Bạch Nhạc Tiên tò mò hỏi:
- Nếu là sự thật, đồng đao tệ (tiền thời Xuân thu) này giá khoảng bao nhiêu tiền?
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Con đúng là đồ tham tiền, giá cả của nó cha cũng không rõ lắm, chắc khoảng mấy chục tệ.
Bạch Nhạc Tiên thất vọng nói:
- Ít như vậy á… Đây chính là tiền kỷ niệm khai quốc của Tề quốc mấy ngàn năm trước đấy, chứ không phải huy chương đồng thế vận hội Olympic London….
Bạch Tùng Tiết cười cười, cầm lấy một bức tranh ở trên bàn sách từ từ mở ra. Chỉ nhìn thoáng qua ông ta lắc đầu nói:
- Đồ giả, bức “Hoa Điểu Đồ” này tôi đã từng nhìn thấy ở viện bảo tàng. Kỹ xảo làm giả thế này cũng được đấy, chỉ có điều ngoài thì giống nhưng không có thần. Loại giấy sử dụng cũng là công nghệ sản xuất giấy hiện đại tạo ra…
Bạch Tùng Tiết lắc đầu bỏ bức tranh đó sang một bên, lại mở một bức khác, chỉ thấy bức tranh này có khác bức tranh giả kia. Bức này Bạch Tùng Tiết nhìn kĩ hơn một chút. Vẫn nhận định là đồ giả. Bạch Nhạc Tiên không biết chi tiết, thấy thế không khỏi bối rối. Nếu ba bức tranh này đều là đồ giả, mà Đỗ Long đem chúng đi tặng thì thật mất thể diện.
Bạch Nhạc Tiên giúp mở ba bức tranh ra, nhìn bức tranh này, Bạch Tùng Tiết lại có vẻ không chắc chắn, nhìn một lúc ông ta mới nói:
- Bức tranh này cha không biết chính xác lắm… xác suất thật giả là 50%.
Bạch Nhạc Tiên a lên một tiếng hoan hô. Với cô chỉ cần nhìn không ra là đồ giả coi như đã thành công.
Bạch Tùng Tiết khá hưng phấn cười nói:
- Đem treo hai bức tranh giả này ở phòng khách đi. Bức Sơn Thủy Đồ của Mặc Tỉnh Đạo Nhân thì treo trong thư phòng… Mỗi ngày cũng có thể suy nghĩ một chút, thêm chút kiến thức…
Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long lập tức giúp ông ta treo lên. Bạch Tùng Tiết nhìn lại bức Sơn Thủy Đồ của Mặc Tỉnh Đạo Nhân kia, có cảm giác hơi không muốn buông tay. Bạch Nhạc Tiên nhìn thấy mẹ cô hai tay chắp trước ngực tỏ vẻ hài lòng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, hai người khó khăn lắm mới có được lễ vật. Vật Đỗ Long tặng họ có thể yêu thích như vậy, thật đúng là không thể tốt hơn.
- Đỗ Long, bây giờ ta có chút khó khăn…
Bạch Tùng Tiết nói, Đỗ Long vội hỏi:
- Làm sao vậy? Bác có gì khó xử sao ạ?
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Cậu tặng chúng tôi hai món lễ vật, chúng tôi lại không có vật gì tốt cho cậu mang về.
Đỗ Long cười nói:
- Tiên nhi chính là lễ vật tốt nhất rồi, không còn có gì tốt hơn nữa.
Bạch Nhạc Tiên vui vẻ nhìn Đỗ Long, trong mắt lộ vẻ tình nồng ý mật. Nếu không có bố mẹ ở đó, cô đã sớm nhào vào lòng Đỗ Long rồi.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Cái đó không tính, thế này đi. Tôi già rồi cũng mua được không ít cổ vật, đều đặt ở trong một phòng nhỏ. Cậu tùy ý chọn xem cái nào hợp thì lấy. Trong phòng nhỏ đó cũng không thiếu rượu đâu đấy, cậu thích thì cứ lấy đi.
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Được thôi ạ, cháu không khách khí đâu. Tiên nhi em đừng xoắn anh, không phải anh lấy cho mình đâu… là vì công việc cần đấy…
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Vậy thì mang đi đi, dù sao ta đã quyết định kiêng thuốc lá kiêng rượu hoàn toàn rồi. Giữ lại cũng vô ích, bác gái cháu lại miễn cưỡng xách đi bán, đã tích trữ đến một đống lớn rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy chúng ta đi xem một chút đi, Tiên nhi, phòng rượu ở đâu?
Bạch Nhạc Tiên dẫn Đỗ Long đi vào một căn phòng cuối cùng. Bởi vì lâu không dùng đến, chỗ này đã bị chất đầy, nhiều loại đồ đạc chất đầy căn phòng khoảng 10m².
- Bố em cất chứa không ít đồ? Thật tiếc nghe nói đa số là đồ giả. Nếu như anh có bản lĩnh thì đem đồ thật của ông ấy đi, ha ha.
- Bạch Nhạc Tiên vụng trộm nói với Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
- Khó mà làm được, nhiều nhất anh lấy hai món thôi… ha ha…
Hai người như làm trộm bắt đầu lật lên lật xuống. Chỉ chốc lát hai mắt Đỗ Long sáng lên. Lấy từ trên kệ xuống một đồng tiền đúc bằng đồng đỏ. Chơi trong tay một chút, Đỗ Long nói:
- Anh thấy cái này không tệ, Tiên nhi em cảm thấy thế nào?
