Thẩm Băng Thanh suy nghĩ một chút cũng hiểu ra, y cười nói:
- Cậu cũng thật đủ giảo hoạt. Hóa ra cậu trên đường đi cậu luôn luôn nghĩ những vấn đề này, chẳng trách cậu lại đau đầu. Kỳ quái, những thứ này tớ vốn nên nghĩ đến, trên đường đi tớ như thế nào cũng không có đi suy nghĩ?
Đỗ Long nói:
- Đó là vì cậu trở nên lười rồi, ở cùng một chỗ với thiên tài lâu, rất nhiều người đều sẽ trở nên lười đấy.
Tuy rằng Đỗ Long đang nói giỡn, nhưng Thẩm Băng Thanh sau khi nghe lại coi là thật. Y cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, còn thật sự cho là có chuyện như vậy. Chỉ cần ở cùng một chỗ với Đỗ Long, y sẽ theo bản năng lười động não. Nghĩ đến đây, Thẩm Băng Thanh không khỏi hổ thẹn nói:
- Đỗ Long, hóa ra tớ cũng bắt đầu không động não rồi. Tất cả mọi chuyện đều cần cậu đến suy xét, khó trách cậu lại đau đầu như vậy. Xin lỗi, về sau tớ sẽ không như vậy nữa.
Đỗ Long liếc mắt nhìn y một cái, nói:
- Vậy cậu bây giờ suy nghĩ một chút xem, chúng ta nên làm như thế nào điều tra ra hung thủ đi.
Thẩm Băng Thanh kiên định nói:
- Được, tớ nhất định sẽ giúp cậu nghĩ ra một biện pháp tốt.
Đỗ Long nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Được rồi, tớ đã tốt lên nhiều rồi, chúng ta đi đi. Nhớ kỹ lúc xuống lầu phải làm ra bộ dạng rất hưng phấn đấy.
- Biết rồi, người của Tổ 2 muốn giở trò với cậu, quả thực chính là tự chuốc lấy khổ mà.
- Thẩm Băng Thanh hướng về phía Đỗ Long vươn tay ra, nói:
- Có cần tớ đỡ cậu không?
Đỗ Long tự mình đi xuống lầu, bước chân của hắn rất vững vàng, khiến cho Thẩm Băng Thanh có chút lo lắng thay cho hắn thấy yên lòng. Lúc xuống lầu 1 y giả bộ ra vẻ vui mừng, vừa nói vừa cười cùng Đỗ Long quay về xe.
- Có manh mối gì hả? Sao các cậu cười quỷ dị như vậy?
- Hạ Hồng Quân chờ ở trên xe ngạc nhiên nói.
- Hồng Quân quả nhiên hỏa nhãn kim tinh, một lát nữa lại từ từ nói với anh. Hồng Quân tới lái xe, chúng ta đi trước đi.
- Đỗ Long cười nói.
Xe bán tải đi không bao xa Đỗ Long lại bảo Hạ Hồng Quân tìm một chỗ kín đáo dừng xe lại. Ở chỗ này có thể nhìn thấy tình huống dưới lầu nhà Mạnh Hướng Đông, chỉ thấy chiếc xe minibus vẫn luôn theo bọn hắn kia dừng ở dưới lầu nhà Mạnh Hướng Đông. Hai viên cảnh sát của Tổ 2 lên lầu, không lâu sau bọn họ liền xám xịt bước nhanh xuống lầu. Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ Đỗ Long liền biết được phán đoán của mình không có sai. Hắn hài lòng khẽ mỉm cười, nói:
- Đi thôi.
Hạ Hồng Quân nổ máy xe rời đi. Đỗ Long lúc này mới đem phán đoán của mình nói cho y, Hạ Hồng Quân đối với phân tích của Đỗ Long cũng không cảm thấy hứng thú lắm. Nhưng Thẩm Băng Thanh ở bên cạnh nói xen vào nói tình hình đau đầu vừa nãy của Đỗ Long, đề nghị Hạ Hồng Quân lái xe đi bệnh viện tìm bác sĩ khám cho Đỗ Long một chút. Hạ Hồng Quân quan tâm hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Cần đi bệnh viện không?
