CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Từng chiếc xe cảnh sát tiến vào tiểu khu, nhiều người trong tiểu khu nhờ vậy mới biết là trong tiểu khu xảy ra án mạng. Ai cũng cảm thấy hoang mang.

Hoàng Nham sau khi điều tra xong hiện trường liền tìm Đỗ Long, nói:

- Sếp Đỗ, pháp y đến rồi. Nạn nhân đúng là bị ngạt đến chết, thời gian tử vong là khoảng ba rưỡi chiều.

Đỗ Long “uhm” một tiếng hỏi:

- Chắc cũng khoảng thời gian đó thôi. Anh xem, tôi tìm được hai người thoạt nhìn có vẻ rất khả nghi.

Đỗ Long tua lại video, chỉ vào màn hình cho Hoàng Nham xem. Hoàng Nham thấy hai người kia rõ ràng vẫn còn là học sinh. Cậu ta kinh ngạc nói:

- Không phải chứ? Bọn chúng vẫn là học sinh mà.

Đỗ Long nói:

- Học sinh thì làm sao? Học sinh thì không giết người à? Thời gian hai người này vào và ra tiểu khu vừa khớp, hơn nữa lúc đi ra thần thái rõ ràng là có chút khác thường. Anh không cảm thấy kì lạ à?

Lời của Đỗ Long cũng có lí nhưng cứ nghi ngờ nguời ta như vậy thì không khỏi có chút võ đoán. Hoàng Nham nói:

- Vậy thì liệt bọn họ vào danh sách nghi phạm đi. Bảo vệ, anh có quen biết hai học sinh này không?

Bảo vệ đáp:

- Quen, bọn họ thường hay đến tiểu khu chơi. Hai người này chắc là học sinh của lớp 11 gần đây đấy. Các anh nghi ngờ chúng là hung thủ? Điều này là không thể. Hai cậu này rất hiền lành, nói chuyện với ai cũng hợp.

Đỗ Long nói:

- Thật à? Vậy anh có biết tên của chúng không?

Bảo vệ chần chừ một lát nói:

- Cái này… chẳng ai để ý cả. Hình như một người tên là A Khoan, một người tên là A Hoa.

Hoàng Nham lấy ra máy tính bảng của Đỗ Long, tua lại nghi phạm trong vụ án dùng túi nilon giết người trước đây đưa cho bảo vệ xem, hỏi:

- Vậy anh có nhận ra y không?

Người bảo vệ gãi gãi đầu, lắc đầu nói:

- Chưa gặp qua, cảnh quan, đây là ai vậy?

Hoàng Nham nói:

- Chưa gặp qua thì thôi vậy. Cục trưởng Đỗ, anh còn phát hiện nào khác không?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Không cần phát hiện nào khác cả. Tôi muốn đi tìm hai người bạn nhỏ kia nói chuyện chút.

Hoàng Nham cau mày nói:

- Nhưng mà bọn chúng…

Đỗ Long nói:

- Tôi biết là chúng ta không có chứng cứ gì cả. Không phải là đi gặp người là có chứng cứ sao? Đi, anh không muốn mau chóng phá án sao?

Hoàng Nham ra khỏi phòng giám sát cùng Đỗ Long, cậu ta nghi ngờ hỏi:

- Sếp Đỗ, có phải là anh đã biết chút gì đó không? Anh cho rằng hung thủ là hai học sinh đó sao?

Đỗ Long nói:

- Những gì tôi biết anh cũng đều biết, bây giờ chúng ta chỉ có hai nghi phạm này thôi, đương nhiên là phải đi tìm bọn chúng nói chuyện rồi.

Trực giác của Hoàng Nham cho biết hẳn là Đỗ Long đã phát hiện ra gì đó nhưng Đỗ Long lại không chịu nói nên cậu ta cũng không hỏi nữa. Giải thích một tiếng với hai nhân viên điều tra xong, Đỗ Long và Hoàng Nham đi tới lớp 11 ở gần đó. Vừa lấy ảnh chụp ra lập tức có người nhận ra hai người trong ảnh.

- Bọn họ là học sinh của trường em. Vừa rồi còn gặp, hình như là đi bên kia rồi.

Một học sinh nói.

Đỗ Long lái xe chầm chậm theo hướng học sinh kia vừa chỉ, không lâu sau đã nhìn thấy hai học sinh trung học rất giống hai học sinh trong video đang ngồi trong một quán nhỏ ven đường ăn uống.

Đỗ Long nhấn cái nút làm cho tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Hai học sinh kia đang ngồi ăn bỗng nhiên buông đôi đũa trong tay xuống rồi đứng dậy đi mất. Bọn họ không hề nhìn qua bên này chút nào, như vậy lại càng thể hiện sự căng thẳng trong lòng.

- Ái chà!

Hoàng Nham không hề chuẩn bị, nhìn thấy vậy lập tức cảnh giác. Cậu ta lớn tiếng kêu:

- Dừng xe! Đứng lại!

Đỗ Long “két” một tiếng dừng xe lại. Hoàng Nham lập tức xuống xe. Hai học sinh kia quay đầu lại nhìn, thấy Hoàng Nham chạy về hướng mình liền nhanh chân chạy vào một ngõ nhỏ cạnh đó. Hoàng Nham lớn tiếng cảnh cáo sau đó chạy đuổi theo.

Đỗ Long chẳng muốn đuổi theo. Hắn lái xe về phía trước, rẽ hai lần rồi lấy xe cảnh sát chặn trước một giao lộ. Không đến hai phút sau, hai học sinh kia và Hoàng Nham đã chạy đến, Đỗ Long lại bật còi cảnh sát rồi xuống xe, ung dung đứng khoanh tay ở giữa giao lộ.

