Dưới tình thế càng ngày càng nhiều cảnh sát vũ trang, quan binh tiến vào trấn Tuyên Cương cứu trợ, Đỗ Long công đức viên mãn cũng nên trở về nhà. Sau khi chạy tới khu thiên tai bận rộn suốt một tuần, Đỗ Long rời xa trấn Tuyên Cương dưới sắc cờ đỏ rực, trong tiếng hân hoan đưa tiễn của người dân nơi đây.
Trở lại thành phố Lỗ Tây, ủy viên châu Đức Hồng, thành ủy thành phố Lỗ Tây, còn có cục công an thành phố Lỗ Tây lần lượt mở tiệc chúc mừng công lao của Đỗ Long. Các cuộc báo cáo, yến tiệc ùn ùn kéo đến. Đỗ Long có thể từ chối thì liền từ chối, hắn thấy phiền phức nhất chính là mấy thứ mang hình thức chủ nghĩa này.
Mã Quang Minh bớt chút thời gian tụ tập với Đỗ Long. Hai người đều đeo kính râm, chạm trán ở một ngõ nhỏ giống như đang làm công tác ngầm. Mã Quang Minh đi thẳng vào vấn đề nói cho Đỗ Long biết, đến nay Đằng Thanh Hà vẫn đang điều trị tại bệnh viện Đại Lý. Theo như đánh giá của Mã Quang Minh, Đằng Thanh Hà hiện đang muốn trì hoãn lảng tránh. Nếu đã không thể quay về thành phố Lỗ Tây trước thì đơn giản là giả bệnh nặng nằm viện, tránh cho người khác dèm pha.
Mã Quang Minh nhìn Đỗ Long hỏi:
- Chuyện này có phải do cậu làm không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không phải. Tôi bận rộn cứu người, làm gì có thời gian sắp xếp những việc này. Thực sự không phải tôi, có lẽ còn có người khác không muốn Đằng Thanh Hà có thể trở về nhanh như vậy.
Đỗ Long nói cũng có lý, Mã Quang Minh lập tức không thể nắm chính xác việc gì. Bởi chức phó chủ tịch thành phố này ai dám nói bọn họ không nhắm thẳng vào vị trí của Đằng Thanh Hà chứ?
Mã Quang Minh dứt bỏ vấn đề này rồi nói:
- Sắp tết rồi, cậu dự định đón tết ở đâu?
Nhắc tới chuyện này, Đỗ Long liền muốn thở dài. Dịp tết đến chính là thời điểm bận nhất của cảnh sát, hắn làm gì có cơ hội về nhà chứ. Xem ra đành phải đón tết ở thành phố Lỗ Tây, chỉ là không biết cha mẹ có tới đón tết cùng hắn. Dù sao Bạch Nhạc Tiên cũng khẳng định phải quay về thành phố Ngọc Minh với cha mẹ.
Tuy Đỗ Long đã trở thành minh tinh cảnh sát của thành phố Lỗ Tây, thậm chí là của toàn bộ tỉnh Thiên Nam, nhưng hắn vẫn luôn cẩn trọng làm việc như xưa. Tết đến rồi, đây là khoảng thời gian trọng yếu, nặng nề của công tác trị an trong một năm. Lượng người lưu động trong thời gian tết tăng lên rất nhiều, hơn nữa các phần tử tội phạm cũng muốn kiếm tiền tiêu tết, số lượng trị an tội phạm vì thế mà tăng lên đáng kể. Đội viên đại đội trị an phải tuần tra trên đường làm ba ca, vậy mà vẫn có không ít góc khuất trị an tồn tại, những vụ án trị an nhiều đến mức khiến Đỗ Long đau đầu.
- Không có ai có thể làm đến hoàn mỹ, cho dù là siêu nhân cũng có chỗ không để ý hết được. Con đã làm rất tốt rồi, không cần phải liều mạng như vậy nữa.
Đỗ Khang khi không đợi được Đỗ Long về nhà ăn bữa cơm tất niên liền gọi điện thoại cho con trai nói:
- Mau cút về đây cho tôi, cơm tất niên đều nguội lạnh cả rồi!
Đỗ Long vui vẻ đồng ý, nhưng ước chừng khoảng một giờ đồng hồ sau mới trở về tới nhà. Đối mặt với ánh mắt không hài lòng của cha, Đỗ Long cười ha hả nói:
- Trên nửa đường gặp chuyện ngoài ý muốn, bắt được một đám tội phạm cướp giật, ha ha…cho nên mới chậm trễ.
Đỗ Khang thoải mái nói:
- Mau tới ăn cơm đi. Tiểu Thẩm, mau đi rửa tay rồi ngồi xuống, đừng khách sáo, mọi người đều quen biết nhau, coi như người một nhà đi.
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Cháu mới không khách sáo với Đỗ Long ấy, nhưng cháu không giỏi uống rượu, nếu bác trai muốn uống rượu thì chỉ có Đỗ Long mới có thể tiếp bác được.
Đỗ Khang nói:
- Tùy ý thôi, gần đây tôi cũng sợ uống rượu rồi, ở nhà nên uống ít rượu đi tôi sẽ uống nước ngọt cùng các cậu.
Thi Vân Cẩm đem số đồ ăn đã làm nóng lại bưng ra, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vội vàng chạy vào bếp giúp đỡ. Sau khi đồ ăn được dọn hết ra mọi người cùng ăn uống vô cùng náo nhiệt.