Đỗ Long nói:
- Không cần, chúng ta đi cục Giao thông thành phố xem video.
Lúc Đỗ Long bọn hắn tới cục Giao thông phát hiện người của Tổ 2 cũng đã tới rồi. Bọn họ đang xem video được ghi lại ở các giao lộ xung quanh thời điểm vụ án phát sinh.
- Có phát hiện gì không?
- Đỗ Long lấy Hồng Tháp Sơn ra phân phát, cảnh sát của Tổ 2 biết mối quan hệ cạnh tranh của bọn họ với Tổ 1, vốn không nên để lộ tin tức cho Tổ 1. Nhưng oán niệm của những tổ viên bình thường này đối với Tổ 1 không mạnh bằng Đội trưởng bọn họ. Cho nên lúc Đỗ Long hỏi bọn họ lắc lắc đầu, tỏ ý trong lúc xem video cũng không phát hiện được gì khác thường.
Xem video giám sát là một công việc vô cùng buồn tẻ, may mà mọi người chỉ cần xem video trong vòng nửa tiếng đồng hồ sau khi vụ án phát sinh. Nhưng video của mười mấy giao lộ cộng vào cũng hơn mười mấy tiếng đồng hồ, cho dù là xem chế độ nhanh hai lần, trong lúc nhất thời muốn xem hết cũng không phải dễ dàng như vậy.
Ngay cả Hạ Hồng Quân cũng gia nhập vào đội ngũ xem video. Đỗ Long lại cầm di động lên đi ra ban công bên ngoài gọi điện thoại. Cảnh sát Tổ 2 thính tai một chút đều dựng tai lên, muốn nghe Đỗ Long rốt cuộc đang gọi điện thoại cho ai, chẳng lẽ hắn có manh mối mới?
- A lô...Quân San, em bây giờ đang làm gì? Anh nhớ em rồi..
- Đỗ Long ngọt ngào nhơn nhớt nói vài câu, làm cho mấy tên nghe lén toàn thân nổi ra gà, liền thu hồi lại tâm tư nghe lén, quay về quan sát video bên trong.
Đỗ Long cứ nói càng lúc càng xa, sự lãnh đạm của Quân San đối với hắn khiến cho hắn hơi nản lòng thoái chí. Sau khi gác điện thoại hắn nghĩ một lúc cuối cùng gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân rất nhanh nhận điện thoại, Đỗ Long mang theo chút quyến luyến thân thiết nói:
- A Hân, anh nhớ em rồi...
Lâm Nhã Hân ôn nhu nói:
- Nhớ em thì tới gặp em đi, tâm tình của anh dường như không tốt lắm, sao vậy? Giận dỗi với bạn gái rồi hả?
Đỗ Long ừ một tiếng, nói:
- Cô ấy...cô ấy biết chuyện của chúng ta rồi.
Lâm Nhã Hân trầm mặc một chút, nói:
- Chẳng trách anh gần đây không gọi điện thoại cho em, cũng không tiếp cuộc gọi của em. Xin lỗi, không ngờ em vẫn quấy nhiễu cuộc sống của anh, có cần em đi gặp cô ấy không? Em sẽ nói rõ ràng với cô ấy, cũng cam đoan không gặp anh nữa.
Đỗ Long cảm động nói:
- A Hân, vẫn là em tốt....anh nghĩ qua rồi, nếu như cô ấy không chịu tha thứ cho anh coi như thôi đi. Anh sẽ cùng A Hân em sống cả đời nhé.
Lâm Nhã Hân khẽ cười nói:
- Đừng nói lời ngốc nghếch, trở về cố gắng dỗ dành em Quân San. Cô ấy lương thiện, chỉ cần thái độ anh thành khẩn, cô ấy vẫn sẽ tha thứ cho anh.
Đỗ Long khẽ thờ dài, nói:
- A Hân, không có mấy người con gái sẽ tha thứ người đàn ông của mình trăng hoa. Anh bây giờ lòng rất loạn...đợi chút nữa...anh sẽ tới cùng em...
Lâm Nhã Hân trầm mặc một chút, nói:
- Lý trí của em khiến cho em cự tuyệt anh, nhưng...em lại hoàn toàn không có biện pháp cự tuyệt....Anh có thể bất cứ lúc nào tới, em cũng sẽ đợi anh, nhớ cẩn thận một chút, đừng bị ai nhìn thấy nữa.
Đỗ Long mừng rỡ nói:
- A Hân, em thật tốt, tối nay anh muốn vui vui vẻ vẻ cùng em chơi cho đã. Anh bây giờ trong lòng ngột ngạt đến phát rồ, đợi lúc nữa anh sẽ rất hung bạo, em đừng trách anh lúc nữa ra tay quất roi em quá nặng nhé..
Lâm Nhã Hân nghe được quất roi hai chữ liền cảm thấy toàn thân run lên, một dòng nước xiết dưới bụng cuộn trào lên. Phía dưới dường như lập tức đã ươn ướt, Lâm Nhã Hân răng khẽ cắn vào môi. Cô nói:
- Mặc kệ anh ra tay nặng bao nhiêu, em đều biết rằng anh yêu em...mau tới đi...
Đỗ Long lại trêu chọc vài câu, chỉ nghe giọng nói của Lâm Nhã Hân liền có thể phát hiện ra cô ta động tình khó thể kiềm chế rồi. Đỗ Long trong lòng chợt động, nói:
- A Hân, bắt đầu từ hôm nay chúng ta chơi một trò chơi, như thế nào?
Trong lòng Lâm Nhã Hân giống như có mấy ngàn con kiến bò lên vậy, hận Đỗ Long không thể qua đây sớm một chút, làm gì có tâm tình chơi trò chơi gì. Nhưng mà cô vẫn nhẫn nại hỏi:
- Anh muốn chơi trò chơi gì?
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Cái trò chơi này gọi là điện thoại điều khiển....em tốt nhất nên dùng tai nghe điều khiển online hoặc bluetooth. Chỉ cần nhận được mệnh lệnh của anh, em nhất định phải nghe theo, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, em sẽ bị trừng phạt. Như thế nào, muốn chơi không?
Trong lòng Lâm Nhã Hân phát ra một cơn run rẩy, tên tiểu bại hoại này học cái xấu ngược lại rất nhanh. Cái gì điện thoại điều khiển, rõ ràng là điện thoại huấn luyện mà, năm đó Lâm Nhã Hân cũng chơi qua.
Đỗ Long dường như nghe được tiếng rên rỉ trong lòng Lâm Nhã Hân. Hắn cười hì hì nói:
- Em không phản đối vậy thì đáp ứng rồi. Bây giờ anh ra lệnh cho em lập tức đi tắm, tắm rửa tử tế ba lần, nửa tiếng đồng hồ sau anh lại cho em mệnh lệnh mới.
Lâm Nhã Hân cảm giác mình đã sắp chảy ra rồi, cô trong lòng thở dài một tiếng, cung cung kính kính nói:
- Dạ...chủ nhân, Hân Nô tuân mệnh...
Nghe thấy lời nói cung kính ngoan ngoãn đó của Lâm Nhã Hân, trong lòng Đỗ Long cũng nổi lên một vòng sóng gợn. Có thể hoàn toàn khống chế người con gái mình yêu, đây không phải là chuyện phần lớn đàn ông muốn làm nhưng làm không được sao? Đỗ Long bắt đầu có chút thích thú loại cảm giác khống chế người khác này.