ Long nghe thấy đối thoại của hai người. Hắn trơ trẽn nhào tới, mỗi tay ôm một người, nói:

- Các em cam chịu số phận đi, lấy chồng theo chồng. Chồng các em thích cùng các em vui vẻ, vậy thì các em cùng vui đi chứ...Đến đây nào. Chẳng lẽ, các em muốn tự anh cởi áo, nới dây lưng cho các em hay sao?

Nhìn thấy cơ bắp cân xứng, cường tráng rõ ràng của Đỗ Long, đặc biệt “ tiểu Đỗ Long” cứng chắc ở bên dưới, hai cô bắt đầu thở dồn dập. Đặc biệt Bạch Nhạc Tiên, nhìn thấy thứ giống như cột cờ đó, hai mắt cô mê say. Cô như bị thôi miên, liền bò qua đó.

Trạng thái trầm mê của Bạch Nhạc Tiên làm cho Nhạc Băng Phong có chút kinh ngạc. Đỗ Long vẫy tay về phía cô, nói:

- Còn ngơ ngẩn cái gì nữa? Tự mình cởi quần áo ra đi. Sau đó, giúp chị Tiên của em cởi quần áo. Em phải học theo chị Tiên đi.

Nhạc Băng Phong nhìn về phía Bạch Nhạc Tiên, có chút không phục. Hai tay hướng ra cởi nút áo của mình...

Một lát sau, hai cô gái đều giống như Đỗ Long,** thân thể. Khác nhau là Bạch Nhạc Tiên quen quỳ ở trước mặt Đỗ Long. Nửa người trên ở mức độ cao vừa vặn. Hai tay cô nắm lấy của quý của Đỗ Long, từ trên xuống dưới nghịch đến mức dễ sợ.

Nhạc Băng Phong đứng ở sau lưng Đỗ Long, ngạc nhiên nhìn Bạch Nhạc Tiên. Thân thể cô ta dường như dính lên người Đỗ Long. Trước ngực cao ngất như một máy mát xa tốt nhất. Mát xa đến mức làm Đỗ long sảng khoái vô cùng.

Hai con gái cưng của trời, cuối cùng cũng bắt đầu hầu hạ chính mình rồi. Trong lòng Đỗ Long mừng thầm, tràn đầy cảm giác thành công. Hắn rất muốn ngửa mặt lên trời, nói to một tiếng:

- Mẹ ơi, con thuận lợi rồi…

Nhưng hiện nay cũng không phải thời xưa, khiêm tốn một chút thì tốt. Đỗ Long bắt Nhạc Băng Phong đến trước mặt, hắn đẩy ngã cô và Bạch Nhạc Tiên, nói với các cô:

- Phong Nhi! Ôm chị Tiên của em đi. Nhạc Tiên! Hôn em Phong của em đi.

Hai cô đều biết Đỗ Long muốn làm gì. Hai cô trừng đôi mắt yêu kiều nhìn Đỗ Long. Nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm nhau, vỗ về nhau.

Hai thân thể xinh đẹp động lòng người kề sát nhau. Cảnh trí mê người đó, làm cho Đỗ Long không kìm nổi. Hắn quỳ ở bên cạnh các cô, hai tay sờ cái này, nắm cái kia, nghịch đến mức dễ sợ. Thời điểm làm cho hai cô gái chơi đến mức thỏa thích như lần trước, hai tay hắn lần lượt nâng ** trắng thon dài lên. Nhìn thấy hai vườn hoa ẩm ướt kề sát nhau, hắn hưng phấn lạ thường, xua quân đánh lén, công thành hiện lên oai phong.

Cảnh tượng tương tự, cảm giác động lòng người. Trong máu hai cô gái, dường như tràn đầy thứ thuốc làm người ta hồn bay phách lạc. Hai cô cùng quay đầu kiều mị nhìn về phía Đỗ Long. Cùng lúc cũng không quên vuốt ve đối phương. Cặp môi thơm và yêu kiều kề sát nhau. Cảnh tượng dâm loạn lại đẹp đẽ đó, khiến cho Đỗ Long càng bừng bừng khí thế. Dưới sự tấn công mạnh của hắn, hai cô vừa yêu kiều rên rỉ, vừa âu yếm nhau không ngừng.

Bình luận

Truyện đang đọc