CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Cùng với hai tiếng súng nổ phía trước là những tiếng kêu thét liên hồi, có vẻ như tất cả đã có chung một suy nghĩ, tất nhiên chẳng ai muốn đuổi bắt Mèo Rừng trong rừng, như vậy chẳng khác nào tự sát.

Võ Lũng cũng không muốn đuổi giết Mèo Rừng, gã đang muốn đưa ra quyết định cuối cùng. Tên mặt Chim Ưng đột nhiên nói:

-Chúng ta không thể giương mắt lên nhìn Mèo Rừng chạy thoát như vậy được. Nếu không đại ca sau khi tỉnh dậy hỏi chúng ta cũng không biết nói sao. Hay thế này đi, Võ Lũng, tao với mày tiếp tục đuổi theo Mèo Rừng, những người khác đuổi theo tên cảnh sát, chúng mày thấy thế nào?

Tất cả bọn chúng đều có chút kinh ngạc, tên Chim Ưng có tên là Đô Dương, chúng đều biết rằng hắn là người túc trí đa mưu, vậy mà hắn lại là người chủ động đuổi bắt Mèo Rừng. Bọn chúng có chút nghi ngờ, Võ Lũng lưỡng lự một lúc, Đô Dương nhìn khắp một lượt nói:

-Tất nhiên chúng mày có thể chọn việc đuổi theo Mèo Rừng, tao không ép.

Dù thế nào đi nữa, việc đuổi theo Mèo Rừng cũng là một việc không đơn giản, hơn nữa đối phó với viên cảnh sát cũng dễ dàng hơn nhiều, nên bọn chúng đang không biết Đô Dương có ý định gì. Cuối cùng thì bọn chúng vẫn chọn đuổi theo viên cảnh sát, Võ Lũng tin tưởng Đô Dương nhất và y cũng chọn việc cùng Đô Dương đuổi theo Mèo Rừng.

Trong khi bọn chúng đang chia nhau ra để tìm, Võ Lũng hỏi:

-Đô Dương, mày đang giở trò gì vậy? Tại sao lại bày ra nhiệm vụ đi tìm Mèo Rừng, cái này không phải là tự chuốc vạ vào thân sao?

Đô Dương mỉm cười nói:

- Trông tao giống người tự chuốc vạ vào thân lắm sao? Tao đương nhiên là có tính toán riêng của mình, mày nghĩ rằng tên cảnh sát đó dễ đối phó hơn Mèo Rừng sao? Mèo rừng giờ đã không còn như Mèo Rừng năm xưa nữa rồi, nếu như vẫn còn là Mèo Rừng vào năm đó thì sao mà gã có thể để chúng ta bắt trói lại như gói bánh trưng đưa về được chứ? Mặc dù khi xảy ra chuyện tao không có mặt ở đó những tao cũng đã hỏi bọn qua tay chân của mày, khi đó Mèo Rừng đã không còn cách nào để thoát ra, nhưng thật ra cái tên cảnh sát kia xuất quỷ nhập thần tiếp cận đại ca và bị hắn khống chế, chuyện này người bình thường liệu có làm nổi không?

Võ Lũng gật đầu nói:

- Không sai, khi đó chuyện xảy ra bất ngờ, không ai biết được tên cảnh sát đó đã trốn thoát như thế nào.

Đô Dương nói tiếp:

- Đúng là tre già măng mọc, theo tao thấy thì tên cảnh sáy còn khó đối phó hơn cả Mèo Rừng, nếu không thì Mèo Rừng cũng không thể yên tâm để cho hắn đi một hướng khác cùng với một người bị thương như thế, cho nên khó khăn thực sự chính là việc đi đuổi theo tên gã, chúng ta vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch như ban đầu, đi thật xa để đuổi theo Mèo Rừng, khiến cho gã không còn thời gian để nghỉ ngơi, dần khiến gã kiệt sức. Chúng ta người đông thế mạnh, còn gã chỉ có một mình, gã chỉ cần mắc một sai sót nhỏ thì sẽ không thể vực dậy được nữa, nên Mèo Rừng chịu áp lực nặng nề hơn chúng ta, chúng ta việc gì phải lo lắng chứ? Bây giờ hãy cùng gã chơi trò Cáo vờn Mèo thôi! Còn nếu mày tiếp tục bắt được Mèo Rừng thì không phải là một chuyện thật tuyệt vời hay sao!

Sau khi nghe xong những lời giải thích của Đô Dương, Võ Lũng phấn trấn hẳn, y cười ha hả nói:

- Đúng vậy, lần này nếu lại bắt được Mèo Rừng tao sẽ đánh gẫy một chân của y, để xem con mèo cụt chân có thể chạy đi đâu được…

Hạ Hồng Quân nhận thấy rằng đội quân truy đuổi đông hơn anh ta tưởng, anh ta lập tức hiểu rằng sẽ càng có nhiều người truy đuổi Đỗ Long, anh ta muốn áp sát Đỗ Long. Từ phía sau đám người ráo riết truy đuổi theo Đỗ Long, quân địch đều đã tiến đến, chúng rất xảo quyệt, chúng gần như biết được hết suy tính của Hạ Hồng Quân. Ở giữa bố trí rất nhiều người, dồn ép Hạ Hồng Quân để anh không thể bám sát Đỗ Long, còn dồn hai người càng chạy càng đi về hai hướng xa nhau.

Xa xa có tiếng súng vọng lại, Hạ Hồng Quân cảm thấy yên tâm hơn một chút, chỉ cần còn tiếng súng nghĩa là mọi chuyện vẫn ổn. Hạ Hồng Quân dần phát hiện ra được mưu đồ của đối phương, anh ta cuối cùng cũng vứt bỏ được những suy nghĩ không đâu, dần trở lại diện mạo vốn có của Mèo Rừng. Mặc dù còn cõng thêm một người nữa, nhưng vốn dĩ là một kẻ xuất quỷ nhập thần, người của Võ Lũng và Đô Dương dù cố gắng cỡ nào thì cũng thể động được tới lông chân của anh.

Đỗ Long quả thực không hề dễ chơi, tuy rằng anh ta và Hạ Hồng Quân khi ở trong rừng ai hơn ai còn chưa biết, nhưng đối với lũ lâu la dưới tay tên trùm ma túy trong Tam Giác Vàng thì có thể nói rằng hai anh bạn này đều là Thái tuế giáng thế, những nhân vật không thể đụng chạm tới.

Bọn người đó sử dụng phương thức ỷ đông hiếp yếu bao vây Đỗ Long, nhưng Đỗ Long nhờ có khả năng nhìn xa xuyên qua những cành lá mà hắn có thể đi trước một bước trốn thoát ngay khi vòng vây chưa được vây kín.

Nếu phát hiện ra tên nào đi lạc khỏi nhóm, hắn không chần chừ lập tức tiêu giệt luôn bọn chúng, vì đã đi trước kẻ thù một bước nên quân địch bị hắn tiêu giệt một cách nhẹ nhàng, sau đó có thể thu được rất nhiều vũ khí, khiến cho chúng hoang mang lo lắng.

Đỗ Long không muốn giết người, nên hầu như không đánh chết ai, hắn chỉ đả thương bọn chúng, sau đó không biết là đã làm trò gì trên người bọn chúng khiến chúng chỉ còn biết kêu trời kêu đất. Nếu không có ai ngăn lại thì bọn chúng ít nhất phải gào thét mất 10 phút đồng hồ cho đến khi đầu óc quay cuồng mới thôi. Những kẻ bị thương làm ảnh hưởng rất nhiều đến quân địch, tình trạng thê thảm của những tên này ảnh hưởng nghiêm trọng đến ý chí của quân địch.

- Khát…

Lương Kiến Vinh sau khi bị thương, vết thương chảy máu rất nhiều, Đỗ Long vừa cho gã uống nước chưa được bao lâu, gã lại bắt đầu kêu khát.

Đỗ Long đưa cho gã một bình nước, rồi cho gã ghé vào một thân cây để nghỉ, nhưng cũng không quên để ý cảnh giác mọi thứ xung quanh.

Lương Kiến Vinh uống sạch chỗ nước còn lại rồi kiệt sức nói:

- Sao anh phải khổ sở như vậy, tôi với anh không thù không oán, sao anh không bỏ mặc tôi? Dựa vào khả năng của anh thì một người sẽ có nhiều cơ hội trốn thoát hơn.

Đỗ Long nói:

- Đừng nói nhiều nữa, nếu muốn tôi đã bỏ mặc anh từ lâu rồi. Anh thực sự không muốn gặp lại vợ và con gái anh sao? Họ vẫn còn đang ở Châu Phi chờ anh đấy.

Lương Kiến Vinh toàn thân run lên, anh ta nói:

- Tại sao anh…Tôi không thể để anh lừa nữa đâu, anh cố ý không cho tôi ngủ là để chộp lời.

Đỗ Long thấy rằng xung quanh đều yên ắng, hắn ngồi xuống một lát, cả ngày cõng một người trên lưng rồi chạy, đã 10h đồng hồ chưa được ăn gì, con quỷ trong người hắn cũng không thể chịu nổi. Hắn phải nhanh chóng tìm ra được nguồn nước sạch và thức ăn để bổ sung năng lượng, nhưng điều này rất khó thực hiện trong thời điểm trời còn đang sáng thế này.

Đỗ Long nói:

- Tôi không cần phải chộp lời anh, tôi đã xem qua tài liệu về anh không sót một chữ. Gia đình của anh hiện đang ở Tanzania, một nơi rất xa xôi, ngồi trên cả núi tiền 500 triệu mà vẫn phải sống một cuộc sống bữa nay lo bữa mai, anh thấy có đáng hay không?

Lương Kiến Vinh lặng thinh, phải mất một lúc gã mới chua chát nói:

- Thật không thể ngờ rằng lưới trời tuy thưa mà khó lọt, cuối cùng thì chính phủ cũng tìm được mẹ con cô ấy rồi…Vậy vì sao lần trước người được phái đến tiếp cận tôi lại không hề nhắc đến điều này?

Đỗ Long nói:

- Tôi không biết lần trước là ai phái người đến tiếp cận anh, tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình, tốt nhất là anh hãy cầu nguyện để mình được về nước an toàn đi. Còn nếu như anh chết đi thì sẽ còn người đến tìm vợ và con anh đấy, anh có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ.

Lương Kiến Vinh suy nghĩ một lúc cuối cùng hắn cũng nói:

- Nếu như tôi hợp tác với các anh, các anh có đảm bảo sẽ bảo vệ cho vợ con tôi không?

Đỗ Long nói:

- Tôi chỉ có thể đảm bảo rằng nếu anh hợp tác với tôi anh sẽ sống sót trở về nước. Vết thương của anh hiện tại đã ngừng chảy máu, nhưng nếu không nhanh chóng về nước chữa trị thì rất có thể vết thương sẽ bị nhiễm trùng, rất phức tạp. Trên bụng của anh đã bị thủng mất một mảng lớn, nếu như không muốn nửa phần đời còn lại phải luôn đeo túi nước tiểu theo mình thì hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Ở đâu có tiếp viện, ý tôi nói là một nơi nào đó có hỗ trợ y tế. Anh cần phải rửa sạch vết thương rồi tiêm thuốc kháng sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc