CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

- Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh, đã lâu không gặp, các anh dường như sung sức hơn.

Nhạc Băng Phong tháo kính râm xuống cười với hai người, nói:

- Để cái đó vào cốp xe, tôi đưa các anh đi hóng gió.

Sau khi bỏ đồ vào cốp xe, Đỗ Long không chút khách khí lên ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, nói:

- Bắc Kinh có cái gì hay mà hóng gió? Chẳng khác gì là hít bụi, nhất là vào mùa thu thế này….

Nhạc Băng Phong rất đồng tình nói:

- Đúng vậy, thật nhớ bầu trời xanh thẳm của thành phố Ngọc Minh… Bắc Kinh hôm nay cho dù trời có tốt cũng vẫn mờ mịt, ở lâu thật lo lắng có bị bệnh ho dị ứng và kết sỏi không…

Đỗ Long nói:

- Vậy thì trở về, dù sao tôi cũng cảm thấy Bắc Kinh không có gì tốt, cho không tôi hộ khẩu lại thêm mười triệu tôi cũng không sống ở nơi này.

Nhạc Băng Phong thở dài, nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng không biết bao nhiêu người muốn chen vào Bắc Kinh, vì một tờ hộ khẩu mà mệt sống mệt chết cả đời…

Thẩm Băng Thanh đột nhiên nói:

- Các người đứng ở chỗ cao đương nhiên không hiểu được suy nghĩ của người thường, đợi các người vì không có hộ khẩu Bắc Kinh lại không đóng nổi học phí đắt đỏ khiến con không có cách nào đi học, các người sẽ hiểu tầm quan trọng của quyển sổ nhỏ đó.

Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đều trầm mặc xuống, một lát sau Nhạc Băng Phong mới lại thở dài, Đỗ Long hỏi:

- Cô định đưa chúng tôi đi đâu?

Nhạc Băng Phong nói:

- Vốn định đưa các anh đi loanh quanh một vòng, nhưng đột nhiên không hứng thú, hay là trực tiếp đưa các anh về nhà đi.

- Về nhà?

Đỗ Long kinh ngạc nói:

- Nhanh như vậy liền dẫn về gặp bố mẹ?

Nhạc Băng Phong nói:

- Anh nghĩ hay quá nhỉ, tôi ở đơn vị được phân một phòng, bây giờ đưa bọn anh đến nhà của tôi.

- À…

Đỗ Long làm bộ lau mồ hôi nói:

- Làm tôi giật cả mình, tôi hôm nay cũng không mang lễ vật gì.

Nhạc Băng Phong lườm hắn một cái nói:

- Hai cái túi to kia không phải sao?

Đỗ Long vỗ đầu một cái nói:

- Đúng vậy, bên trong có không ít thứ tốt có ích cho ông bà. Tôi nói Băng Phong nha, cô sao không đưa chúng tôi về ra mắt hai bác đi? Nói không chừng hai bác thấy tôi không tệ, sẽ giữ tôi ở lại Bắc Kinh nữa đấy…

Nhạc Băng Phong không để ý đến hắn, nhưng khóe miệng lại lơ đãng vểnh lên, Đỗ Long này nanh nọc, ở trước mặt anh ta muốn phản bác không dễ dàng như vậy đâu.

Nhà của Nhạc Băng Phong là đơn vị phân cho, còn trẻ như vậy mà được phân căn nhà rộng hơn trăm mét vuông, hơn nữa là ở trong thành phố Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, đây không phải đãi ngộ người bình thường có thể hưởng thụ.

Một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế solon xem tivi ở nhà Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong giới thiệu đó là má Lưu. Má Lưu vẫn luôn săn sóc cho Nhạc Băng Phong cho nên Nhạc Băng Phong với bà tình cảm rất tốt, thậm chí đưa má Lưu đến thành phố Ngọc Minh, bây giờ trở về Bắc Kinh lại đưa bà về.

Nhạc Băng Phong nói:

- Má Lưu, chúng con sáu giờ ăn cơm tối, tùy ý chuẩn bị vài món ăn là được rồi, hai người bọn họ không kén ăn đâu.

Nghe Nhạc Băng Phong giới thiệu, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh trong lòng lầm bầm, chỉ thấy Nhạc Băng Phong đột nhiên quay đầu lại cười, nói:

- Tôi đùa hai người thôi, má Lưu sớm đã chuẩn bị xong rồi, đến giờ các anh chỉ việc đến ăn thôi.

Đỗ Long vui tươi hớn hở chào hỏi má Lưu, má Lưu có vẻ không khéo giao tiếp, khách sáo hai câu thì không nói nữa, Nhạc Băng Phong nói:

- Các anh đừng quấy rầy má Lưu xem ti vi, đến phòng làm việc của tôi tán gẫu.

Phòng làm việc của Nhạc Băng Phong thể hiện một hacker chuyên nghiệp và lớn mạnh, chỉ thấy hai máy tính xách tay, hai máy tính để bàn cộng thêm bốn khối tổ hợp hai bên với màn hình lớn đặt trên một chiế bàn tròn thiết kế đặc biệt gần như đạt tới hai trăm tám mươi độ. Tổng cộng có sáu cái màn hình thì năm cái đang hoạt động hết công suất, trong một đống cửa sổ dos, từng dãy số hiệu đang không ngừng đổi mới.

Đỗ Long đi lên chậc chậc sợ hãi than:

- Cô đây là đang làm gì? Tấn công trang web?

Nhạc Băng Phong nói:

- Không phải, bình thường nhàn rỗi không có chuyện gì, nhận ít nhiệm vụ giúp một trang web kiểm tra an toàn.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Bình thường cô đều làm việc trong này? Nhiều máy tính như vậy cô không sợ bị phóng xạ sao?

Nhạc Băng Phong lạnh nhạt nói:

- Điều này mà anh cũng tin? Đều là đồn nhảm, đầu tiên máy tính phóng xạ rất nhỏ, dùng LCD lúc sau đã không có phóng xạ rồi, hơn nữa máy tôi dùng toàn bộ là thép đấy, cho dù có phóng xạ cũng không ra được. Cuối cùng… theo như lời anh sợ phóng xạ vậy tốt nhất đừng dùng di động, cũng không phải dùng tủ lạnh, lò vi ba, cũng không nên ngồi máy bay… Bởi vì mấy thứ này phóng xạ lớn hơn máy tính.

Thẩm Băng Thanh nghe thấy trong lời nói của Nhạc Băng Phong có vẻ bất mãn nên không nói gì, Đỗ Long cười nói:

- Băng Thanh cũng là muốn tốt cho cô… Cái này gọi là không sợ nhất vạn chỉ sợ nếu chẳng may.

Nhạc Băng Phong không chút khách khí nói với Đỗ Long:

- Chính vì điều nếu chẳng may không cần thiết đó, hàng năm lợi nhuận thu được của sản phẩm chống phóng xạ trong nước đạt đến gần một trăm tỉ, cũng có thể sinh ra bao nhiêu lợi ích và hiệu quả rồi! Nếu tôi là bộ trưởng bộ Công thương, tôi sẽ trực tiếp hạ lệnh không được bán mấy thứ gạt người đó.

Đỗ Long cười nói:

- Nếu cô là Bộ trưởng bộ Công thương, trước tiên cô hãy tịch thu hết thuốc giả, sữa giả, bánh kẹo giả đi, ít nhất mấy thứ chống phóng xạ mặc vào cũng không thể chết người.

Nhạc Băng Phong trầm mặc, qua một hồi lâu cô mới lên tiếng:

- Anh lần này tới là để tranh cãi chuyên môn với tôi đúng không?

Đỗ Long cười nói:

- Đương nhiên không phải, tôi chỉ là thấy quan niệm của cô hơi cực đoan, cho nên dùng phương thức đặc thù khuyên một chút… Xem ra hiệu quả không tốt… Cô yên tâm, công thương, thuơng mại giám sát thực phẩm không quản, cục công an chúng tôi sẽ để ý đến, sau này tôi trở thành Cục trưởng cục công an, tôi cam đoan với mấy kẻ vô lương tâm gặp một bắt một!

Nhạc Băng Phong rốt cục nở một nụ cười, cô nói:

- Tuy rằng rất mong đợi, đáng tiếc làm cho người không khỏi đợi lâu.

Đỗ Long cười nói:

- Cô sao lại không có lòng tin với tôi như vậy? Tôi nhất định sẽ trở thành Cục trưởng cục công an trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước cộng hòa!

Nhạc Băng Phong bộ dạng không khen ngợi, cô bĩu môi nói:

- Các anh ngồi đi, tôi đi lấy trà cho các anh, muốn lên mạng không?

Đỗ Long nhìn mấy cái máy tính đang ở tốc độ vận hành cao nhất, nói:

- Thôi đi, tôi không làm ảnh hưởng tới công việc của cô, tùy ý lấy cho chúng tôi ly nước nóng là được rồi.

Nhạc Băng Phong ừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, Thẩm Băng Thanh nhìn theo bóng lưng Nhạc Băng Phong, đột nhiên nói:

- Cô ấy có vẻ không vui…

Đỗ Long nói:

- Đương nhiên rồi, cô ấy như con chim hoàng yến, thật khó khăn mới chạy đi, không ngờ mới hơn nửa năm đã bị bắt trở về, có thể vui được mới là lạ, cậu không để ý sao? Vừa rồi dọc đường đi đều có một chiếc xe theo sát phía sau, hẳn là cha mẹ cô phái vệ sĩ cho cô.

- Vệ sĩ? Không khác gì theo dõi…

Thẩm Băng Thanh nói.

Đỗ Long khẽ lắc đầu, hắn đối với tình hình hiện tai của Nhạc Băng Phong thật cảm thấy hổ thẹn, nếu không phải vì hắn, Nhạc Băng Phong cũng sẽ không bị bắt cóc, huống chi hai người bị bắt dưới tình hình xảy ra quan hệ như vậy…

Bình luận

Truyện đang đọc