Sau khi mọi người cùng nhau chúc tụng, Thi Vân Cẩm thở dài nói:
- Trong nhà đã lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy, lần sau tụ họp còn không biết là đến bao giờ…
Đỗ Long cười nói:
- Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, điều này con hiểu, vấn đề là…cả ngày chạy mất hình như bây giờ không phải là con.
Đỗ Khang và Thi Vân Cẩm nhìn nhau cười. Đỗ Long thấy Thẩm Băng Thanh có chút cô đơn, biết rằng anh đang nhớ về cha mẹ đã mất hồi nhỏ liền đến vỗ bả vai anh nói:
- Băng Thanh, cậu đừng buồn rầu, cha mẹ tôi cũng là cha mẹ cậu, chúng ta là một. Đúng rồi, anh trai cậu hiện giờ thế nào? Tìm cơ hội đưa anh ấy về thành phố Ngọc Minh đi? Tránh để chị dâu cậu cứ mãi oán giận cậu.
Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:
- Chị ta đã không còn là chị dâu của tôi rồi, trước tết anh trai tôi đã ly hôn chị ta rồi. Nếu cậu có thể giúp đỡ đưa anh trai tôi trở về thì tốt, nếu rất khó xử thì thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Cũng không có gì khó xử, tôi giúp cậu đề nghị một chút, xem xem có cơ hội không.
Thẩm Băng Thanh gật đầu nói:
- Cảm ơn.
Đỗ Long cười nói:
- Khách sáo như vậy để làm gì? Ha ha..nhớ đến lúc mới đầu cậu đến luôn bực bội với tôi…chớp mắt đã qua một năm rưỡi rồi…
Thẩm Băng Thanh cũng nhớ lại chuyện năm đó, ánh mắt không che dấu chút sợ sệt nói:
- Một năm rưỡi này xảy ra rất nhiều chuyện…ai bực bội với cậu chứ, là tên lòng dạ hẹp hòi nhà cậu kiếm người tới chơi tôi ấy chứ?
Sau khi ăn xong, Thẩm Băng Thanh đưa hai phong bao lì xì cho Đỗ Khang và Thi Vân Cẩm, nói đây là tập tục ở quê nhà bọn họ, năm mới đến phải mừng lì xì cho trưởng bối. Đỗ Khang và Thi Vân Cẩm đành phải nhận lấy, sau đó Đỗ Khang làm ảo thuật lấy ra hai phong bao lì xì, mừng tuổi Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh.
Lúc Thẩm Băng Thanh cáo từ ra về, Đỗ Long mời anh đi dự dạ tiệc liên hoan đón tết, Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:
- Chẳng có gì đáng xem cả, chẳng thà tôi trở về lên mạng xem kịch hay, khó mà có được chút nhàn hạ…
Đỗ Long đành phải để cậu ta tự quyết định. Sau khi Thẩm Băng Thanh đi, Thi Vân Cẩm trở vào phòng bếp dọn dẹp. Đỗ Long và Đỗ Khang ngồi ở phòng khách xem tivi, điện thoại của Đỗ Long không ngừng vang lên, thỉnh thoảng lại nhận được điện thoại và tin nhắn chúc phúc. Đỗ Khang liếc mắt nhìn hắn nói:
- Có thể bớt chút thời gian không? Có việc cần nói với con.
Đỗ Long để di động vào chế độ miễn quấy rầy tạm thời, sau đó nói:
- Cha nói đi, có chuyện gì vậy?
Đỗ Khang nói:
- Cha nghe được một tin tức, nói đến năm sau con sẽ được điều tới Bắc Kinh học tập, nghe nói chưa vậy?
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Đi Bắc Kinh học tập? Đây chẳng phải chuyện tốt sao, đi bao lâu vậy? Sau khi trở về rất có thể sẽ được thăng chức nhỉ?
Đỗ Khang nói:
- Xem ra con vẫn chưa biết được tin này. Việc này nghe nói là do Ủy viên trưởng đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Nhạc Nhật Tân tự mình quyết định. Nhạc Nhật Tân đã đối đãi con như con rể rồi, không chỉ một lần trong trường hợp cá nhân ông ta tuyên bố con là con rể ông ta.
Đỗ Long sửng sốt nói:
- Không phải chứ? Lần trước ở Bắc Kinh, ông ta còn làm bộ dạng muốn con bốc hơi lên, làm sao có thể biến đổi nhanh như vậy?
Đỗ Khang nói:
- Điều kỳ lạ hơn nữa chính là việc này đến bố vợ chính thức của con Bí thư Bạch cũng biết rất rõ, nhưng lại làm bộ không biết gì, con có biết là vì sao không?
Đỗ Long lắc đầu, Đỗ Khang nói:
- Khi con bị nhốt dưới hầm, trên khắp mạng internet đều đưa các tin tức tiêu cực về con. Sau đó Nhạc Nhật Tân đích thân tới hỏi, bắt tay làm việc với rất nhiều ban ngành như ban tuyên giáo, trung tâm tin tức, đài truyền hình trung ương và cả bộ văn hóa. Lúc này mới xoay chuyển được dư luận, sáng tạo con thành một hình tượng anh hùng. Nhạc Nhật Tân sẽ không vì một người không có quan hệ gì mà hao tâm tổn trí như vậy, trừ phi lúc đó ông ta đã xác nhận con chính là con rể ông ta.
Đỗ Long nhíu mày, hắn nói:
- Con cần phải gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong, có thể đây chính là chủ ý của cô ấy.
Đỗ Khang nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói:
- Việc này con cứ từ từ giải quyết, cha cần nắm bắt thời gian nói chuyện khác với con, so sánh xem rốt cuộc con là con rể của ai, việc này mới quan trọng hơn.