CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Thẩm Băng Thanh và Hoàng Nham rời khỏi phòng thẩm vấn liền nhìn thấy Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh hỏi:

– Đỗ Long, tình hình bên kia thế nào rồi? Thật chỉ tìm được năm thi thể thôi sao?

Đỗ Long gật đầu đáp:

– Chỉ đào được năm thi thể, chắc là hài cốt của năm người mất tích sau, còn hài cốt của tám người trước đó không tìm thấy. Đội trưởng Hoàng đã lục soát khắp khu nuôi lợn, ngay cả hố ga cũng không bỏ sót, nhưng vẫn không tìm được gì.

Hoàng Nham nói:

– Xem ra Tôn Lập Vận không nói dối, tám thi thể khác quả thật bị hắn chôn ở ngọn núi.

Đỗ Long nói với anh:

– Ừ, đội trưởng Hoàng đang nghĩ cách tìm kiếm, nhưng khả năng tìm được vô cùng mong manh, anh ấy hi vọng chúng ta có thể xác thực tin tức từ Tôn Lập Vận.

Thẩm Băng Thanh thốt lên kinh ngạc:

– Vậy vì sao anh còn bảo tôi nói những lời kia với hắn? Lẽ nào anh định vào đó nói với hắn, chúng ta thật ra đang gạt hắn, để hắn nói cho chúng ta biết địa điểm chôn thi thể ư?

Đỗ Long cười nói:

– Cậu đừng sốt ruột, tôi sẽ không để cho hắn dắt mũi đâu. Mục đích hiện giờ của tôi chính là khiến hắn tâm tư rối bời, đợi đến khi hắn thật sự hoảng loạn tôi sẽ cho hắn một đòn trí mạng.

Thẩm Băng Thanh nói với Đỗ Long:

– Hi vọng là anh đúng…Giờ chúng ta nên làm gì đây?

Đỗ Long trả lời cậu ta:

– Tất cả về nhà ngủ thôi, để lại hai người ở đây canh gác là được rồi. Cứ mười phút một lần vào làm ầm lên một chút, để hắn không có cách nào được nghỉ ngơi, đến hơn năm giờ anh sẽ quay lại xử lý hắn.

Dưới sự thúc giục của Đỗ Long, mọi người cuối cùng cũng về nghỉ ngơi, chỉ để lại hai người quan sát trong phòng. Trên đường đến khu nhà khách, Thẩm Băng Thanh hỏi:

– Đỗ Long, vì sao Tôn Lập Vận lại yêu cầu nói chuyện với anh?

Đỗ Long cười nói:

– Có lẽ hắn muốn quy toàn bộ công trạng cho tôi, hắn chỉ muốn cùng người thắng cuộc đối thoại. Đây là một kiểu tự đề cao mình, không cần để ý đến hắn.

Thẩm Băng Thanh nói rằng:

– Hay là anh tới nói chuyện vài câu với hắn, hà cớ gì lại để đội trưởng Hoàng chờ trên núi lâu như vậy.

Đỗ Long nói:

– Băng Thanh, yêu cầu của nghi phạm không thể tùy tiện đáp ứng, đây là một trong những yếu tố của việc thẩm vấn. Dĩ nhiên là tôi có biện pháp khác có thể khiến hắn nhanh chóng nói ra sự thật, có điều tôi muốn thông qua Tôn Lập Vận để mọi người trải nghiệm một chút cảm giác bắt bí loại người cứng đầu như đá tảng kia.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Nhưng đội trưởng Hoàng còn đang loanh quanh trên núi, nếu càng sớm tìm được thi thể, chẳng phải đội trưởng Hoàng có thể sớm về nghỉ ngơi hay sao? Anh muốn chỉ bảo cho bọn tôi cũng đâu cần phải chọn khoảng thời gian này.

Đỗ Long dừng bước rồi nói:

– Được rồi…Có điều nếu muốn nhanh thì không thể theo khuôn phép cũ…Một mình tôi đi xử lý hắn là được rồi.

Mọi người đều đứng lại, Đỗ Long nhìn về phía bọn họ khoát khoát tay rồi quay người đi. Tạ Ba thấp giọng hỏi:

– Cục trưởng Đỗ đi trừng trị tên khốn kia không cho chúng ta xem là vì sợ chúng ta truyền tin ra sao?

Thẩm Băng Thanh đáp:

– Không, anh ấy chỉ không muốn chúng ta học theo, thật ra anh ấy cũng không mong sử dụng thủ đoạn bạo lực này để nghi phạm nhận tội, có điều… Đôi khi vì thời gian gấp, không thể không là, như vậy. Lần này…là tôi bảo bọn họ làm, nếu không đội trưởng Hoàng có qua một đêm cũng không tìm thấy được tám thi thể kia.

Hoàng Nham nhìn theo bóng lưng Đỗ Long rồi nói:

– Anh ta suy nghĩ nhiều quá rồi, tên khốn kiếp Tô Lập Vận này cho dù bị đánh nhừ tử cũng không ai ý kiến.

– Đũng vậy, sớm hay muộn tôi cũng tìm cơ hội đánh tên khốn kia, khiến tôi phải rời thành phố Song Môn, còn không dám ăn thịt nữa…

Một điều tra viên nói giọng phẫn nộ.

Trong lòng mỗi người đều có nỗi niềm riêng, chỉ cần có dịp sẽ không có ai nương tay.

Đỗ Long quay lại phòng thẩm vấn, bảo hai người canh gác ở phòng quan sát bên cạnh về nghỉ ngơi rồi khóa trái cửa, tắt đèn, đứng trước tấm kính thấu thị quan sát Tôn Lập Vận, chỉ thấy gã lẳng lặng ngồi yên trong bóng tối, môi khẽ mấp máy, lưng như tựa vào chỗ nào đó.

Đỗ Long đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn, trong màn tối đen như mực, Tôn Lập Vận không nhìn thấy Đỗ Long nhưng hắn ngay tức khắc quay đầu, hướng về phía cửa hỏi:

– Sĩ quan cảnh sát Đỗ, là anh phải không? Tôi biết anh sẽ đến mà.

Đỗ Long không nói một lời, tới sau lưng Tôn Lập Vận, đặt tay lên đầu hắn khẽ bóp, năm phần nội lực theo năm ngón tay dồn xuống đầu hắn. Tôn Lập Vận lập tức cảm nhận sự đau đớn, cả người hắn rung lên như bị sốt rét, miệng há hốc lại không kêu lên được một tiếng. Hắn muốn thoát ra nhưng chân bị còng vào ghế, giãy giụa đôi lần liền không còn hơi sức nữa.

Không biết qua bao lâu, với Tôn Lập Vận mà nói quả thực giống như cả một năm đã trôi qua, sự co rút trên đầu mới chợt ngừng lại. Tôn Lập Vận há mồm thở phì phò, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên.

Trong bóng đêm vang lên một giọng nữ sắc sảo:

– Không muốn lại trải nghiệm lần nữa đấy chứ, mau thành thật khai báo, tám thi thể kia được chôn ở chỗ nào?

– Sao lại là phụ nữ?

Tôn Lập Vận thở dốc, trong lòng vô cùng buồn bực, hắn do dự một hồi, ngay lập tức, năm ngón tay trên đầu hắn lại truyền đến cảm giác như kim châm, Tôn Lập Vận vội vàng kêu lên:

– Đợi đã, chỉ cần gặp cục trưởng Đỗ tôi sẽ nói hết, hãy cho tôi một cơ hội, tôi chỉ muốn gặp cục trưởng Đỗ nói mấy câu thôi.

Giọng nữ lạnh lùng sau lưng đáp rằng:

– Anh nói nếu không được gặp cục trưởng Đỗ thì mọi thứ đừng mơ tưởng, tôi cho anh năm giây suy nghĩ, lúc nãy anh mới chỉ trải nghiệm một phút giải trí thôi, lần này cho anh hưởng thụ hẳn mười phút.

Nghĩ đến cảm giác đáng sợ vừa rồi, Tôn Lập Vận không rét mà run. Hắn cũng không phải kiểu đàn ông kiên trung bất khuất, có nói hay không cũng không khác nhau là mấy, sau khi nghe được lời nói uy hiếp liền kêu lên:

– Đừng, tôi nói, tôi nói là được chứ gì….Trước tiên là địa điểm chôn bốn thi thể, ngoài ra những cái khác khi nào nhìn thấy cục tưởng Đỗ tôi sẽ nói tiếp. Dù cô có gây sức ép bức tử tôi, tôi cũng sẽ không nói cho cô biết.

Đỗ Long vẫn dùng giọng giả thanh nói lạnh lùng như cũ:

– Nói, anh chôn thi thể ở nơi nào, có điểm gì đặc biệt?

Tôn Lập Vận nói ấp úng về chỗ chôn thi thể, sau khi hắn nói xong thì không chịu nói tiếp nữa…. Đỗ Long cũng không dồn ép hắn nữa, xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn. Tôn Lập Vận lại bị nhốt ở phòng tối đen một mình.

Đỗ Long lấy di động ra gọi điện cho Hoàng Kiệt Hào, báo cáo địa điểm chôn xác. Hoàng Kiệt Hào mừng rỡ, lập tức máy móc đi tìm. Đỗ Long đứng ngoài cửa hút cho xong điếu thuốc rồi mới trở lại phòng thẩm vấn. Anh ta phải cân nhắc kỹ để trả lời vấn đề của Tôn Lập Vận nên mới ở ngoài trời ngây người lâu như vậy.

Cường quang lại lần nữa đâm vào mí mắt Tôn Lập Vận, hắn cười đắc ý, nhắm mắt lại lằng lặng chờ đợi….

Đỗ Long nhìn Tôn Lập Vận với vẻ khinh thường, cố ý để Tôn Lập Vận đợi lâu một chút. Đỗ Long mới thấy được rốt cuộc thi thể chôn ở đâu? Đỗ Long mở cửa vào phòng thẩm vấn, hắn đem áo khoác treo lên lưng ghế ngồi, nói rằng:

– Tôn Lập Vận, nghe nói anh muốn gặp tôi, nếu không sẽ không nói ra nơi chôn bốn thi thể cuối cùng. Giờ tôi đến rồi, anh mau kể ra đi. Cảnh sát đang tìm kiếm khắp ngọn núi, đắc tội với nhiều cảnh sát như vậy, thật không tốt chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc