CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

- Tiểu Huyên, việc em bảo anh làm anh đều làm được rồi. Tối nay có phải là chúng ta...

Trong bụi cỏ người đàn ông nói với người phụ nữ.

Hai tay cô gái đan chéo vào nhau che chắn trước ngực, cô nói:

- Anh nói bậy bạ gì đấy, tôi bảo anh làm việc đó bao giờ?

Người đàn ông tức giận nói:

- Tiểu Huyên, sao cô có thể lật lọng như thế? Nếu không phải vì cô thì tôi có thể bóp chết thím Hồng sao? Nếu không phải vì khoản bồi thường nhà cô thì tôi một là không làm, hai là đã làm thì làm tới cùng xử lý nhà họ Lý đấy sao? Tôi cực khổ làm nhiều việc như vậy đều là vì cô, sao cô có thể lật mặt không biết gì như thế chứ?

Người phụ nữ nói:

- Tôi xin anh giúp tôi, nhưng cũng không kêu anh giết người, nếu sự việc bị bại lộ thì phải làm sao? Anh là cán bộ mà!

Người đàn ông cười lạnh nói:

- Việc này tôi đã nghĩ qua rồi. Ngay cả Phó cục trưởng được coi là thần điều tra cũng không tìm ra đầu mối. Hiện giờ ông Tăng đã bị bắt, chứng cứ rành rành, chỉ cần bị kết tội thì sau này cũng không thể lật lại vụ án nữa. Chỉ cần cô không nói, tôi không nói thì ai mà biết được việc này là do chúng tôi làm.

- Là do anh làm, việc này không liên quan đến tôi.

Cô gái tên tiểu Huyên kia nói.

Người đàn ông kia có chút căm tức nói:

- Ý cô là tất cả mọi việc tôi làm đều là do tôi tình nguyện? Cô vốn dĩ không thích tôi đúng không?

Cô gái bối rối nói:

- Tôi không có ý đó, anh đừng nghĩ lung tung, thật đó.

Người đàn ông từ giận chuyển sang vui nói:

- Tiểu Huyên, anh biết là em yêu anh mà, chờ sau khi em tốt nghiệp trung học, chúng ta kết hôn đi.

Tiểu Huyên nói:

- Trừ phi anh lên chức Bí thư chi bộ thì em mới gả cho anh. Em muốn ở một biệt thự rộng rãi, em muốn có một phòng toàn túi xách, anh có nuôi em được không?

Người đàn ông ngạo nghễ nói:

- Chút ít này thì tính làm gì, Bí thư chi bộ là gì chứ. Em cứ đợi mà xem. Với năng lực của anh, không đầy ba năm anh sẽ khiến Lý Vĩ và Triệu Vĩnh Tiến đều phải cuốn gói. Dựa vào tiếng tăm trong thôn của anh thì Bí thư chi bộ nằm trong tầm với rồi. Qua mấy năm, mười mấy năm nữa lên làm chủ tịch xã, chủ tịch huyện cũng không phải là chuyện không thể. Em đợi làm phu nhân đi!

Khi hai người đắm chìm trong mộng đẹp, bốn phía đột nhiên rọi lên ánh đèn, chiều lên bọn họ. Đôi uyên ương này cùng lấy tay lên che mắt. Nhưng mọi người đều nhìn thấy bộ dạng của họ. Người đàn ông chính là sinh viên đại học về nông thôn công tác, trợ lý Bí thư chi bộ Phong Học Chí, người phụ nữ chính là Trương Nhược Huyên, con gái nhà họ Trương.

Tất cả mọi người đều nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. Bí thư chi bộ Lý Vĩ và trưởng thôn Triệu Vĩnh Tiến đều tức đến sôi máu. Không ngờ Phong Học Chí bình thường cung kính với họ như thế nhưng sau lưng lại tính toán như vậy. Bọn họ nhanh chóng thông suốt rất nhiều điều, từ sau khi Phong Học Chí đến, Bí thư chi bộ và trưởng thôn không ngừng mâu thuẫn, hóa ra đều là do tên Phong Học Chí khốn khiếp giở trò!

Lý Vĩ bước gần đến đôi uyên ương trước mặt, phẫn nộ quát:

- Phong học chí ! không ngờ mày lại là đồ súc sinh mặt người dạ thú, đã giết người lại còn vu oan cho anh hùng trong thôn, hơn nữa lại còn dương dương tự đắc! Mày còn là người không?

Dưới sự bất ngờ, Phong Học Chí sợ tới mức tái nhợt mặt mày, những gã vẫn cãi cố:

- Không phải do tôi làm...Vừa rồi tôi chỉ thuận miệng khoác lác thôi. Bí thư Lý, ông nhất định phải tin tôi!

Trương Nhược Huyên cũng sợ tới mức mất hồn mất vía. Cô biết thói quen ở trong thôn, thím Hồng là người phụ nữ đức hạnh, tiếng tốt còn truyền đi. Hiện giờ cô bị Phong Học Chí ôm trong ngực lại bj nhiều người nhìn thấy như vậy, sau này trong thôn sao còn ngẩng đầu lên được. Cô ta vội vã khóc lên:

- Người chính là do anh ta giết, không liên quan đến cháu, cháu bị ép buộc. Phong Học Chí nói nếu cháu không nghe lời thì anh ta sẽ giết cả nhà cháu!

- Cô điên rồi!

Phong Học Chí bị chọc giận hai tay bóp lấy cổ Trương Nhược Huyên, gã giận giữu hét lên:

- Tiện nhân! Tôi muốn cô cùng chết với tôi!

Thẩm Băng Thanh xông lên đè tay Phong Học Chí lại. Tuy Phong Học Chí nhìn bề ngoài thì thư sinh nhưng trên thực tế lại rất cường tráng. Lúc liều mạng thì mấy người cũng không khống chế nổi.

Trương Nhược Huyên bị bóp cổ đến mức hai mắt trắng dã. Lúc này Đỗ Long mới ho nhẹ một tiếng đi lên phía trước, đá lên người Phong Học Chí một cước. Cả người Phong Học Chí mềm nhũn lập tức bị đoàn người bắt lấy, còng lấy tay.

Trương Nhược Huyên ho khan , thật vất vả mới hoàn hồn lại, chỉ thấy dân chúng bốn phía đánh trống reo hò. Cô sợ tới mức co rúm lại rồi khóc òa lên.

- Đánh chết bọn chúng đi!

- Nhét vào lồng heo ngâm xuống nước!

Người dân chung quanh phẫn nộ gào thét, ngay cả Phong Học Chí cũng sợ mất hồn vía huống chi là Trương Nhược Huyên!

Đỗ Long sai dân cảnh và cán bộ thôn ngăn dân chúng lại, cùng Thẩm Băng Thanh, Tạ Ba đưa Phong Học Chí và Trương Nhược Huyên về thôn. Tin tức nhanh chóng truyền đi, cả thôn sôi trào rất nhiều người dân còn cầm côn bổng, thực sự muốn đánh chết bọn họ.

Phong Học Chí mới vừa rồi còn tự cao tự đắc là có thể tranh chức Bí thư chi bộ bây giờ lại mềm nhũn ra. Phải nhờ người đỡ mới đứng vững được, thậm chí còn sợ tới mức tè ra quần.

Trương Nhược Huyên thì tốt hơn một chút, cô khóc hu hu nhìn thật thê thảm. Trước đó còn gào lên biện bạch cho mình. Nhưng trong tiếng rống giận dữ mãnh liệt thì tiếng kêu gào của cô gần như là không ai nghe được.

Người dân liền đem in tức truyền đến nhà họ Trương. Hai người già nhà họ Trương nghe xong liền tức giận đến ngất đi. Người báo tin này sợ hãi, vội vàng kêu to:

- Không xong rồi, hai người nhà họ Trương ngất rồi! Mau đến đây đi!

Đỗ Long nghe thấy tiếng kêu, hắn nhướn mày nói với Thẩm Băng Thanh. Hắn đi tới nhà họ Trương, cũng may buổi chiều đã đến qua nên Đỗ Long nhanh chóng đến nhà họ Trương. Chỉ thấy ông Trương hôn mê được người đỡ nằm trên ghế salon.

Những người dân kia thấy Đỗ Long đến đây liền tránh ra. Đỗ Long tiến đến giơ tay xoa ngực ông Trương vài cái, ông Trương dần tỉnh dậy. Sau khi nhìn thấy Đỗ Long thì lập tức xấu hổ nhắm hai mắt lại. Hai hàng nước mắt đục theo gò má chậm rãi lăn xuống.

Mọi người thấy ông Trương tỉnh lại, liền nhắc nhở Đỗ Long còn có bà Trương ở tầng hai. Đỗ Long cũng cứu bà Trương tỉnh lại. Bà Trương khóc lóc vật vã hô lên, nói bố mẹ chết sớm, bọn trẻ không được ai giáo dục...Tuy rằng cũng có chút đạo lý nhưng vẫn có phần trách nhiệm. Trong lòng Đỗ Long hơi phiền cũng không để ý tới bà ta, lập tức rời khỏi Trương gia.

Trong phòng thẩm vấn, Đỗ Long lại gặp Phong Học Chí . Hiện tại đã không còn đám người tức giận, lại cũng quen thuộc với nơi này, Phong Học Chí khôi phục lại bình tĩnh. Gã thấy Đỗ Long tiến vào, hỏi:

- Có thuốc lá không? Tôi muốn hút một điếu.

Đỗ Long lấy trong túi ra một bao thuốc lá đưa cho Phong Học Chí , nói:

- Không phải là cậu không hút thuốc sao?

Phong Học Chí cười khổ nói:

- Đó là vì không muốn chết quá sớm, hiện giờ sắp chết rồi, còn kiêng kị làm gì...

Đỗ Long nói:

- Hối hận rồi sao? Sớm biết hế thì giờ đâu bị thế này?

Bình luận

Truyện đang đọc