CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Trời vừa rạng sáng liền vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập, Đỗ Long cầm di động lên, nắm lấy tai phone di động đeo vào, híp mắt hỏi:

- Tôi là Đỗ Long, xin hỏi ai đấy?

Trong điện thoại truyền đến âm thanh của cảnh sát trực ban ở trung tâm chỉ huy, nói:

- Tổ trưởng Đỗ, vừa phát hiện một thi thể ở gần tổng cục bưu điện. Theo các cảnh sát đến trước báo cáo thì vụ án này khá lớn, xin tổ trọng án nhanh chóng đến hiện trường điều tra.

Đỗ Long nói:

- Được, tôi lập tức tới, hãy gửi địa chỉ cụ thể đến di động tôi.

- Lại có vụ án à?

Kỷ Quân San mơ màng ngồi dậy hỏi.

- Ừ, em cứ ngủ tiếp đi, anh phải đến đó ngay lập tức.

Đỗ Long nhanh chóng mặc quần áo vào, hôn lên trán của Kỷ Quân San một cái rồi xoay người bước đi.

Đỗ Long lái xe cảnh sát đến địa chỉ mà trung tâm chỉ huy 110 gửi cho hắn, chỉ thấy nơi đó đã có hai chiếc xe cảnh sát. Đồng chí cảnh sát đang kéo dây cảnh giới, bên trong dây cảnh giới có ánh sáng lóe lên, hẳn là có người đang chụp ảnh.

Đỗ Long bước vào bên trong, chỉ thấy Đường Minh Hoa đang chụp ảnh ở đó. Đỗ Long kinh ngạc nói:

- Lão Đường, cậu đến nhanh thế, lại tăng ca không về nữa à?

Đường Minh Hoa gật đầu, nói:

- Tôi đang ở gần đây… đứa nhỏ này thật đáng thương.

Đồng tử của Đỗ Long hơi co rụt lại, hắn cúi đầu nhìn xuống thi thể đang nằm úp sấp trên mặt đất. Chỉ thấy người này khoảng chừng một mét sáu, dáng người bình thường, mặc một bộ quần áo của người lớn gục xuống, chợt nhìn thì thật đúng là không dễ dàng nhận ra người này vẫn là một đứa con nít.

Đỗ Long chuyển tới bên kia, thấy được mặt của thi thể. Lần này hắn đã nhìn rõ được, người chết đúng là một đứa trẻ, đến râu còn chưa mọc nữa, phỏng chừng còn chưa đến mười lăm tuổi. Gương mặt vốn nên tràn đầy nét ngây thơ nay đã bị kẻ khác rạch mấy vết, da thịt đều bị tróc ra, khiến người ta nhìn thấy vô cùng thê thảm.

Máu tươi trên mặt người chết đã khô cứng lại, còn dưới ngực người đó là một bãi máu loãng. Đỗ Long đeo găng tay vào, nhẹ nhàng nâng thi thể lên nhìn, chỉ thấy ngực, bụng và quần áo dưới bụng đều bị máu nhuốm đẫm, nhưng trên quần áo lại không có vết rách.

- Đây chỉ là chỗ vứt xác thôi.

Đỗ Long khẳng định nói:

- Đã biết thân phận của người chết chưa?

Đường Minh Hoa lắc đầu, nói:

- Tuổi chừng này thì chắc là chưa làm chứng minh, hơn nữa quần áo trên người nạn nhân hẳn là được mặc vào sau khi chết, không có khả năng lớn cho việc còn giữ lại những tin tức về thân phận. Muốn điều tra rõ thân phận thì chỉ có thể đợi đến sáng liên hệ với các trường trung học xem có học sinh mất tích hay không.

Đỗ Long gật đầu, nói:

- Hôm nay là Chủ Nhật, học sinh cũng không đến trường, chỉ sợ không dễ dàng tra ra thân phận của nạn nhân đâu... Tôi đi xung quanh nhìn xem...

Chỗ vứt xác là ở một khu đất trống ở phía tây trung tâm thành phố, cái xác nằm trong hẻm nhỏ nhưng cũng không hẻo lánh lắm. Hai bên con hẻm có vài quán Internet, lúc này tuy đã đóng cửa tắt đèn nhưng khi Đỗ Long dùng cửu đồng của mình nhìn xuyên qua vách tường thì vẫn thấy bên trong có rất nhiều người.

Mấy tiệm Internet này mở cửa suốt đêm vốn là sai luật, cho nên khi nhìn thấy cảnh sát đến liền vội vàng đóng cửa tắt đèn, làm bộ như không có ai. Đỗ Long bỗng nhiên nghĩ tới, có lẽ nào đứa bé này là bị người sát hại ở tiệm Internet rồi bị ném xác vào đây?

Lúc này một chiếc xe cảnh sát hú còi chạy đến đây, Thạch Chung Đào vào vòng cảnh giới rồi hỏi ngay lập tức:

- Lão Đường, tình huống như thế nào?

Đường Minh Hoa nói:

- Một đứa bé bị giết rồi vứt xác ở đây, trước mắt chỉ biết bấy nhiêu thôi.

Pháp y Hoàng Minh Huy khoan thai đến, theo sau anh ta xuống xe là hai người, một nam một nữ, Thạch Chung Đào cười nói:

- Lão Hoàng, cậu lại có thêm học sinh à? Con gái mà học pháp y cũng hiếm lắm đó.

Đỗ Long nghe thấy, theo bản năng quay đầu lại nhìn sau lưng Hoàng Minh Huy, chỉ thấy trên cái khẩu trang thật to là một đôi mắt sáng thâm tình chân thành nhìn về hắn, người nữ học sinh kia không ngờ lại là Kỷ Quân San!

Kỷ Quân San bắt gặp bộ dạng kinh ngạc của Đỗ Long, trong mắt của cô hiện lên ý cười đắc ý. Lúc Đỗ Long rời khỏi cô đột nhiên giật mình tỉnh dậy, đây chính là cơ hội tốt của cô và và Đỗ Long để ở bên nhau, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua được? Vì thế cô liền gọi điện thoại ngay cho Hoàng Minh Huy, quấn quít anh ta mang theo mình đến hiện trường. Hoàng Minh Huy thật sự không lay chuyển được cô, đành phải mang cô đến, tuy nhiên cô chỉ có thể đứng quan sát một bên, không được đụng vô cái gì cả, có vấn đề gì thì về rồi hỏi sau.

Đỗ Long trừng mắt cảnh cáo nhìn cô, hắn gọi Vương Phu Vũ đến bên người, nhỏ giọng dặn dò vài câu, Vương Phu Vũ liền dẫn người vây quanh các tiệm Internet. Đỗ Long đi đến bên cạnh thi thể, chỉ thấy Hoàng Minh Huy đang khám nghiệm tử thi, y lật thi thể nằm ngửa lại rồi chụp hình lưu chứng, sau đó Hoàng Minh Huy cởi nút áo thi thể ra thì thấy rõ trên ngực nạn nhân có vài vết dao.

Hoàng Minh Huy kiểm tra sơ lược xong, bước đầu nhận định vết thương trí mạng là một vết dao đâm thẳng vào trái tim, lực đạo khi đâm rất mạnh mới khiến cho xương sườn của nạn nhân bị gãy hết một cái.

- Nạn nhân hẳn là bị một nhát trí mạng, những vết thương khác thuộc dạng tổn thương quá độ, hiển nhiên hung thủ và nạn nhân có thù oán cá nhân, dưới tình huống phẫn nộ cực đoan mới có thể áp dụng loại bạo lực quá độ này. Về các vết thương trên mặt thì hẳn là bởi vì áy náy hoặc là sợ hãi thân phận của người chết sớm bại lộ nên mới áp dụng thủ đoạn che đậy như thế. Chỗ này có ít máu như vậy thì khẳng định không phải là hiện trường diễn ra vụ án. Thời gian tử vong của nạn nhân là khoảng ba giờ trước, vận chuyển xác chết vứt tại đây mất chừng một giờ. Chỉ mới rõ tình huống bấy nhiêu thôi, tôi phải mang thi thể về trước mới có thể kiểm tra rõ thêm được.

Đỗ Long nói:

- Hẳn là được người khác mặc quần áo cho đấy. Lão Hoàng, cậu chú ý kiểm tra một chút xem có dấu vết bị xâm phạm hay không?

Hoàng Minh Huy trong lòng có chút nặng nề, đem thi thể bỏ vào túi chứa xác rồi đặt ở trên xe. Còn Kỷ Quân San thì trước khi đi vẫn lưu luyến liếc nhìn Đỗ Long một cái, pháp y ở lại hiện trường cũng không được lâu, thậm chí cô còn không có cơ hội ngắm nhìn Đỗ Long nhiều nữa là.

Sau khi pháp y rời khỏi, Thạch Chung Đào, Đỗ Long và Đường Minh Hoa họp chung lại, Thạch Chung Đào nói:

- Xem bộ dạng của hai người thì biết nhất định là muốn cướp miếng cơm của tôi rồi. Thôi thì tôi cũng hào phóng một chút, vụ án này có thể cho hai người phụ trách, nhưng mà đội hình sự chúng tôi cũng muốn tham dự, hy vọng có thể phá án càng sớm càng tốt, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương.

Đỗ Long gật đầu, nói:

- Vừa rồi tôi đã xem sơ qua con hẻm này, hai bên cạnh không những có các tiệm Internet mà còn có cả sàn nhảy, phòng trà. Hoàn cảnh cũng khá phức tạp, hung thủ vứt bỏ thi thể ở đây có lẽ mà muốn làm xáo trộn tai mắt chúng ta. Đương nhiên cũng không thể hoàn toàn phủ định chính nạn nhân là khách quen nơi này... Nói không chừng chỗ phạm án là ở tiệm Internet hoặc phòng trà nào đó ...

Tất cả mọi người đều gật đầu, Thạch Chung Đào thoáng nhìn bốn phía, nói:

- Đợi trời sáng tôi tìm người đến mấy chỗ đó kiểm tra một chút.

Đỗ Long lắc đầu, nói:

- Không cần phải đợi đến sáng đâu, mấy cái tiệm Internet thì giờ cũng có thể gõ cửa vào rồi, tuy nhiên phải chú ý xem có thể sẽ có người nhảy tường chạy mất.

Thạch Chung Đào nói:

- Ý của cậu là nói mấy tiệm này phạm luật dám mở cả đêm à? Ha ha, vậy tôi đây không cần khách khí …

Thạch Chung Đào xếp người đứng giữ những nơi trọng yếu xong liền tự mình chạy tới gõ vang cửa, nói:

- Những người ở bên trong nghe đây, chúng tôi biết là có người nên lập tức mở cửa ra, nếu không chúng tôi sẽ xông vào!

Hô được hai tiếng thì thấy tiệm Internet mở cửa, ông chủ vẻ mặt đau khổ nói:

- Sếp à, có chuyện gì vậy? Tôi còn đang ngủ mà.

Bình luận

Truyện đang đọc