- A ơ...
Thẩm Băng Thanh đặt mông ngồi xuống. Tuy thể lực y không tệ nhưng cõng hai cái bao nặng gần trăm ký đi cả hai ngày trời đường núi, chân y sớm đã nổi mụt nước. Đáng tiếc y là đàn ông không hưởng thụ được sự đãi ngộ giống như Lâm Nhã Hân mà chỉ có thể gắng gượng, nghe nói được nghỉ, y lập tức ngã gục xuống vì mệt.
Đỗ Long cũng mệt đến ngất ngư, có điều hắn có nội lực nên vẫn còn chịu đựng được, tuy trên chân cũng đã nổi mấy cái mụt nước...
Khi Thẩm Băng Thanh ngồi đâm mụt nước bên đống lửa, Đỗ Long cũng cởi vớ ra, mụt nước trên chân hắn đã bị vỡ, thấy máu sắp chảy khiến Lâm Nhã Hân đau lòng kêu lên:
- Sao lại như thế... ĐỗLong, mai cậu đừng cõng tôi nữa, mụt nước bị vỡ cả rồi, sao cậu không nói?
Đỗ Long nói:
- Tôi là đàn ông, hơn nữa là tôi đưa chị đến, tôi đương nhiên phải bảo vệ chị không chịu bất cứ tổn thương nào, chút đau này có là gì, sáng mai là ổn thôi.
Lâm Nhã Hân cảm kích đến hồ đồ. Hùng Kiến Minh cởi vớ ra, hơ khô đôi chân ướt sũng trên đống lửa, sau đó phát ra tiếng rên một cách thoải mái, chân gã cũng nổi mụt nước.
Ba người đàn ông cùng lúc hơ vớ và chân khiến cho mùi càng nặng hơn. Lâm Nhã Hân không chịu được nữa bèn nói:
- Tôi ra kia đi dạo một lát.
Đỗ Long nói:
- Cẩn thận đừng đi xa, trong rừng chỗ nào cũng nguy hiểm cả.
- Biết rồi...
Lâm Nhã Hân tay cầm một cành trúc, tư thế lắc lư đi vào trong bụi cây.
- Chưa đến năm giây cô ấy sẽ quay lại thôi.
Đỗ Long nói.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Có quá nhanh không? Tôi cá là một phút, giặt xong một chiếc vớ để một tháng.
Thẩm Băng Thanh còn chưa nói hết lời, đột nhiên Lâm Nhã Hân hét lên một tiếng chói tai, sau đó hoa dung thất sắc chạy về, cô hoảng hốt nói:
- Rắn, tôi bị rắn cắn!
Đỗ Long đưa tay ôm cô vào lòng an ủi:
- Trong rừng sao không có rắn chứ. Đừng sợ, cắn chỗ nào? Tôi hút nọc độc ra giúp chị là được rồi.
Lâm Nhã Hân vươn cánh tay ra, chỉ nhìn thấy cổ tay trắng tuyết quả nhiên bị rắn cắn hai lỗ.
Đỗ Long cầm cổ tay Lâm Nhã Hân hút hút ngay vết thương rồi quay đầu nói với cô:
- Được rồi, nọc độc được hút sạch rồi.
- Cảm ơn... Làm tôi sợ muốn chết...
Lâm Nhã Hân vỗ ngực nói.
- Đó căn bản không phải rắn độc, nếu không đâu có dễ hút nọc độc ra như thế.
Thẩm Băng Thanh tức giận vạch mặt Đỗ Long.
- Thật sao?
Lâm Nhã Hân nhìn Đỗ Long. Đỗ Long cười cười, nói với Hùng Kiến Minh:
- Cậu Minh, lúc quay về tìm con đường nào dễ đi một chút, chúng ta chịu được chứ chị Hân không chịu nổi đâu. Lúc nãy tôi kiểm tra GPS rồi, hình như ở đây cách nơi có chặt trộm cây ở thôn Bình Đầu cũng không xa lắm.
Hùng Kiến Minh khẽ biến sắc, hắn cười miễn cưỡng:
- Không ngờ Đồn trưởng Đỗ cũng biết cả điều này. Đúng thế, đúng là có con đường đó, có điều người dân thôn Bình Đầu rất hung dữ, nếu họ biết tin nơi chặt trộm cây của mình bị phát hiện, họ sẽ không để chúng ta về đâu. Sở dĩ tôi đưa mọi người đi đường này là để tránh bọn họ.
Đỗ Long nói:
- Tôi không trách cậu. Bọn họ chặt trộm cây săn trộm cũng không phải một hai ngày, lúc quay về vừa hay nhìn thấy nơi bọn họ chặt trộm cây. Cậu yên tâm, tôi không bắt người mang theo súng phi pháp đâu, bọn họ chỉ chặt vài cái cây thì tôi bắt để làm gì? Tôi sẽ nói chuyện đường hoàng với họ, sẽ tỏ ra biết ơn với hành vi mở đường tích cực của bọn họ.
Hùng Kiến Minh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, gã cười ha hả nói:
- Nếu Đồn trưởng Cao cũng có những lời sáng suốt như Đồn trưởng Đỗ có lẽ ông ta cũng đã không bị hại. Được rồi, lúc quay về chúng ta sẽ đi nhờ xe ở nơi đốn củi trộm thôn Bình Đầu.
Lâm Nhã Hân thắc mắc hỏi:
- Cây bọn họ chặt trộm có giá trị không?
Hùng Kiến Minh cười nói:
- Gỗ đương nhiên là có giá trị rồi, có điều rễ cây càng giá trị hơn, ngày nay làm nghề điêu khắc gỗ kiếm được rất nhiều tiền, một rễ cây có hình dáng khá đẹp vận chuyển đến các thành phố lớn có thể bán được đến mấy triệu đấy.
- Ồ...
Lâm Nhã Hân ngạc nhiên ồ lên một tiếng. Thẩm Băng Thanh nói:
- Những cây đại thụ sống được mấy ngàn năm liền bị chặt chỉ trong chốc lát như thế, sau khi chặt phá quá mức không còn gốc rễ thì đất màu sẽ bị rửa trôi một cách nghiêm trọng, rừng nhiệt đới sẽ rất khó được hồi phục nguyên trạng. Tỉnh Thiên Nam hiện giờ năm nào cũng khô hạn, bọn người chặt trộm này chịu trách nhiệm rất lớn. Nghe nói rừng nguyên thủy ở Tây Song Bản Nạp hầu hết đều bị chặt phá ở những mức độ khác nhau, mỗi năm chính phủ phải hao tổn mấy tỷ của cải, rồi phải đợi mấy chục năm chăm sóc nữa mới có thể khôi phục lại những cánh rừng đó.
Hùng Kiến Minh thở dài:
- Bọn họ cũng là vì để nuôi sống gia đình cả... Nếu người Hán các người không đưa ra giá cao để mua gỗ điêu khắc thì ai đồng ý chạy vào rừng núi hoang vắng để đào rễ cây chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, mọi người đều có chỗ khó xử, tranh giành nhau thì không còn ý nghĩa gì cả, chi bằng động não một chút để nghĩ ra biện pháp thay đổi hiện trạng đi.
Tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư...
Sáng sớm hôm sau, mọi người lại tiếp tục lên đường. Lần này Lâm Nhã Hân có nói gì cũng không cho Đỗ Long cõng mình, may là chỉ đi được nửa giờ đồng hồ đã đến được địa điểm mục đích của chuyến đi. Suối Long Đản một lần nữa lại hiện ra trước mắt mọi người, chỉ có điều bây giờ nó thật sự biến thành dòng suối nhỏ giọt.
Trong những sườn dốc hẹp giữa đám núi chạy dài, không ít những tảng đá lớn chồng chất bị nước mưa từ trên núi cao đổ xuống cọ rửa, những hòn đá cuội màu trắng có thể thấy bất cứ chỗ nào ở hạ lưu suối Long Đản bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu cả. Có điều thỉnh thoảng cũng có những cụm đá có thể nhìn thấy màu trắng ngà hiếm hoi, xem ra những hòn đá này trong quá trình nước lũ ở hạ lưu đã va vào nhau rồi vỡ vụn, sau đó chúng ma sát nhau hình thành nên những viên đá cuội có màu trắng ngà như thế.
Hùng Kiến Minh chỉ vào đỉnh núi bên phải nói:
- Nhìn đi, trên đỉnh núi đó có một cái hố lớn, nghe nói là được người ta làm cho nổ thành cách đây hai mươi năm, một cái hố nổ to như vậy mà không phát hiện ra một viên phỉ thúy giá trị nào nên ông chủ đó đã từ bỏ. Thế hệ sau còn không quyết đoán bằng ông ấy, chỉ tùy tiện thả mấy trái pháo sau đó thất vọng bỏ đi.
Đỗ Long tìm một vòng vẫn không tìm thấy một viên phỉ thúy miễn cưỡng có chút giá trị. Hắn nhìn về hướng đỉnh núi bị nổ thành không ít hố, nói:
- Các người ở đây đợi tôi, tôi lên trên xem thử, nếu thật sự không còn cách nào khác thì đành phải bỏ cuộc thôi.
Lâm Nhã Hân có ý muốn lên núi cùng Đỗ Long nhưng cô thật sự không đi nổi nữa. Hiện giờ GPS hiển thị độ cao so với mực nước biển đã đạt đến hơn ba nghìn năm trăm mét, tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở, nếu tiếp tục đi lên Lâm Nhã Hân có thể sẽ không còn sức nữa.
- Tôi đi cùng anh.
Thẩm Băng Thanh nói.
- Không cần đâu, tôi đi một mình là được rồi, có thể sẽ quay lại trước mười hai giờ. Các người ở dưới có thể dùng kính viễn vọng quan sát tôi. Nếu xảy ra nguy hiểm, các người đi lên cứu tôi là được.
Đỗ Long cười cười với Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh rồi dứt khoát bỏ ba lô xuống, quay người bước về hướng đỉnh núi.
Tốc độ leo núi của Đỗ Long rất nhanh, trong chốc lát dùng mắt thường đã không thể nhìn rõ được. Tất cả mọi người lần lượt dùng kính viễn vọng quan sát hắn.
Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi lên làm Lâm Nhã Hân hét to. Mũ của cô bị gió thổi bay mất. Hùng Kiến Minh nhìn về hướng trận cuồng phong thổi đến, chỉ thấy một đám mây đen đang ùn ùn kéo đến, liền kêu lên kinh hãi:
- Không xong rồi, trời sắp mưa to rồi, chúng ta phải rời khỏi đây thôi, vì đây là nơi thường hay có lũ lụt!