CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long đến bệnh viện bác sĩ khâu cho hắn mấy mũi. Vừa xử lý xong vết thương, thì Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên gần như đến bệnh viện một lúc. Hai người không thấy vết thương. Thấy Đỗ Long đang ngồi trên giường cười nói với Thẩm Băng Thanh, liền thở phào nhẹ nhõm.

- Anh đúng là sao cứ luôn làm người khác lo lắng vậy…

Bạch Nhạc Tiên đến trước mặt nhìn vật băng bó trên cánh tay hắn nói:

- Bị thương thế nào?

Thẩm Băng Thanh bên cạnh nói có vẻ bất mãn:

- Anh ấy trúng đạn phải khâu sáu mũi, chị nói thế nào?

Nghe đến đấy, sắc mặt Bạch Nhạc Tiên có chút thay đổi, cô nói:

- Sao lại vậy?

Anh Long, anh có đau không …Tay của anh… tốt chứ?

Đỗ Long cười nói:

- Bọn em đừng nghe Băng Thanh hù dọa. Tay anh không sao, chỉ là bị đạn sượt qua xước chút da thôi.

- Xước da phải khâu sao?

Mắt Nhạc Băng Phong đỏ lên nói:

- Sao anh lại bất cẩn thế. Nhiều cảnh sát như vậy, anh là lãnh đạo sao lại cứ nhằm vào anh chứ?

Đỗ Long cử động tay một chút nói:

- Được rồi, đừng có kinh ngạc vậy nữa, thế này chẳng phải rất tốt sao? Bị thương một chút mà cứu được mạng một đứa trẻđáng lắm chứ. Bọn em không phải làm việc sao? Sao lại chạy đến hết cả thế này? Mau quay về làm việc đi.

Bạch Nhạc Tiên bĩu mỗi nói:

- Anh bị thương như vậy, bọn em còn tâm trạng đâu mà làm việc chứ. Cùng nhau về nhà, để em xem có thứ gì nấu để bồi bổ cho anh.

Đỗ Long cười nói:

- Vết thương nhẹ chẳng nhằm nhò gì. Anh không sao, bọn em yên tâm đi. Tên Trần Lương Hồng đó chắc chắn có cất giữ bí mật gì đó, anh phải quay về đích thân thẩm tra y xem còn có trể tra ra được gì.

Bạch Nhạc Tiên cùng Nhạc Băng Phong nói lên nói xuống mà Đỗ Long vẫn nhất quyết quay về đội hình sự làm việc. Cháu của Trần Lương Hồng không có gì đáng để tra, nó đã khai tương đối. Nó nói thời gian trước Trần Lương Hồng luôn dụ dỗ nó cùng làm, cuối cùng cũng thuyết phục được nó cùng làm chuyện tối qua.

Trần Lương Hồng thì cứng đầu hơn nhiều. Bất luận Hưa Hải hỏi thế nào, y cũng không hé răng một lời. cho đến khi Đỗ Long tới tiếp nhận thâm vấn.

- Sao mày lại giết Trần Hồng Thụ?

Đỗ Long hỏi

Trần Lương Hồng nhướng mày, y liếc mắt du côn nói:

- Anh cảnh sát anh nhìn thấy tôi giết người ư?

Đỗ Long nhấc một tay chỉ nói:

- Ngẩng đầu ba tấc có thần linh, mày tưởng chống chế hữu dụng sao?

Súng của mày đã đưa đi phòng Kỹ thuật Điều tra kiểm nghiệm rồi, chỉ cần so sánh vết đạn thì tất cả sẽ rõ ràng. Mày còn gì để giảo biện không? Tranh thủ tình tiết giảm nhẹ chẳng phải tốt hơn sao?

Trần Lương Hồng cười lạnh nói:

- Anh cảnh sát, anh dỗ trẻ con bả tuổi sao? Thẳng thắn nhận khoan hồng thì ngồi đáy nhà lao. Kháng cự đến cùng về nhà ăn tết. Từ lúc học tiểu học tôi đã hiểu đạo lý này rồi.

Thẩm Băng Thanh đập mạnh bàn quát:

- Trần Lương Hồng, mày kiêu ngạo quá đấy. Đây là nơi nào chứ, mày dám nói những lời này. Muốn tìm đường chết phải không?

Vẻ mặt khinh thường của Trần Lương Hồng làm cho người ta rất muốn đánh. Đỗ Long ấn vai Thẩm Băng Thanh xuống nói:

- Thẩm Băng Thanh, cậu đừng kích động, gã đang chọc giận chúng ta đấy.

Trần Lương Hồng liếc nhìn Thẩm Băng Thanh nói:

- Băng Thanh? Cảnh quan, tên này thật hợp với cậu đấy. Ngọc Khiết Băng Thanh quả nhiên…

- Câm miệng cho tao.

Đỗ Long ném cái bút bi trong tay ra cả giận nói:

- Mày mà còn cứ thái độ này nữa, chắc chắn mày sẽ phải hối hận.

Trần Lương Hồng nghiêng đầu né bút, nhưng vẫn bị chọc vào trán một chút. Y nâng hai tay bị còng lên xoa xoa trán nói:

- Anh cảnh sát ném chuẩn thật đấy, sao không đi tham gia đại hội phi tiêu thế giới? Lấy bừa một cái danh cũng tốt hơn làm cảnh sát.

