Đỗ Long tăng nhanh tốc độ, chỉ có những cành cây cản đường hắn thì hắn mới vung đao chặt đứt. Nhiều lần phát lực về phía trước vượt qua chướng ngại vật, Đường Lệ Phượng gần như bị rớt xuống. Cô chỉ đành gắng sức ôm hắn, kẹp chặt lấy eo của hắn, nước mắt lặng yên chảy xuống. Đường Lệ Phượng không biết nếu như trong tay mình có con dao có hay không nhân cơ hội một dao cứa đứt cổ họng Chu Dịch Thăng. Nhưng hiện giờ trong tay cô không có dao, còn trong tay Đỗ Long lại cầm một con dao Khai Sơn sắc bén...
- Tại sao không nói gì?
Đỗ Long hỏi, Đường Lệ Phượng không hé răng. Đỗ Long nói:
- Tôi biết cô nhận ra tôi rồi, có phải đang suy nghĩ làm thế nào để giết tôi phải không?
Cơ thể Đường Lệ Phượng trở nên căng thẳng. Đỗ Long cười tự giễu nói:
- Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cô đâu. Cô không phải luôn tìm tôi sao? Bây giờ tôi ở ngay trước mặt cô, tại sao lại không nói gì?
Đường Lệ Phượng kích động nói:
- Là anh! Thật sự là anh! Anh tên ma quỷ này! Tôi hận không thể giết chết anh!
Đỗ Long nói:
- Hận không thể giết tôi... Nói cách khác cô không có ý định giết tôi rồi? Vậy cô nói cho tôi biết cô muốn thế nào.
Trong lòng Đường Lệ Phượng vô cùng đau khổ. Đối mặt với ác ma trước mắt đã cường bạo mình, thật sự không biết nên làm thế nào.
Vật cản đường phía trước dần dần ít đi. Đỗ Long thu cánh tay về phía sau đỡ lấy mông Đường Lệ Phượng. Đường Lệ Phượng hét rầm lên:
- Đừng đụng vào tôi!
Đỗ Long cười khổ nói:
- Vậy cũng khó, bộ dạng này của chúng ta làm sao có thể không đụng tới cô?
Đường Lệ Phượng bật khóc hu hu, cô phẫn hận nói:
- Anh tên ma quỷ! Anh tại sao phải đối xử với tôi như vậy!
Đỗ Long nói:
- Tôi không phải đã giải thích rồi sao? Đó là một hiểu lầm...
Đường Lệ Phượng kích động nói:
- Một câu hiểu lầm là có thể không cần chịu trách nhiệm sao? Tôi phải kiện anh bắt cóc và cưỡng gian! Tôi phải quét sạch danh dự của anh, tôi muốn anh phải mặc áo tù!
Đỗ Long thở dài:
- Hà tất phải như thế? Như vậy đối với mọi người đều không có lợi.
Đường Lệ Phượng thét to:
- Tôi mặc kệ! Tôi hận không thể bắn chết anh!
Đỗ Long thở dài không nói nữa. Bây giờ Đường Lệ Phượng quá kích động, đợi cô bình tĩnh trở lại rồi nói sau.
Đỗ Long nhanh chóng leo lên phía trước. Chỉ trong chốc lát phía trước rộng mở sáng sủa, Đỗ Long nói:
- Tới rồi, cô có thể xuống rồi!
Đường Lệ Phượng buông lỏng tay, từ trên người Đỗ Long nhảy xuống. Đỗ Long chỉ về phía Đông nói:
- Chúng ta tới vừa kịp. Cô xem, ánh nắng vừa mới chiếu sáng một đường phía chân trời.
Đường Lệ Phượng ngẩng đầu nhìn về phía Đông, cô lạnh lùng nói:
- Anh dẫn tôi tới nơi này để làm gì? Cuối cùng để tôi xem mặt trời sao? Cảm ơn lòng nhân từ của anh. Giết tôi đi, đảng viên chúng tôi không sợ chết đâu!
Đỗ Long mỉm cười, hắn nói:
- Cô đúng là biết ảo tưởng. Tôi muốn giết cô sớm đã giết rồi. Chính là ngay trong nhà cháu ngoại cô, tôi có thể để cô khỏa thân ** trên giường của cậu ta, cậu ta cũng khỏa thân **. Trong tay còn đang cầm con dao găm đâm vào ngực cô... Kế hoạch mưu sát hoàn mỹ như vậy, ai sẽ nghi ngờ tôi chứ? Bây giờ giết cô thì phiền toái rồi. Vị Đỗ cảnh quan kia thông minh như vậy, hắn nhất định sẽ tra ra chân tướng. Giết cô tôi chẳng phải là đang tự tìm phiền phức sao?
Đường Lệ Phượng nghe xong cảm thấy hoảng sợ. Cô chất vấn:
- Nếu như anh không giết tôi..., anh dẫn tôi tới đây làm gì?
Đỗ Long quay đầu lại nhìn về phía Đông, nói:
- Dẫn cô đến xem mặt trời mọc, chỉ là đơn giản như vậy. Cô tại sao lại cứ thích nghĩ sự việc theo chiều hướng phức tạp vậy? Cảnh sắc mỹ lệ của mặt trời mọc mặt trời lặn mỗi ngày đều diễn ra ở trên cao, nhưng có bao nhiêu người có thể từ đây mỗi ngày đều nhận ra chân lý thức tỉnh sinh mạng trong cảnh sắc chứ? Bí thư Đường, tôi rất xin lỗi ngày đó đã gây thương tổn cho cô, tôi nguyện bồi thường. Đương nhiên nếu như cô kiên quyết không chịu tha thứ cho tôi, dao ở trước mặt cô. Đợi tôi xem xong mặt trời mọc, cô cứ việc tới giết tôi.
Đỗ Long ném con dao rựa trong tay đến trước mặt Đường Lệ Phượng, sau đó hắn xoay người bước tới trước một tảng đá ngồi xuống, lẳng lặng nhìn về phía Đông. Ở nơi đó những đám mây phía chân trời đã bị mạ lên một tầng ánh sáng màu vàng.
Đường Lệ Phượng cũng ngỡ ngàng ngồi xuống. Cảnh sắc mặt trời mọc thường thấy vẫn khó thu hút sự chú ý của cô. Ngay từ đầu quả thật là như vậy. Nhưng mà... khi mặt trời hoàn toàn rời khỏi tầng mây, đem ánh sáng vàng rực rỡ chiếu rọi xuống. Trước mắt chợt sáng lên, ngay sau đó xuất hiện cảnh trí khiến Đường Lệ Phượng lúc đó đang thầm nức nở lập tức nhìn ngây người.
Biển mây trắng xoá che lấp biển xanh phía dưới. Ánh sáng mặt trời chiếu lên biển mây. Biển mây tựa như sóng biển không ngừng quay cuồng, từng đỉnh núi nhỏ dào dạt màu xanh cứ như những hòn đảo đơn độc đang trôi nổi trên biển mây. Cảnh này cực kỳ giống Thiên giới trong trí tưởng tượng của mọi người. Nhìn kỳ cảnh như thế này, Đường Lệ Phượng không khỏi nhất thời quên hết đau khổ trong lòng. Thỏa thích nhìn sướng mắt phong cảnh tươi đẹp khó gặp này.
Mặt trời từ từ lên cao. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, mây mù dần dần tan biến. Biển xanh mênh mông lại xuất hiện. Đỗ Long khẽ thở dài, nói:
- Đẹp không?
Đường Lệ Phượng phục hồi lại tinh thần. Cô hừ một tiếng, nói:
- Đẹp thì đẹp, đáng tiếc bởi vì có sự tồn tại của anh mà bị vấy ố rồi.
Đỗ Long nói:
- Đây rõ ràng là lời nói trái với lòng. Thực ra tôi cảm thấy chính là bởi vì sự tồn tại của tôi, phong cảnh vừa rồi mới càng động lòng người.
Đường Lệ Phượng không mắng hắn bảnh chọe, cô cúi đầu nhìn con dao rựa bên chân rồi nói:
- Những lời vừa rồi của anh vẫn còn tính chứ?
Đỗ Long nói:
- Nếu như cô cảm thấy đáng giá, vậy thì cứ tới đây giết tôi đi, tôi sẽ không ngăn cô.
Đường Lệ Phượng chợt cầm dao xông tới phía Đỗ Long. Đỗ Long điềm tĩnh nhìn cô. Đường Lệ Phượng đi tới trước mặt Đỗ Long liền dừng lại, hai tay nắm lấy dao rựa chỉ về phía Đỗ Long nói:
- Anh nghĩ rằng tôi không dám giết anh sao?
Đỗ Long nói:
- Bây giờ là cơ hội tốt để giết tôi. Không có ai biết chúng ta ra ngoài cùng nhau. Dựa vào thân phận của cô, cũng không ai tin cô sẽ giết tôi, lại có thể giết được tôi. Vì vậy... nếu như đã quyết định thì ra tay đi.
Nói xong Đỗ Long liền nhắm hai mắt lại. Bề ngoài hắn hiên ngang lẫm liệt, nhưng thực ra mắt trái của hắn xuyên thấu qua mí mắt đang nhìn chằm chằm hành động của Đường Lệ Phượng. Nếu như cô thật sự vung dao chém lại, Đỗ Long mới không ngốc đứng chờ để cô chém.
Đường Lệ Phượng ngây ngẩn cả người. Âm tình bất định trên mặt biến ảo rất lâu. Cuối cùng con dao rựa trong tay cô càng ngày càng thấp. Cho đến khi bị cô dùng sức ném xuống đất, Đường Lệ Phượng lập tức nhào xuống đất khóc rống lên.
Đỗ Long mở to mắt, gian kế thực hiện chợt lóe rồi biến mất. Hắn chuyển con dao đến vị trí an toàn, nói với Đường Lệ Phượng:
- Tiểu Phượng nhi...
Đường Lệ Phượng mãnh liệt ngẩng đầu, lớn tiếng trách mắng:
- Không cho phép anh gọi tôi như vậy! Anh không xứng!
Đỗ Long nói:
- Tiểu Phượng nhi, chập nhận sự thật đi. Ngoài trừ cha mẹ của cô, trong thiên hạ này tôi có tư cách nhất gọi cô như vậy. Đừng lừa gạt mình nữa, mấy ngày nay ánh mắt cô nhìn lén Thụy Trân đã bán rẻ cô. Tôi là người đàn ông duy nhất của cô, tôi có tư cách cũng có nghĩa vụ làm cho cô hạnh phúc!
Đường Lệ Phượng hận bản thân vừa rồi tại sao không một dao chém Đỗ Long thành hai khúc. Người này vừa rồi với bộ dạng xem thường cái chết thản nhiên tiếp nhận rõ ràng là giả vờ. Mới một chút thời gian, đuôi con cáo liền lộ ra rồi. Đường Lệ Phượng đứng lên, cô cười lạnh nói:
- Anh đừng có nằm mơ. Tôi không phải Lâm Nhã Hân, cũng không phải Lý Thụy Trân, tôi sẽ không bị anh lừa đâu. Tôi biết anh là hạng người gì. Anh chính là một tên khốn khiếp chỉ biết ức hiếp phụ nữ!