Hai học sinh kia thấy vậy vô cùng sợ hãi, sau đó không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể kêu lên một tiếng rồi cùng hung hãn xông về phía Đỗ Long.

Đỗ Long không chờ bọn chúng đến gần, rất tiêu sái vung hai tay ra, hai đồng tiền xu vô thanh vô tức bay ra, đập mạnh vào giữa trán hai cậu học sinh kia. Hai người gần như cùng kêu đau, một người ngã gục về phía trước, còn một người thì hai tay ôm lấy trán, lảo đảo chạy mấy bước rồi bị người đuổi ở phía sau là Hoàng Nham đánh gục.

Hoàng Nham dùng đầu gối thúc vào lưng tên tiểu tử kia, đè lực toàn thân lên, giống như núi Thái Sơn đè xuống lưng đối phương vậy. Hoàng Nham quặt một bàn tay đối phương ra đằng sau, đồng thời mắng:

- Khốn kiếp, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Bọn mày tưởng chạy là thoát à?

Đỗ Long nhặt hai đồng tiền xu đang lăn “lục cục” trên mặt đất lên, thấy một tên kia còn đang vùng vẫy. Hắn bước đến đá một cước vào eo cậu ta. Tên tiểu tử kia “hự” một tiếng không ra hơi, đau đến mức ngã lăn ra nằm bất động.

Hoàng Nham dẫn tên học sinh cấp ba đang bị trói ngược tay ra đằng sau đến trước mặt Đỗ Long. Đỗ Long đè bả vai cậu ta xuống, cậu ta liền nhấc đầu gối lên thúc vào bộ phận trọng yếu của Đỗ Long. Kết quả là Đỗ Long cũng nhấc chân lên, va vào chân hắn một cái. Tên tiểu tử kia chỉ cảm thấy như mình đá vào một tảng đá hoa cương lớn, xương bánh chè giống như là bị nứt ra vậy, đau đến mức cả người nghiêng về phía trước. May là có Đỗ Long đỡ, nếu không đã ngã lăn trên mặt đất rồi.

Rất nhanh Hoàng Nham cũng còng tay tên học sinh còn lại. Đỗ Long nói:

- Đưa bọn chúng về, xác nhận hiện trường.

Hoàng Nham trong lòng đầy nghi vấn nhưng nhìn đến ánh mắt ra hiệu của Đỗ Long, chỉ đành nuốt vào trong bụng, cùng Đỗ Long đẩy hai tên kia lên xe. Sau đó Đỗ Long lái xe về tiểu khu xảy ra vụ án.

Trong nháy mắt khi xe cảnh sát tiến vào tiểu khu, tên học sinh khá thấp đột nhiên nói:

- Mấy người làm sao mà điều tra ra được? Sao lại nhanh như vậy?

Lời vừa nói ra chẳng khác nào thừa nhận mình chính là hung thủ. Tên học sinh hơi cao bên cạnh lập tức lớn tiếng mắng chửi:

- Cái tên ngu ngốc này, mày nói vớ vẩn gì đấy?

Tên lùn ủ rũ nói:

- Bị bắt lại rồi, còn có gì không thể nói ra chứ? Công an người ta biết là chúng ta giết từ lâu rồi.

Đỗ Long quay đầu lại nhìn Hoàng Nham, Hoàng Nham liếc mắt. Cái tên này vận khí quả thật là tốt. Đúng thế, chính là may mắn. Cũng chẳng thấy anh ta có chỗ nào lợi hại đặc biệt cả, chính là nhờ vận đỏ thôi.

- Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Người phạm tội thì không thoát khỏi sự trừng trị nghiêm khắc của pháp luật. Lúc các cậu giết người trong phòng ngủ chính có nghĩ tới phòng ngay bên cạnh vẫn còn một đứa bé sáu tuổi không? Nó hoàn toàn nhìn thấy quá trình làm điều ác của các cậu. Nhưng nó thông minh hơn các cậu nhiều, nó không kêu lên cũng không chạy vào ngăn cản. Bởi vì nó biết rằng chỉ có bảo vệ bản thân mình mới có thể chỉ ra các cậu báo thù cho mẹ nó.

Rõ ràng không phải như thế mà. Trong lòng Hoàng Nham lại nổi lên một nghi vấn lớn. Hai học sinh kia nhìn nhau rồi cùng suy sụp cúi thấp đầu xuống. Khi Đỗ Long và Hoàng Nham mỗi người giải một tên đang bị còng ngược tay ra đằng sau lên lầu, Lý Kiến Siêu vốn đã định theo xe cứu thương đưa vợ đến trung tâm khám nghiệm tử thi lao đến, nhìn hai học sinh kia một cái rồi quay đầu nói với Đỗ Long:

- Cục trưởng Đỗ, sao anh lại bắt bọn họ lại? Chẳng lẽ là họ giết vợ tôi?

Đỗ Long gật gật đầu nói:

- Anh quen bọn chúng à?

Lý Kiến Siêu nghiến răng nghiến lợi giơ một chân lên đạp vào tên lùn. Đỗ Long lôi tên đó về phía sau, một cước của Lý Kiến Siêu đạp vào khoảng không. Lý Kiến Siêu còn muốn truy đánh, bị người bên cạnh cản lại, anh ta tức giận nói:

- Đừng cản tôi, tôi phải giết chúng. Hai tên khốn kiếp này! Tao đắc tội gì với bọn chúng mày? Sao chúng mày dám hạ độc thủ như vậy? Uổng công tao đối tốt với chúng mày như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc