Qua ba tuần rượu, lúc gần sáu giờ ba mươi điện thoại của Đỗ Long đổ chuông, người gọi tới là Lâm Nhã Hân. Đỗ Long tìm một nơi yên tĩnh để nghe máy, chỉ thấy Lâm Nhã Hân nức nở nói:
- Đỗ Long, sao anh vẫn chưa về, Đông Đông bị người ta đánh cho toàn thân bị thương rồi.
Đỗ Long chau mày nói:
- Đưa nó tới bệnh viện khám chưa?
Lâm Nhã Hân nói:
- Bọn em đang ở bệnh viện rồi, bác sỹ nói không có gì đáng lo, rõ ràng là bị người ta đánh nhưng Đông Đông lại nói mình bị ngã. Em biết ở trường Đông Đông thường bị người ta ức hiếp, nhưng đánh đến bị thương như thế này thì là lần đầu tiên. Em phải tìm những đứa trẻ hư kia, em muốn người làm con em bị thương phải trả giá.
Đỗ Long an ủi:
- Nếu đã không có gì nghiêm trọng thì đừng làm lớn chuyện, những chuyện như thế này toà án cũng không thụ lý, để anh giải quyết cho. Đông Đông có bên cạnh em không? Chuyển điện thoại cho con đi.
Lâm Nhã Hân đưa điện thoại cho Đông Đông, cậu bé lập tức gọi ba rất dõng dạc.
Đỗ Long vui mừng nói:
- Đông Đông, con bị người ta ức hiếp sao không gọi điện cho ba?
Đông Đông nói:
- Ba đã từng nói con trai phải mạnh mẽ, con không sao, lúc bọn họ đánh con con không hề kêu tiếng nào.
Lâm Nhã Hân xót xa ôm con vào lòng, Đỗ Long khen ngợi Đông Đông vài câu rồi bảo cậu bé đưa máy cho Lâm Nhã Hân.
- Tại sao Đông Đông không dám nói với chúng ta con bị người ta đánh, con nói với anh rồi chứ? Có phải là anh đã nói gì với con không?
Lâm Nhã Hân tức giận hỏi.
Đỗ Long cười nói:
- Đây là vấn đề giữa đàn ông với nhau, đương nhiên con không nói với em rồi, Đông Đông đã là một tiểu nam tử hán rồi. Con có thể tự mình giải quyết vấn đề rồi, em cũng không cần phải lo lắng nữa, nếu con không giải quyết được anh sẽ giúp con.
Lâm Nhã Hân nhẹ nhàng nói:
- Em có nên chuyển trường cho con không?
Đỗ Long nói:
- Đừng, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, đứa trẻ như thế mới có thể mạnh mẽ mà trưởng thành, em yên tâm đi. Ở trường học có được mấy đứa con trai chưa từng bị ức hiếp? Chuyện này giao cho anh là được rồi, bọn anh vẫn đang ăn cơm, anh sẽ cố về sớm.
Đỗ Long xin lỗi mọi người, nói rằng bạn gái triệu về, mọi người cười mắng hắn trọng sắc khinh bạn, hắn cũng không quan tâm. Hắn dìu Thẩm Băng Thanh rồi đưa cậu ta về nhà, lúc xuống xe cậu ta tỉnh rượu một chút, mơ hồ nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, anh trọng sắc khinh bạn, thật chẳng ra thể thống gì cả, làm đội phó thì giỏi lắm sao? Tôi… mẹ kiếp coi thường anh.
Đỗ Long cười khổ ném cậu ta vào giường, Thẩm Băng Thanh trừng mắt gọi hắn:
- Đỗ Long, sau này có vụ án gì anh dám không đưa tôi đi, tôi sẽ đạp chết anh.
- Được được được, lần sau có cơ hội nhất định sẽ đưa cậu theo.
Đỗ Long biết rằng người uống rượu say giống như một đứa trẻ, cho nên mới nựng cậu ta. Đợi Thẩm Băng Thanh nằm lại xuống giường hắn mới rời đi.
