CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Buổi họp báo vẫn chưa kết thúc. Sau khi người phóng viên đưa ra câu hỏi không đúng lúc kia bị mời ra ngoài, cuộc họp báo tiếp tục tiến hành.

Phóng viên theo khuôn mẫu cũ đã hỏi vài câu hỏi, sau đó buổi họp báo lúc này mới kết thúc.

Buổi họp báo kết thúc, Đỗ Long đang muốn đi, Trì Khánh Bân gọi Đỗ Long lại. Trì Khánh Bân dẫn một mình Đỗ Long tới phòng làm việc của ông ta, Đỗ Long hỏi:

– Sếp Trì, ngài tìm tôi có việc gì?

Trì Khánh Bân cười nói:

– Đỗ Long à, vừa rồi nhờ có anh trấn an tình hình, nếu không sự việc ồn ào lên sẽ không tốt.

Đỗ Long nói:

– Thật ra họ nói cũng rất có lý. Hơn trăm người mất tích, rõ ràng không một đồn công an nào chịu nhận án. Chuyện này nhất định là một lãnh đạo cục Công an thành phố ra lệnh, không cho phép nhân viên ở dưới nhận án mất tích. Nếu không truy cứu chuyện này, chỉ sợ nhân dân thành phố Song Môn sẽ mất hoàn toàn sự tin tưởng với chúng ta.

Trì Khánh Bân nói:

– Đỗ Long, anh nói đúng. Nhưng hiện tỉnh đã phái một tổ nhỏ của Ủy ban Kỷ luật đến thành phố Song Môn điều tra, chiều nay đến nơi. Chuyện này chúng ta đừng quản nhiều, nhanh chóng điều tra rõ ràng vụ án mất tích còn lại, sau đó sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Đỗ Long nói:

– Ô, Ủy ban Kỷ Luật tỉnh là ai dẫn đội đến điều tra việc này?

Trì Khánh Bân mập mờ suy đoán, nói:

– Tôi cũng không rõ. Sáng nay Bí thư Bạch đã gọi điện thoại tới thăm dò tình hình điều tra. Anh đợi lát nữa gọi điện thoại lại cho Bí thư Bạch, ông ấy khá quan tâm chuyện của anh. Tôi nghĩ mỗi ngày anh hãy gọi điện thoại báo cáo công việc cho ông ấy.

Đỗ Long nói:

– Tôi bận làm việc, không báo cáo công việc với Bí thư Bạch được. Đợi lát nữa tôi gọi điện thoại cho Bí thư Bạch.

Đỗ Long đi ra từ phòng Trì Khánh Bân, lập tức gọi điện thoại cho Bạch Tùng Tiết:

– Bác trai, cháu là Đỗ Long.

Bạch Tùng Tiết cười nói:

– Đỗ Long à, giờ cậu sao mới gọi điện cho tôi? Cậu phá được án cũng không gọi điện báo trước tin vui cho tôi. Tiên Nhi vừa mới đi nước ngoài, cậu sẽ không quên mất tôi chứ?

Đỗ Long vô cùng xấu hổ, nói:

– Bác trai, rất xin lỗi, không phải cháu cố ý. Cháu sợ quấy rầy bác, hơn nữa cháu lo bác sẽ phê phán cháu mới lập được thành tích nhỏ mà đã kiêu ngạo…

Bạch Tùng Tiết nói:

– Được rồi, đừng giải thích. Kết thúc vụ án trong tay sớm một chút, trở về ăn mừng với tôi.

Đỗ Long nói:

– Bác trai, nghe nói ở tỉnh phái một tổ Ủy ban Kỷ luật đến điều tra… Tình hình của thành phố Song Môn hết sức phức tạp, cháu không biết bác đã tìm hiểu được bao nhiêu…

Bạch Tùng Tiết nói:

– Tình hình của thành phố Song Môn mỗi ngày Phó giám đốc sở Trì đều báo cáo cho tôi, cho nên tôi vẫn biết tương đối. Đỗ Long, có những việc dục tốc bất đạt. Cậu xong xuôi các vụ án thì khẩn trương trở về, đừng gây thêm rắc rối.

Đỗ Long nhíu mày, không nói gì. Bạch Tùng Tiết cảm nhận được hắn đang có cảm xúc mâu thuẫn, tiếp tục nói:

– Thế nào? Không phục à. Đỗ Long, có một số chuyện phức tạp vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu, cậu cùng không nên làm loạn. Các cậu đã làm khá tốt rồi, khẩn trương kết thúc án rồi trở về.

Đỗ Long suy nghĩ một chút, nói:

– Vâng. Bác trai, cháu phá án xong sẽ trở về.

Bạch Tùng Tiết vẫn có chút lo lắng, lại dặn dò thêm hai câu mới gác điện thoại. Đỗ Long rơi vào trầm tư, trước mắt hắn đã nắm giữ được một ít manh mối, muốn bắt kẻ chủ mưu sau bức màn cũng không khó. Nhưng ngay cả Bạch Tùng Tiết cũng bảo hắn không cần điều tra nữa, vậy hắn tiếp tục kiên trì thì có ý nghĩa gì chứ?

Đỗ Long biết rõ sự khó khăn nguy hiểm của con đường làm quan, bản thân đã tính toán bước đi vững vàng trơn tru, cũng chịu không ít cực khổ. Nếu ngay cả núi dựa lớn của mình cũng muốn mình đừng lo chuyện bao đồng, như vậy nếu tiếp tục kiên trì điều tra chính là tự chuốc khổ vào thân…

Lúc Đỗ Long đang khốn khổ suy nghĩ, sau lưng bỗng nhiên vang lên âm thanh, nói:

– Sếp Đỗ, cuối cùng tôi đã tìm được anh.

