CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Tôn Hạo Hổ rưng rưng nước mắt, nhưng nhìn dáng vẻ y, chỉ sợ trong lòng không nhất định nghĩ như vậy. Đỗ Long nhìn bóng người y đột nhiêt có chút còng xuống, bất giác thầm thở dài một hơi.

Muốn làm rõ thân phận người đàn bà đó, cách trực tiếp nhất chính là đi tìm Lương Khải Phát. Đỗ Long không chút do dự đi tới trại tạm giam. Vụ án Lương Khải Phát vẫn chưa có lấy lời khai, cho nên y vẫn ở trại tạm giam.

Lúc Đỗ Long nhìn thấy Lương Khải Phát cũng bất giác thầm kinh ngạc. Chỉ thấy Lương Khải Phát gầy đi rất nhiều, tóc cũng trắng rất nhiều, bước đi tập tễnh, ánh mắt hoảng hốt. So với dáng vẻ hưng phấn trước đây, Lương Khải Phát già hơn khoảng chục tuổi.

Nhìn thấy Đỗ Long, ánh mắt của Lương Khải Phát cũng không có thay đổi bao nhiêu, y vẫn đắm chìm vào trong cái đau khổ đứa con đột nhiên chết đi.

Đỗ Long và Lương Khải Phát hai người ngồi đối mặt nhau. Đỗ Long hỏi:

– Ông chủ Lương, hút một điếu không?

Lương Khải Phát giương mắt lên, y lạnh lùng nói:

– Cục trưởng Đỗ, cậu là đến xem tôi thảm đến thế nào à? Bây giờ tôi chỉ là tên tù chết con, đều là nhờ phúc của cậu.

Đỗ Long nói:

– Ông Lương, ông nói như vậy là không đúng rồi. Hoa Hạ là xã hội pháp trị, ông và con trai ông phạm tội thì phải chịu trừng trị của pháp luật. Về phần cậu ta ở trại tạm giam bị người ta đánh chết, đó chỉ có thể trách cậu ta không biết tốt xấu. Ngoài ra còn có yêu quý nuông chiều của ông, có liên quan gì với tôi? Cho dù lần này cậu ta không chết, sớm muộn có một ngày cũng sẽ bị người ta đánh chết. Nuôi mà không dạy lỗi của cha mẹ, ông nên kiểm điểm lại mới đúng!

Lương Khải Phát hốc mắt nóng lên, nước mắt chảy ra, Lương Khải Phát nghẹn ngào nói:

– Đúng, đúng là tôi không dạy dỗ tốt, Tiểu Nghị đã chết rồi, nói gì nữa cũng vô dụng. Cậu đến thăm tôi chính là muốn chỉ trách tôi sao?

Đỗ Long thương hại nhìn y, nói:

– Không, tôi tới tìm ông là vì có vụ án liên quan đến ông, tôi là đến tra án.

Lương Khải Phát cười khổ nói:

– Tôi ở trong tù còn có thể liên quan đến vụ án gì?

Đỗ Long nhìn chằm chằm vào mắt của y, nói:

– Tôn Hạo Long chết rồi, căn cứ theo lời khai hung thủ giết chết y, có người mua chuộc họ đi giết người.

Lương Khải Phát ánh mắt sáng lên, y nói:

– Tôn Hạo Long chết rồi? Ha ha, thật là ông trời có mắt! Tiểu Nghị, ba sẽ bảo mẹ con đốt thêm giấy tiền cho con, ở dưới mua chuộc Diêm La Vương, nấu Tôn Hạo Long vào vạc dầu.

Đỗ Long lạnh lùng nhìn Lương Khải Phát, nói:

– Xem ra vụ án này quả nhiên có liên quan với ông. Con ông chết rồi, ông cho rằng Tôn Hạo Long hại chết con ông, thế là mua chuộc hung thủ giết người. Lương Khải Phát, có phải vậy không?

Lương Khải Phát tỉnh táo lại, y nói:

– Cục trưởng Đỗ, cậu đừng vu oan hãm hại tôi, từ sau khi tôi bị bắt, mãi vẫn ngoan ngoãn cải tạo. Tôn Hạo Long chết chỉ có thể trách mạng nó không tốt, chỉ có thể trách ba mẹ nó không dạy tốt, có thể trách ai chứ?

Đỗ Long nói:

– Lương Khải Phát, thái độ của ông nghiêm chỉnh một chút đi, bây giờ có chứng cứ cho thấy hung thủ có liên quan với ông. Nếu ông không ngoan ngoãn phối hợp chúng tôi tra án, lúc bị định tội đừng trách tôi không nói với ông

Lương Khải Phát nói:

– Không có gì hay ho mà nói, không phải tôi làm. Tuy tôi hận tiểu nhân hai lòng đó, nhưng vẫn không đến nỗi mua chuộc sát thủ giết nó. Tôi có rất nhiều cách có thể làm nó sống không bằng chết, giết nó quả thật quá lợi cho nó. Hơn nữa nó vẫn bị nhốt ở đây, tới nay chỉ có vợ tôi đến thăm nó mấy lần, tôi dựa vào cái gì thuê sát thủ giết nó.

Đỗ Long nói:

– Ông có thể bảo vợ ông làm chuyện này mà, nghe nói thuê giết người chính là phụ nữ.

Lương Khải Phát cười lạnh nói:

– Cục trưởng Đỗ, đây là cậu muốn ép chết cả nhà tôi à? Tôi có thù oán gì với cậu? Cậu cần phải làm như vậy không?

Đỗ Long cảm giác Lương Khải Phát nói là thật, nhưng cái này không có nghĩa là y thật sự không liên quan với chuyện này, Đỗ Long nói:

– Lương Khải Phát, tôi nói là nói thật, ông thích tin hay không, thuê sát thủ quả thật là phụ nữ. Tuy đã xác nhận phụ nữ đó không phải là vợ ông, nhưng nghe nói ông có rất nhiều đàn bà, nói không chừng những người khác sẽ muốn trút giận cho ông, thế là…

Lương Khải Phát suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu nói:

– Đàn bà của tôi tuy không ít, nhưng vẫn không có ai có ma lực đó, tôi nghĩ các cậu nhất định nhầm rồi. Tôn Hạo Long tính khí tàn bạo, làm không tốt đắc tội ai đó cũng không biết.

Đỗ Long bình tĩnh nhìn Lương Khải Phát, đột nhiên nói:

– Tôi hiểu rồi, ông chủ Lương, hôm nay nói tới đây thôi, xem ra chúng tôi thật sự phải mở rộng phạm vi điều tra rồi.

Lương Khải Phát cả mặt không kiên nhẫn nói:

– Sớm nên làm như vậy.

Đỗ Long khẽ mỉm cười nói, đưa bao thuốc lá cho cảnh sát coi ngục bên cạnh. Hắn xoay người rời khỏi trại tạm giam, hắn lái xe cảnh sát đang định rời khỏi trại tạm giam, trước cổng trại tạm giam chạy đến hai chiếc xe cảnh sát, song phương vừa chạm mặt nhau thì ai nấy đều dừng xe lại.

– Cục trưởng Đỗ, sao anh đến đây?

Hoàng Nham ló đầu ra lớn tiếng nói với Đỗ Long.

Đỗ Long cười nói:

– Tôi đến thăm Lương Khải Phát một chút, các cậu cũng đến tìm ông ta à?

Hoàng Nham nói:

– Đúng vậy, chúng tôi nghĩ từ trên người ông ta moi ra được lai lịch của người đàn bà đó. Cục trưởng Đỗ anh cũng vì cái này mà đến à?

Đỗ Long cười nói:

– Đúng vậy, tôi chính là vì chuyện này mà đến. Đáng tiếc, Lương Khải Phát hình như cũng không biết đàn bà đó là ai.

Hoàng Nham cau mày, nói:

– Vậy há chẳng phải chúng ta công không rồi à?

Đỗ Long nói:

– Cũng không nhất định công không, chúng ta cùng đi tìm vợ của Lương Khải Phát nhé. Tôi có dự cảm, chuyện này nhất định rơi trên người vợ của Lương Khởi Phát.

Hoàng Nham nói:

– Được, để tôi dẫn đường.

Ba chiếc xe cảnh sát chạy vào nhà máy cơ giới Khởi Phát. Quy mô nhà máy không lớn, nhưng hiệu quả và lợi ích có lẽ vẫn rất tốt. Lâm Nhã Hân sau khi tiếp nhận nhà máy cơ giới Lỗ Tây thì rất nhanh kiếm được lời cho thấy cái nghề này bây giờ cũng không tệ.

Vợ của Lương Khởi Phát đang kiểm tra công việc bên trong xưởng, nghe nói công an đến tìm bà, bà trở về phòng tiếp khách. Thấy trong phòng tiếp khách ngồi 7-8 cảnh sát, chân mày vợ Lương Khải Phát bất giác chau lại, ánh mắt của bà quét lên người Hoàng Nham, sau đó rơi lên người Đỗ Long. Bà đi lên trước, nói với Đỗ Long:

– Vị này chính là Cục trưởng Đỗ à? Hân hạnh được gặp. Cục trưởng Đỗ và đội trưởng Hoàng đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ bảo?

Hoàng Nham lấy ra một tờ giấy phác họa chân dung, nói:

– Bà Hoàng, bà biết người phụ nữ này không?

Vợ của Lương Khải Phát là Hoàng Diễm Bình liếc nhìn bức hình một cái, lắc đầu nói:

– Không biết, người phụ nữ này làm chuyện xấu gì à?

Đỗ Long nói:

– Bà ta có liên quan đến thuê hung thủ giết người. Bà Hoàng, bà thật sự không biết người này? Vậy tại sao bà ấy khai nói là bà bảo bà ấy làm như vậy chứ?

Hoàng Diễm Bình thần sắc chợt biến, bà nói:

– Bà ấy nói bậy, căn bản chính là tự bà ấy muốn báo thù… liên quan với tôi… đánh rắm…

Hoàng Diễm Bình ý thức được mình mắc bẫy rồi, giọng nói nhanh chón yếu đi, Đỗ Long cười nói:

– Nếu không quen biết, sao bà biết bà ấy muốn báo thù? Bà Hoàng, nói lỡ mồm rồi. Vì để tiêu trừ nghi ngờ của mình, tốt nhất bà nói cho chúng tôi biết lai lịch của bà ấy, bằng không chính là có nghi ngờ đồng mưu đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc