CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Bóng đen lại lẻn vào lầu trúc của Chu Chí Viễn, lắp thẻ nhớ về lại trong điện thoại di động, sau đó bóng đen vừa định rời khỏi bỗng đột nhiên quay đầu trở lại, nhẹ nhàng nhấc cái màn của Chu Chí Viễn lên, kéo qua một bên. Chu Chí Viễn đã có thể xem như đã hoàn toàn bạp lộ trong không khí, đối với mấy con muỗi đang kiếm bữa ăn khuya mà nói, đây chính là một món béo bở không đề phòng gì hết nha!

Cửa phòng của Lâm Nhã Hân đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, một bóng đen nhanh chóng tiến vào. Lâm Nhã Hân mơ mơ màng màng cảm giác được có người đến gần, mở mắt ra nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen đang đứng ở bên ngoài màn, nhìn cô không chớp mắt.

Lâm Nhã Hân giật mình kinh hãi, lại thấy rõ bộ dáng của người nọ sau liền nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Anh đã về rồi, làm em sợ hết hồn…

Bóng đen ngoài màn kia bỗng nhiên cười ha hả nói:

- Không nghĩ tới cô chủ Lâm xinh đẹp còn có sở thích như thế này, cô nghĩ rằng tôi là ai, Chu Dịch Thăng sao?

Lâm Nhã Hân cả kinh, thanh âm như thế này nghe kiểu gì cũng giống như của Chu Chí Viễn, nếu là bị Chu Chí Viễn nhìn thấy bộ dáng bây giờ của mình, vậy cũng thật... Thật là... thiệt thòi lớn!

Trong bóng đêm Lâm Nhã Hân nhìn không rõ người nọ là ai, chỉ thấy người nọ xốc màn lên leo đến trên giường, giơ tay xoa bóp lấy bộ ngực cao thẳng của Lâm Nhã Hân một phen, cười khặc khặc nói:

- Bộ dạng này của cô chủ Lâm thật đúng là làm người ta nóng máu đó.

Giọng nói này đúng thật là của Chu Chí Viễn! Lâm Nhã Hân kinh sợ nói:

- Chu Chí Viễn? Mời anh lập tức ra khỏi đây, còn dám đụng vào tôi tôi sẽ gọi người đến ngay!

Người nọ đột nhiên cười hì hì, đi đến trước mặt Lâm Nhã Hân, một tay nắm lấy cằm cô, buộc cô phải mở cái miệng nhỏ nhắn ra, ngay sau đó là một cái gì đó nóng hổi liền lấp đầy khoang miệng của cô.

Lâm Nhã Hân xấu hổ và giận dữ đến cực độ, đang muốn dùng sức cắn đứt cái thứ chết tiệt đó thì mũi lại ngửi được một mùi vị quen thuộc. Lâm Nhã Hân trong lòng vừa động, lập tức hiểu ra kẻ trước mắt là Đỗ Long mà không phải Chu Chí Viễn. Cô nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó quay đầu phun ra vật kia, ảo não nói:

- Là cái tên xấu nha nhà anh, làm gì mà đi hù dọa người ta thế?

Đỗ Long cười nói:

- Không nghĩ em nhận ra anh nhanh như vậy, là dùng cái mũi ngửi hay cái miệng nếm ra biết vậy? Sớm biết vậy anh dùng cái gì ấy che cái miệng nhỏ của em rồi chơi em từ phía sau rồi.

Lâm Nhã Hân nói:

- Bây giờ là mấy giờ rồi? Lý Thụy Trân sắp đến chưa? Mau thả em ra coi, chân tay đều tê hết cả rồi nè.

Đỗ Long cười nói:

- Không thả, anh phải mất lâu như vậy mới chuẩn bị xong, thả ra liền thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi, hay cứ trói em như vậy cả đời như thế nào?

Lâm Nhã Hân nói:

- Không cần một ngày là em liền ăn tỏi rồi, đừng làm rộn nữa, mau thả em ra.

Đỗ Long thở dài, nói:

- Em chơi đủ rồi mà anh còn không đủ đây này, chờ anh cũng đủ rồi nói sau. Em muốn nghỉ sớm thì phải cố gắng nỗ lực hơn nữa.

Nói xong Đỗ Long đem thứ của mình cưỡng ép nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân phát ra tiếng ô ô bất mãn, thân thể ở không trung lại bắt đầu lắc lên lắc xuống...



Tờ mờ sáng, Tô Linh Vân đã sớm thức dậy, cô thay trang phục thường vào, mang giày thể thao, rời khỏi phòng, việc tập thể dục buổi sáng đã trở thành thói quen cuộc sống của cô.

Bởi vì còn chưa quen đường ở thôn Nhị Lang, cho nên cô chỉ thả bộ trong thôn, đang đi thì bỗng dưng trông thấy bóng dáng của Chu Chí Viễn hiện ra phía trước. Tô Linh Vân đang muốn xoay người tránh đi, Chu Chí Viễn đã phất tay với cô kêu lên:

- Sếp Tô, chào buổi sáng nha!

Tô Linh Vân chỉ phải đi tới, bất đắc dĩ nói:

- Sếp Chu cũng thường xuyên tập thể dục buổi sáng sao?

Đôi mắt Chu Chí Viễn có chút quầng thâm, trên gương mặt còn sưng, tối hôm qua màn bị xốc lên, đó là muỗi rừng nguyên thủy thành đàn đấy, suýt nữa là khiêng y đi luôn rồi.

Chu Chí Viễn cười ha hả nói:

- Thật ra …là tôi đặc biệt đứng ở đây đợi sếp Tô đấy.

Tô Linh Vân nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Hả? Sếp Chu vì sao mới sáng sớm đã ở chỗ này chờ tôi? Hay là sếp Chu có việc gấp muốn đi?

Chu Chí Viễn vội nói:

- Không phải, không phải, kỳ thật tôi cố ý chờ sếp Tô đến đây là muốn giải thích với cô chuyện ngày hôm qua một chút... Sếp Tô, hôm qua tôi thật sự là bị người ta hãm hại đó!

Tô Linh Vân lạnh nhạt nói:

- Vậy sao? Sếp Chu có bị oan uổng hay không đâu có liên quan gì đến tôi?

Chu Chí Viễn chỉ cảm thấy trái tim như là bị đấm một phát, y cười khổ rồi nói:

- Có liên quan đấy, chính là bởi vì sếp Tô, tôi mới bị người hãm hại mà.

Tô Linh Vân nhíu mày, không nói gì, Chu Chí Viễn vội kêu:

- Sếp Tô, tôi chứng cứ mà, tôi có thể lập tức chứng minh cho cô xem.

Chu Chí Viễn quay đầu hô:

- Các cô có thể đi ra rồi!

Hai chị em Ngọc Yến Kiều, Ngọc Tước Kiều nắm tay đi về hướng này, Tô Linh Vân cau mày nhìn hai cô gái, Chu Chí Viễn giải thích:

- Các cô ấy có thể chứng minh, ngày hôm qua có người mua chuộc bọn họ hãm hại tôi, về phần người nọ là ai, sếp Tô chỉ cần nghe lời các cô ấy nói liền rõ ràng hết thảy.

Chị em Ngọc Yến Kiều sợ hãi đi đến trước mặt Tô Linh Vân, đôi mắt hai người đo đỏ, rưng rưng nước mắt, bộ dáng yếu ớt đáng thương liền khiến cho người ta vừa thấy đã thương xót trong lòng.

Chu Chí Viễn cố nén đắc ý nói:

- Các cô mau đem chuyện người kia thu mua và bắt buộc các cô hãm hại tôi nói rõ từ đầu đến cuối cho sếp Tô nghe. Các cô cứ yên tâm, ở trước mặt sếp Tô đây, không ai có thể tổn thương các cô!

Nước mắt của hai chị em như mất khống chế mà lăn xuống, các cô đột nhiên cúi người, quỳ xuống trước Tô Linh Vân. Tô Linh Vân giật mình kinh hãi, Chu Chí Viễn cũng ngẩn người: hai cô bé này biểu diễn ghê thế? Các cô chẳng lẽ không biết hăng quá hóa dở sao?

Chỉ thấy Ngọc Yến Kiều ngẩng dung mạo như hoa lê dưới mưa của mình hướng Tô Linh Vân nói:

- Cô Tô, van xin cô cứu chúng tôi với. Có người bắt buộc chúng tôi nói dối hãm hại người khác, nếu chúng tôi không đáp ứng, chúng tôi sẽ bị đuổi ra thôn Nhị Lang, thậm chí có thể sẽ thảm hơn nữa, cô Tô, chỉ có cô mới có thể giúp chúng tôi…

Ngọc Tước Kiều quỳ gối lê tới, ôm chân Tô Linh Vân, khóc không thành tiếng:

- Chị Tô, xin chị cứu giúp tụi em với, có người uy hiếp chúng em, chúng em nếu không làm theo lời họ nói, chúng em... Chúng ta có thể sẽ bị bán đến Campuchia... làm những chuyện dơ bẩn …

Chu Chí Viễn cảm giác có chút gì là lạ, miệng y khô khốc chen vào:

- Sếp Tô, kẻ mà bọn họ nói chính là Chu Dịch Thăng, thật không nghĩ đến, Chu Dịch Thăng vô sỉ như vậy...

- Không đúng!

Ngọc Yến Kiều quay đầu lại chỉ vào cái mũi của Chu Chí Viễn, quát lên:

- Ông nói bậy! Là ông! Là ông uy hiếp chúng tôi hãm hại ngài Chu! Cô Tô, cô nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!

Chu Chí Viễn tức giận đến sôi máu, lão nổi giận nói:

- Cái lũ trong rừng trong rú các cô quả nhiên là vô sỉ, không đáng tin chút nào cả. May mà tôi đã đem cuộc nói chuyện hôm qua thu âm lại. Sếp Tô, xin hãy tin tưởng tôi, tôi thật sự vô tội, tôi có mang theo bản ghi âm có thể chứng minh hai người này vô sỉ đến chừng nào !

Chu Chí Viễn lấy điện thoại di động ra, tìm được cuộc ghi âm tối qua, nhấn nút phát, chỉ nghe trong đoạn ghi âm phát ra một tiếng kinh hô từ hai chị em gái, sau đó là tiếng kêu hoảng sợ:

- Các ông muốn làm gì? Ông … cái tên khốn nạn, buổi chiều đã bắt nạt chúng tôi một lần rồi, giờ ông còn muốn làm gì nữa đây?

Tiếng cười ha hả của Chu Chí Viễn vang lên:

- Muốn làm gì? Muốn làm các các cô... Hai vị tiểu mỹ nhân, hôm nay tôi vừa gặp liền nhìn trúng hai người rồi, các cô chỉ cần nghe lời, về sau sẽ có càng nhiều ưu đãi cho các cô …

Bình luận

Truyện đang đọc