Đỗ Long nhìn lại, chỉ thấy cảnh sát Lâm Vinh Anh bị gãy một chân ngồi trên xe lắn, một phụ nữ trẻ tuổi dung mạo đoan trang đẩy xe lăn đến trước mặt mình.

Hôm qua Đỗ Long và Lâm Vinh Anh đã chào hỏi nhau, nhưng hai bên hoàn toàn không có cơ hội nào nói chuyện. Hôm nay Lâm Vinh Anh hẳn là đến nói lời cảm ơn với hắn. Đỗ Long cười nói:

– Cảnh sát Lâm, sao anh lại tới đây? Anh nên nghỉ ngơi chút chứ.

Lâm Vinh Anh nói:

– Chân của tôi không sao. Bác sĩ nói tình hình không tệ, may mà Cục trưởng Đỗ điều trị đúng lúc, nếu không có khả năng bị cưa đấy. Hôm qua không có thời gian cảm ơn sếp Đỗ, cho nên hôm nay đặc biệt đến gửi lời cảm ơn tới sếp Đỗ.

Lúc Lâm Vinh Anh nói chân mình có thể bị cưa, vẻ mặt cô gái tới giúp anh ta lộ vẻ đau thương, lặng lẽ quay đầu lau nước mắt.

Đỗ Long cười nói:

– Cảm ơn cái gì? Không phải tôi nói rồi sao, người cứu các anh không phải là tôi.

Lâm Vinh Anh cười nói:

– Tận mắt tôi nhìn thấy, sếp Đỗ không cần nói dối nữa. Tôi đã hỏi thăm chuyện của sếp Đỗ, nghe nói trong phòng làm việc của sếp Đỗ treo không ít cờ thưởng cuộc thi đấu Biển Thước của nhân dân trao tặng, khó trách có thể cứu đôi chân què của tôi khôi phục.

Đỗ Long thở dài, suy nghĩ mơ hồ đột nhiên bay đến:

– Bác sĩ có thể trị bệnh không thể cứu nước…

Lâm Vinh Anh giương mày lên, nói:

– Sếp Đỗ, anh nói gì?

Đỗ Long giật mình tỉnh lại, nói:

– Không có gì, tôi thường xuyên lẩm bẩm tự nói hươu nói vượn ấy mà, nghe rồi thì thôi. Cảnh sát Lâm, cô gái này chính là bạn gái của anh? Sao không giới thiệu một chút?

Lâm Vinh Anh quay đầu liếc nhìn trìu mến cô gái kia, nói:

– Cô ấy tên Thư Nhã. Trước hôm qua cô ấy là vị hôn thê của một người khác, nhưng giờ là bạn gái của tôi… Đợi đến lúc tôi có thể tự mình bước đi, chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ. Đến lúc đó sếp Đỗ nhất định phải đến dự đó.

Đỗ Long cười nói:

– Không vấn đề, gọi một cuộc điện thoại là được, đến lúc đó bảo đảm tôi có mặt!

Lâm Vinh Anh hạnh phúc tràn trề vuốt tay Thư Nhã. Thư Nhã là cô gái thanh mai trúc mã với anh ta, trong lòng anh ta Thư Nhã rất hoàn mỹ, cho nên anh ta vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp, nhưng lại không dám nói với Thư Nhã, mãi đến khi Thư Nhã cùng người khác đính hôn. Hôm qua tin tức Lâm Vinh Anh bị thương về tới Lâm gia, lúc cha mẹ Lâm Vinh Anh thu dọn đồ đạc ra cửa vừa khéo gặp Thư Nhã. Thư Nhã vừa nghe Lâm Vinh Anh bị thương, lập tức bỏ hết mọi thứ đi cùng cha mẹ của Lâm Vinh Anh chạy tới thành phố Song Môn. Lúc cô úp mặt trên người Lâm Vinh Anh không dấu nổi tiếng khóc, Lâm Vinh Anh mới ý thức được tình cảm nhút nhát của bản thân thiếu chút nữa đã thành trở ngại với hạnh phúc cả đời của hai người.

Thư Nhã nhìn Đỗ Long nói:

– Phó Cục trưởng Đỗ, cảm ơn anh đã cứu, cả gia đình chúng tôi sẽ mãi mãi cảm tạ ân nghĩa của anh… Cảm ơn…

Đỗ Long cười nói:

– Cũng là việc tôi nên làm, đổi lại là cảnh sát Lâm, anh ta cũng sẽ làm giống vậy, đây đều là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi!

Lâm Vinh Anh lấy lại tinh thần, anh ta nói:

– Sếp Đỗ, tôi cảm thấy kỳ lạ, tại sao đêm hôm đó anh lại hóa trang? Chẳng lẽ hành động của các anh còn muốn che dấu cái gì?

Đỗ Long cười nói:

– Tình hình hơi phức tạp, hóa trang cũng là chuyện bất đắc dĩ, có lúc làm việc không thể quá câu nệ cách thức…

Lâm Vinh Anh như thoáng suy nghĩ, gật đầu. Đỗ Long cũng như chợt hiểu ra, hắn mỉm cười với Lâm Vinh Anh, vươn tay ra nói:

– Cảnh sát Lâm, cảm ơn sự kiên cường của anh, là sự kiên cường của anh cho những người bị bắt đó hy vọng, anh mới chính là tấm gương của chúng tôi, anh là tấm gương của tôi, cảm ơn!

Bình luận

Truyện đang đọc