Bạch Nhạc Tiên a lên một tiếng, nhận lấy đồng tiền đồng đỏ, thì thầm:
- Để xua đuổi tà ma… Đúng vậy. Đây chính là đồng tiền buộc ở chân em từ lúc nhỏ. Anh tìm thấy ở đâu vậy?
Đỗ Long nói:
- Thuận tay tìm thấy thôi.
Bạch Nhạc Tiên quay lại nói với Bạch Tùng Tiết:
- Bố, bố xem này, đây chính là cái dây đồng tiền cổ ngày xưa con vẫn đeo. Con vẫn tưởng là mất rồi. Không ngờ lại ở đây, Đỗ Long đã tìm thấy rồi.
Bạch Tùng Tiết cầm đồng tiền cổ nói:
- Đúng vậy, đã lâu không thấy, có lẽ là con làm rơi ở nhà. Sau đó mẹ con tiện tay để vào đây rồi.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Vậy là con lại có thể đeo nó rồi. Con nhớ trước đây chỉ cần đeo cái này con ngủ rất ngon.
Đỗ Long nói:
- Để anh xem.
Đồng tiền cổ được đưa sang tay Đỗ Long, Bạch Tùng Tiết nói:
- Cũng chỉ là một đồng tiền cổ bình thường mà thôi. Tiên nhi có hơi nói quá rồi.
Tiền cổ không phải là tiền tệ có thể không được lưu thông, mà nó xuất hiện với dạng trang sức, và đồng tiềng này khá tương tự. Trong rất nhiều phim cổ trang cũng có thể nhìn thấy, ở giữa dây tua và chiếc quạt trong tay các công tử thường hay xâu lên một hai đồng tiền cổ. Ngang hông của bọn họ đeo ngọc bội có khi bên trên cũng có treo tiền cổ. Còn có mấy cung nữ đeo tiền cổ trên tóc làm trang sức.
Tiền cổ có rất nhiều loại, một loại bên trên có chữ Cát Tường, tranh, như loại Chiêu Tài Tiến Bảo (
http://www.nipic.com/show/2/74/a8956a08a57733ac.html), thuộc loại Cát ngữ, còn có loại bên trên khắc tên ngày tháng năm sinh của người sử dụng, thuộc loại Sinh Tiếu, mà đồng trong tay Đỗ Long mặt bên trái còn có hàng chữ trừ tà. Sau đó bên phải có một người cổ trang tay phải cầm bút lông ở phía trên một cái con nhện. Tay trái cầm kiếm chém con cóc ở phía phải. Mặt khác còn có 5 loại con có độc con nhện, con bọ cạp, con cóc, rắn, hổ, đây là một loại tiền cổ trừ tà.
Đỗ Long cầm đồng tiền cổ tiện tay tung lên hai cái, sau đó trả lại cho Bạch Nhạc Tiên. Đột nhiên liếc mắt về phía Bạch Tùng Tiết một cách cổ quái, hắn tự nhiên nhìn chằm chằm đồng tiền cổ kia, giống như tiếc nuối không muốn cho Bạch Nhạc Tiên lấy đi. Trong lòng Đỗ Long âm thầm buồn bực, nhưng hắn không hề nói gì cả, mà nhìn sang chỗ khác.
Đồ đạc ở phòng này, thật đúng là không có mấy thứ Đỗ Long để mắt đến. Hắn cầm lấy một cái chén lớn khai nguyên thông bảo, ước lượng trong tay, sau đó quay đầu lại cười nói với Bạch Tùng Tiết:
- Bác này, cháu chỉ muốn đồng tiền lớn (thời xưa dùng loại tiền đồng, to hơn tiền bình thường) này thôi.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Đỗ Long, sao cậu chọn đồng tiền lớn này? Chỉ cần là người hơi có hiểu biết về sưu tầm cũng biết là đồ giả, người khác thấy chẳng phải sẽ chê cười.
Đỗ Long cười nói:
- Cháu chỉ là thích kiểu dáng và cảm giác sức nặng của nó. Cái này chắc là có thể mang lên máy bay?
Bạch Tùng Tiết nói:
- Chắc là có thể, cậu định lấy nó để làm gì?
Đỗ Long tung tung đồng tiền lớn kia ở trong tay, cười nói:
- Cháu có một chiêu đặc biệt. Đồng tiền này có thể làm phi tiêu để chơi, bình thường tiền xu đều rất nhẹ, cái này là vừa.
Bạch Tùng Tiết nói:
- Vậy cậu lấy đi, theo ta được biết thì có thể mang lên máy bay đấy.
Đỗ Long bỏ đồng tiền lớn kia vào trong túi, cười nói:
- Được rồi, cứ như vậy đi, cháu với Tiên nhi mỗi người có được một đồng, đây chính là điềm tốt a.
Bạch Tùng Tiết cười khổ nói:
- Đỗ Long cậu sẽ không cảm thấy ở chỗ này đến một thứ đồ thật cũng không có đấy chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Đâu có ạ? Cái bình màu men sứ kia là đồ thật, còn có…