Kế tiếp là tư liệu bị hại của Vương Khởi Minh, chỉ thấy người đàn ông vạm vỡ đó bị nhét trong thùng rác không mảnh vải che thân, trên người không có vết thương nào. Báo cáo giám định pháp y cho biết trên cơ thể người này không có ngoại thương trí mạng, điều tương đối đặc biệt đó là mí mắt của hai mắt bị cắt, hai tròng mắt xám trắng không thể nào che lại được, mờ mịt nhìn thế giới…
Một cây trâm trên khuỷu tay Vương Khởi Minh mới là thương tổn trí mạng, hai dấu vết điện giật khác trên hông có thể nói rõ tại sao trên người Vương Khởi Minh không có tổn thương phòng vệ.
Theo điều tra trước khi chết Vương Khởi Minh từng xuất hiện trong cùng một quán rượu, điện thoại của y cũng từng liên lạc mấy cuộc với số điện thoại thần bí kia, lần cuối cùng là vào khoảng một tiếng trước khi chết, cuộc điện thoại đó rõ ràng là tiếng gọi chết chóc đến từ Địa ngục.
Đỗ Long cẩn thận so sánh hai vụ án, phát hiện sự liên hệ của vụ án không chỉ là cùng một quán rượu và cùng một số điện thoại, Nhâm Húc Huy rõ ràng là đã giấu diếm Đỗ Long rất không ít thứ. Hai vụ án thủ pháp giết người hoàn toàn khác nhau, nhưng bất kỳ một cảnh sát phá án nào cũng sẽ liên hệ hai vụ án lại với nhau. Quan trọng nhất không phải là quán rượu và số điện thoại, mà là các tính chung mà hung thủ biểu hiện ra trong vụ án.
Mí mắt của người chết thứ nhất là bị que diêm chống lên, mí mắt của người chết thứ hai thì bị cắt đi, đây chính là tính chung lớn nhất.
Tại sao hung thủ lại giữ cho mắt của nạn nhân trong trạng thái mở ra? Từ que diêm của vụ án thứ nhất đến việc cắt bỏ mí mắt ở vụ thứ hai, thủ pháp gây án của hung thủ hiển nhiên đã có sự nâng cao rõ rệt.
Hai tấm ảnh của người chết đặt song song trước mặt Đỗ Long, rất rõ ràng, Trần Viễn Đại chết rất thảm, còn Vương Khởi Minh thì bị chết khá an tường sạch sẽ. Trần Viễn Đại phơi thây trong ngõ nhỏ, Vương Khởi Minh bị nhét trần như nhộng trong thùng rác. Hai vụ án này có tính chung lớn cũng có bất đồng lớn, hoàn toàn khác hẳn với các vụ án hung sát liên hoàn khác.
Đỗ Long download hồ sơ tư liệu đến điện thoại di động của mình, sau đó bảo Uông Lập Bân giúp mình điều tra tình hình số điện thoại thần bí kia.
Mấy phút sau Uông Lập Bân đem tình trạng của số điện thoại kia đến trước mặt Đỗ Long, đó là một số điện thoại trả trước mới được kích hoạt tuần trước, sau cuộc gọi cuối cùng trong đêm trước, thì số điện thoại này vẫn nằm trong trạng thái login.
Số điện thoại mà chiếc di động này liên lạc không ít, hầu như khắp nơi trong toàn quốc đều có. Trong dãy số liên hệ Đỗ Long thậm chí còn nhìn thấy một dãy số quen thuộc. Hắn vội lấy điện thoại của mình ra, gõ tìm kiếm, quả nhiên phát hiện ra số điện thoại lạ này.
- Tên giảo hoạt!
Đỗ Long thầm mắng một tiếng, vụ án này nhằm vào biểu hiện của hắn càng ngày càng rõ rệt hơn.
Số điện thoại kia đã gọi rất nhiều cuộc, nhưng thực sự nghe máy chỉ có mấy người Trần Viễn Đại và Vương Khởi Minh. Từ số điện thoại này và địa chỉ các trạm liên hệ cũng không nhìn ra được manh mối gì, hung thủ của bản án này vô cùng giảo hoạt, dường như rất rõ kỹ xảo phá án của phía cảnh sát. Nhất là khi nhìn mớ tài liệu này, cũng thực khó có phát hiện gì.
Đỗ Long ném vụ án này sang một bên, vừa tắt máy tính, thì điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên. Đỗ Long nhìn, là Nhạc Băng Phong gọi đến.
Đỗ Long vội vàng cầm điện thoại lên, vừa bấm nghe liền cười nói:
- Băng Phong, công việc kia của em đã xong chưa?
Giọng nói thanh thót của Nhạc Băng Phong truyền đến từ trong loa, cô nói:
- Vâng, vừa hoàn thành không lâu, vừa rồi thấy anh tra tư liệu nên không làm phiền, tư liệu đầy đủ chưa? Vừa rồi em cũng tiện mắt xem một chút vụ án kia, hai người chết đó giống như đều có liên hệ với anh.
Đỗ Long nói:
- Ừ, bọn họ đều là đối thủ của anh, không ngờ lại có thể chết oan chết uổng như vậy… Sao em biết anh đang tra tư liệu? Em đang giám sát anh sao?
Nhạc Băng Phong đương nhiên mà nói:
- Đúng vậy đấy, tài khoản kia là em cho anh, em cần phải giám sát tình hình sử dụng của anh, cho nên, đừng có dùng để làm chuyện xấu đấy nhé…
Trong loa truyền đến thanh âm khẽ cười, tâm tình Đỗ Long cũng thấy tốt hơn, nói:
- Băng Phong, gần đây công việc của em có bận lắm không? Tháng sau anh có cơ hội đi Bắc Kinh, em là chủ, nhớ phải chiêu đãi anh tốt chút đấy.
Nhạc Băng Phong cười nói:
- Em biết rồi, anh đến là để tham gia cuộc thi đấu võ cảnh sát toàn quốc chứ gì? Không ngờ anh có thể tiến vào đến trận chung kết, không tệ nhỉ. Nếu được giải thì em sẽ chiêu đãi anh thật tốt, nếu không được gì thì khỏi bàn.
Đỗ Long cười nói:
- Là em nói đấy nhé, nếu anh giành giải nhất thì em định chiêu đãi anh thế nào hả?
Nhạc Băng Phong cười:
- Anh tự tin nhỉ. Nếu anh được giải nhất, em sẽ… chờ anh lấy được giải nhất rồi nói nhé.
Hai người lâu không liên lạc, cứ thế tám mãi không hết chuyện. Nhạc Băng Phong bảo Đỗ Long mang chút đặc sản Thiên Nam đến Bắc Kinh cho cô, Đỗ Long đồng ý ngay. Chỉ cần cô chịu mở lời, thì chất cả xe đầy hắn cũng đưa đến cho cô.
Hàn huyên một hồi, Nhạc Băng Phong nói phải về nhà ăn cơm, hai người lúc này mới chịu ngừng cuộc trò chuyện. Đỗ Long cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca, khi rời khỏi văn phòng chỉ thấy trong phòng làm việc chỉ còn mình Hồ Tiểu Vĩ đang ngồi đó nghiên cứu vụ án. Đỗ Long đi đến phía sau anh ta nhìn một hồi, đột nhiên nói:
- Hung thủ là chồng của người chết. Đây là vụ án trả thù tình, người chết khẳng định đã lăng nhăng bên ngoài, người chồng tức giận nên đã giết vợ cho hả. Cậu hãy dựa theo ý nghĩ này để điều tra, bảo đảm sẽ là người đầu tiên phá án.
Hồ Tiểu Vĩ hoảng sợ, anh ta vội quay đầu lại nói với Đỗ Long:
- Tổ trưởng, anh chắc chắn chứ? Anh không tham gia điều tra mà, sao có thể xác định như vậy?
- Trực giác, trực giác của tôi nói cho tôi biết người đàn ông đó là hung thủ, có tin hay không là tùy cậu.
Đỗ Long nói:
- Tôi tan ca đây, cậu cứ từ từ điều tra đi.
Hồ Tiểu Vĩ nghi ngờ đánh ánh mắt lên tấm hình người chồng của nạn nhân, anh ta không hề nghi ngờ người đàn ông đó dù chỉ một chút, nhưng anh ta lại tin phán đoán của Đỗ Long hơn. Hồ Tiểu Vĩ ngẫm nghĩ một chút, lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng. Anh ta dựa theo chỉ dẫn của Đỗ Long mà điều tra, bất kể như thế nào, đây cũng là một trong những phương hướng điều tra của vụ án mà.
Đỗ Long sau khi trở về vẫn tiếp tục duy trì hiệu suất phá án cao siêu này, hắn một mặt cố gắng làm việc, mặt khác nắm chặt thời gian để tu luyện quyền pháp và bộ phạt tân học. Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, thứ bảy hắn nghỉ làm như bình thường, Đỗ Long gọi điện liên lạc với Tống Tư Nhạn của “Phòng tư vấn tâm lý Vô Ưu”, hắn lái ô tô đến ngoại ô thành phố.
Tiến vào phòng làm việc, vẫn là nhân viên đón tiếp kia, cô ta mỉm cười khom người nói với Đỗ Long:
- Cô chủ đang trong phòng làm việc chờ anh ạ.
Đỗ Long không chút khách khí đi thẳng vào bên trong phòng làm việc, không gõ cửa mà tiến thẳng vào. Chỉ thấy Tống Tư Nhạn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng thông tin, trong tay còn bưng một chén trà.
Tống Tư Nhạn nhìn Đỗ Long xồng xộc vào mà cười, chân thành nói:
- Cảnh sát Đỗ hôm nay hỏa khí rất lớn, không phải anh đến khởi binh hỏi tội đấy chứ?
Đỗ Long hừ một tiếng, nói:
- Khởi binh hỏi tội cũng không phải, tuy nhiên tôi rất muốn biết, cô và Băng Thanh rốt cuộc là có chuyện gì.
Tống Tư Nhạn khanh khách cười, nói:
- Cảnh sát Đỗ, Băng Thanh và tôi trai chưa vợ gái chưa chồng, chúng tôi trai tài gái sắc cũng rất xứng đôi, chúng tôi nói chuyện yêu đương hẳn là không có gì kỳ quái chứ?