-Đúng là ý nghĩ hão huyền. Chúng ta không phải là bộ Nông nghiệp, dựa vào cái gì mà giúp chúng trồng cây chứ?
Một người ngồi nghỉ cùng với Đỗ Long bất mãn nói.
Lão Lâm ý vị sâu xa nhìn Đỗ Long, Đỗ Long nói:
-Trồng cây tạo rừng là việc tốt tạo phúc cho đời sau, tại sao có thể nói đó là việc của bộ Nông nghiệp chứ? Lưu vực sông Hoàng Hà là nơi khởi nguồn của dân tộc Hán chúng ta, nơi đó đã từng có rừng cây rậm rạp. Mọi người đều biết chỗ đó bây giờ biến thành như thế nào chính vì do chặt phá cây bừa bãi. Rừng nguyên thủy của Tây Song Bản Nạp so với chúng ta vẫn còn rậm rạp, lượng mưa càng dồi dào. Nhưng bây giờ chỗ đó biến thành như thế nào rồi? Ảnh chụp từ vệ tinh xuống có thể thấy màu xanh của rừng có một vết sẹo lớn màu vàng, thời gian không đến 20 năm. Mọi người muốn Châu Đức Hồng cũng biến thành như vậy sao? Mọi người thật sự muốn chỗ này sẽ biến thành hoang mạc sao? Đến lúc mọi người già rồi có thể chỉ vào hoang mạc trước nhà mình và kể chuyện vui vẻ của mình ở trong rừng cho con cháu nghe.
Châu Đức Hồng nằm ở phía Bắc khí hậu nhiệt đới, lượng mưa tương đối dồi dào. Khả năng nơi này biến thành hoang mạng thì không lớn lắm, nhưng nếu tiếp tục chặt phá bừa bãi thì sẽ làm biến mất một diện tích lớn rừng, đất màu bị sói mòn nghiêm trọng, ảnh hưởng đến môi trường cũng vô cùng nghiêm trọng, vì vậy lời của Đỗ Long nói cũng tính là chuyện giật gân.
Dĩ nhiên đối với người thiển cận, ngu muội mà nói thì lời của Đỗ Long không có hiệu quả gì. Người công nhân bất bình lúc nãy định phản bác lại thì Lão Lâm đã ấn vào vai y, mắt nhìn Đỗ Long và hỏi:
-Chàng trai trẻ, cậu không giống người làm ăn hay là con nhà giàu, bọn họ sẽ không để ý rừng rậm có bị chặt hay không đâu, cậu rốt cuộc là ai?
Đỗ Long cười nhạt nói:
-Tôi chỉ là một người bình thường, chẳng qua tôi không chỉ dừng lại ở lợi ích trước mắt mà còn nghĩ cho thế hệ sau nữa.
Lão Lâm nhìn sâu vào Đỗ Long, đột nhiên hỏi:
-Tiểu Long, tại sao cậu luôn đeo kính râm? Ánh sáng hôm nay cũng không mạnh lắm mà?
Đỗ Long bỏ kính râm xuống nói:
-Mắt trái của tôi có chút không tiện, đeo kính râm là để người khác không thấy sợ hãi.
Mọi người gần như cùng lúc nhìn mắt trái xám trắng của Đỗ Long, thấy giật mình trong lòng. Đỗ Long lại đeo kính lên. Lão Lâm hỏi:
-Thì ra là vậy…ừ, Tổ Chương, ngày mai cháu theo xe vào thôn, sau đó đi dạo vườn thực vật thành phố Thụy Bảo xem có người nào bán cây giống không, hỏi giá, nếu thích hợp thì mua một lô về, chặt cậy xong chúng ta sẽ trồng cây, cũng coi như là nhắn nhủ đến đời con cháu sau này.
Người tranh chấp với Đỗ Long nói rằng:
-Anh ba, giống cây đắt tiền ấy. Cái tên tiểu tử này vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi. Anh nghĩ nghe hai câu nói tùy tiện của cậu ta mà tính trồng cây thật hả? Tôi nghi ngờ nhà cậu ta bán giống cây đó.
Lão Lâm nói:
-Lão Ngũ, tiền mua cây để tôi trả. Mọi người nói đúng, chúng ta làm vì để lại chút gì cho con cháu chúng ta…
Đỗ Long cười nói:
-Lão Lâm nói rất đúng, nhưng cây giống cũng chưa chắc phải mua với giá cao. Trong rừng có rất nhiều cây nhỏ, mọi người để ý lúc đào rễ một chút có thể giữ lại và trồng phía sau. Những cây này là đất sinh đất nuôi, sẽ thích ứng tốt với điều kiện ở đây, tỉ lệ sống sót nhất định sẽ rất cao.
Lão Lâm vỗ đùi cười nói:
-Đúng vậy. Thấy không, đây là kiến thức, người đọc sách ở các nơi đúng là không giống nhau. Đợi lát nữa tôi sẽ nói với mọi người lúc đào rễ cây phải giữ lại các cây giống. Tổ Chương, cháu cũng học Tiểu Đỗ chút đi.
Tổ Chương là một cậu bé mười mấy tuổi, xem dáng vẻ có chút ngượng ngùng rất giống Lão Lâm, hẳn là con cháu rồi.
Đúng lúc có người đến nói vào vài câu vào tai Lão Lâm, Lão Lâm nói rằng:
-Tôi biết rồi.
Đợi người này đi rồi, Lão Lâm đứng lên và nói:
-Mọi người từ từ nghỉ ngơi, tôi đi tới phía trước giúp cái tên tiểu tử kia không biết lúc nào gây ra chuyện.
Lúc trời nhá nhem tối, hội Đỗ Long vẫn tự ăn riêng. Bãi chặt cây cũng kết thúc một ngày làm việc, khói bếp bay lên, mười mấy công nhân vây quanh hai đống lửa ăn cơm uống rượu, cuối cùng là chơi bài.
Hội Đỗ Long cũng ngồi hơ lửa. Đỗ Long nói:
-Mọi người ngủ sớm đi, tôi canh tới nửa đêm.
-Vậy tôi canh nửa sau.
Hùng Kiến Minh nói, Đỗ Long gật đầu rồi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mông Lâm Nhã Hân và nói:
-Đi ngủ đi, ngày mai mặc dù ngồi xe nhưng đường sẽ xóc lắm, chị yếu như vậy nên dự trữ thể lực đi.
Lâm Nhã Hân ừ một tiếng rồi đi ngủ. Hùng Kiến Minh hạ giọng nói:
-Đêm tối phải cẩn thận chút, tôi thấy có gì đó là lạ, chúng ta ít người cẩn thận vẫn tốt hơn.
Đỗ Long mỉm cười nói:
-Chỉ là mấy con bọ chó thôi, mọi người mau ngủ sớm đi, một mình tôi cũng có thể ứng phó với bọn họ.
-Cẩn thận là hơn, có động tĩnh gì phải gọi tôi một tiếng.
Hùng Kiến Minh dặn dò.
Một mình Đỗ Long ngồi cạnh đống lửa, lưng đối diện với đám người bên bãi chặt cây và vùi đầu vào nghịch điện thoại. Chỗ này vẫn không có tín hiệu nhưng không cản trở việc chơi game trong điện thoại.
Cuối cùng thì sau lưng Đỗ Long cũng có tiếng bước chân xột xoạt. Đỗ Long quay đầu lại nhìn chỉ thấy ba bóng đen từ bên cạnh đi đến.
-Người anh em, chơi một ván chứ? 3 đánh 1?
Tên cầm đầu chính là Đặng Xương Hữu, trong tay cầm một túi bài lơ khơ.
Đỗ Long nói:
-Chơi song khấu thì tôi là cao thủ rồi, chỉ là với người kém quá thì tôi không chơi, như vậy phải giải thích trò chơi.
-Chơi trước hia ván đi, khả năng thế nào sẽ biết ngay.
Đặng Xương Hữu ngồi đối diện với Đỗ Long, gã chơi bài thuần thục thu hút sự chú ý của Đỗ Long. Một người khác ngồi bên phải Đỗ Long còn một người từ phái sau lưng vòng ra.
Đỗ Long cười nói:
-Không có bàn chơi cũng không khoái. Chúng ta chơi trò khác hay hơn, ví dụ như…
Người từ sau lưng Đỗ Long đột nhiên rút ra cây gậy đánh mạnh vào gáy Đỗ Long. Đỗ Long cúi thấp đầu nên gậy kia đánh vào không trúng. Người kia dùng quá lực nên suýt nữa bị ngã, Đỗ Long đứng bật dậy dùng bả vai đâm vào người kia làm y bay hơn 2 mét mới ngã xuống.
-Chúng ta chơi đánh tản đi, tôi với 3 người hoặc là….thêm nhiều nữa…
Đặng Xương Hữu hô một tiếng, từ xa chạy đến ba bóng đen. Những người khác đang sưởi ấm phía bên kia cũng lần lượt nhìn sang.
-Lên.
Đặng Xương Hữu không nói nhảm, gã lập tức đá một cú, một cây đuốc tức khắc bay về phía Đỗ Long.
Đỗ Long cười ha hả nghiêng người tránh, xoay người xông về phía người bên cạnh đống lửa, cây đuốc rơi trên đất bắn ra tia lửa sáng rồi nhanh chóng tối lại.
Mục tiêu của Đỗ Long giữ sức để xuất ra một quyền, Đỗ Long cũng không khách khí đáp trả lại. Lúc trước hắn rất thích cùng người khác đối chọi như vậy, bây giờ da thịt đã dày dạn nên càng không sợ.