Kẻ trước mặt là nghi phạm kiêu ngạo nhất mà Đỗ Long từng gặp, Đỗ Long cũng đứng dậy không nói một lời. Thẩm Băng Thanh dù rất giận, nhưng nhìn thấy tình hình lại lo lắng nói:

- Đỗ Long, anh định làm gì?

Đỗ Long cười nói:

- Không sao…Để xem tôi thu phục tên khốn nạn này thế nào.

Đỗ Long chuyển đến cạnh Trần Lương Hồng. Hắn còn chưa kịp ra tay, Trần Lương Hồng đã hét lên:

- Cứu mạng, cảnh sát đánh người.

Đỗ Long đè tay lên vai Trần Lương Hồng mỉm cười nói:

- Hét đi, hét nữa đi, hét to lên xem có ai quan tâm đến mày không. Nói cho mày biết, sở dĩ tao làm cảnh sát là để trên đời hết những kẻ như mày. Tao làm cảnh sát chính là để thu phục tên khốn nạn nhà mày đấy.

Nói xong Đỗ Long đánh một quyền vào ngực Trần Lương Hồng. Y cảm thấy như bị chọc một đao, đau đến nỗi mặt mày tối sầm, may mà không ngất đi. Y mở miệng định hét lên, nhưng toàn thân gần như mất kiểm soát. Dù y mở to miệng, nhưng ngạc nhiên là không phát ra nổi tiếng nào.

Tay trái Đỗ Long ấn lên trên ngực Trần Lương Hồng nói nhỏ:

- Một quyền vừa rồi là đánh thay Trần Gia Bảo và Băng Thanh, tiếp theo đây còn nhiều trò hay đạng đợi mày lắm. Đã nghe qua cái gì gọi là thủ phân cân thác cốt chưa? Tuy tao không hiểu ý của trò đấy, nhưng gần đây tao lại nghiên cứu ra một mẹo nhỏ khác có thể làm cho con người ta đau đớn vô cùng , hơn nữa công cụ gì cũng tra không ra. Mày là vật thử nghiệm đầu tiên, hi vọng sẽ thích cái mùi vị sống dở chết dở đấy. Từ từ mà hưởng thụ nhé.

Nói xong Đỗ Long tay xuất nội lực. Toàn thân Trần Lương Hồng như chạm vào điện, giật mạnh một cái. Sau đó mặt y bị co giật mạnh, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng đau đớn. Lỗ chân lông trên trán mở ra một lúc liền ra mồ hồi, nhưng đáng ngạc nhiên là cơ thể y lại không hề toát mồ hôi.

Thẩm Băng Thanh thấy thế lo lắng nói:

- Anh Long thế này không hay cho lắm?

Đỗ Long nói:

- Không sao, loại này thích bị trừng trị. Không thế này, bọn chúng không biết trời cao đất dày là gì. Tắt máy quay đi là được.

Cái Thẩm Băng Thanh lo lắng chính là thanh danh của Đỗ Long. Cậu ta lo lắng nhìn về phía ống quay, trong phòng quan sát chắc không ít người đang xem.

Quả nhiên tiếng gõ cửa nhanh chóng truyền đến. Thẩm Băng Thanh ra ý cho Đỗ Long, nhưng hắn vẫn không buông tay. Thẩm Băng Thanh chỉ đành đi mở cửa. Đứng bên ngoài là Hứa Hải, cậu ta định mở miệng, thì Hứa Hải nói:

- Đội trưởng Thẩm, anh đừng nói gì cả, chúng tôi đều thấy hết rồi. Tên khốn nạn đó làm nhục anh và Phó cục trưởng Đỗ cũng chính là làm nhục tất cả mọi người. Nếu đổi là chúng tôi, thì bọn tôi cũng sẽ cho y một trận. Anh yên tâm, chúng tôi luôn ủng hộ anh và Phó cục trưởng Đỗ. Chỉ tiếc là không được tự tay cho y hai nắm đấm.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Được rồi, được rồi, các cậu giúp giữ bí mật là tốt rồi. Đừng có học cái này, chẳng có gì hay ho.

Hứa Hải cười hì hì mà đi. Thẩm Băng Thanh lắc đầu quay về phòng thẩm vấn, thấy Đỗ Long đã đổi tư thế. Hắn ngồi ở bàn thẩm vấn, tóm lấy cổ tay của Trần Lương Hồng hướng về bên phòng quan sát nói:

- Điều tra nghi phạm cũng là một kỹ thuật sống, không phải ai cũng có thể nắm được. Các cậu đừng có bắt trước tôi, nếu không sẽ xảy ra chuyện đấy.

Nói xong ánh mắt Đỗ Long lại hướng về Trần Lương Hồng cười nói:

- Trần Lương Hồng, thực ra tao không muốn thế này, mày đừng có kiêu ngạo như vậy có được chứ? Mày xem không chỉ mày hại tao phạm sai lầm, mà ngay cả cấp dưới của tao đều bị mày hại cùng phạm sai lầm. Mày đúng là nghiệp chướng nặng nề.

Bình luận

Truyện đang đọc