Đỗ Long nhanh chóng trở về nhà Lâm Nhã Hân, thấy Hồ Hiểu Đông đang chơi trò chơi, còn Lâm Nhã Hân đang bận bịu trong bếp.
Hồ Hiểu Đông thấy Đỗ Long về đang định chào thì hắn xuỵt một tiếng, ra hiệu đừng lên tiếng rồi đến bên cạnh Đông Đông nói:
- Cởi quần áo ra cho ba xem con bị thương ở đâu, rồi nói cho ba biết ai đã gây ra, ba sẽ nghĩ cách trả thù cho con.
Hồ Hiểu Đông cởi quần áo ra, quả nhiên trên người có rất nhiều vết thương thâm tím thành từng vùng. Lâm Nhã Hân đã xoa rượu thuốc cho Đông Đông, có vị thuốc đông y xộc lên mũi.
- Đây là hôm trước đá bóng bị Lý Lăng Thiên học lớp hai đẩy ngã, đây là lúc xếp hàng bị Đại Ngưu cố ý dùng cùi chỏ đánh, đây là…
Hồ Hiểu Đông chỉ cho Đỗ Long xem từng vết thương, nói cho hắn nghe. Sau khi nghe xong trong lòng hắn bỗng thấy hồ nghi. Ban đầu hắn cứ nghĩ rằng Đông Đông bị thằng bé Lưu Khải Minh đánh, nhưng trên cơ thể Đông Đông không có vết thương nào do Lưu Khải Minh gây ra. Mỗi một ngày có một người khác nhau tới ức hiếp Đông Đông, chuyện này thật kỳ lạ.
Khi được Đỗ Long hỏi Đông Đông nghi hoặc nói:
- Trước đây… bọn họ có một số người chưa từng ức hiếp con, con cũng không hiểu sao tuần này có vẻ quá xui xẻo.
Đỗ Long đã hiểu ra, hắn nói với Đông Đông:
- Đông Đông, ba dạy con cách tự bảo vệ nhé?
Đông Đông vui vẻ nói:
- Thật chứ ạ, con muốn học bản lĩnh đánh bọn xấu của ba, con muốn đánh gục từng đứa từng đứa xấu xa kia.
Đỗ Long cười nói:
- Như thế không được, ở trường không được đánh nhau, đánh bạn sẽ bị đuổi học đấy, ba dạy con là cách tự bảo vệ mình…
Lúc Lâm Nhã Hân nghe có tiếng động bước ra liền nhìn thấy hai ba con đang cha đẩy con, con đẩy cha, cô ta tức giận nói:
- Anh về rồi à? Đã tra ra rốt cuộc là ai đánh Đông Đông chưa? Ngày mai em đến trường tố cáo bọn chúng, nói với phụ huynh, năm nào cũng đóng bao nhiêu là tiền cho con, vậy mà nó vẫn chịu ngược đãi như vậy. Em… Lúc em mới nhìn thấy những vết thương kia trong lòng quá xót xa.
Đỗ Long cười nói:
- Không nghiêm trọng như thế chứ? Em xem Đông Đông như thế này không phải rất tốt sao? Có rất nhiều môn võ khi mới luyện đầu tiên phải học cách đỡ đòn, anh thấy Đông Đông có thể bỏ qua bước này rồi. Sớm mai hai mẹ con em dậy sớm một chút rồi cùng anh luyện tập, anh dạy hai người luyện khí, luyện tập trong thời gian dài không chỉ duy trì sức khỏe còn có thể kéo dài tuổi thọ. Đông Đông tuổi còn nhỏ, luyện tập càng có hiệu quả, ba đảm bảo tập nửa tháng thôi, đến Đại Ngưu cũng không dám động đến con.
- Vâng, vâng, con muốn học!
Đông Đông vỗ tay cười nói:
- Mẹ cũng học, như thế này lúc không có ba ở bên cũng không có ai dám ức hiếp chúng ta.
Lâm Nhã Hân thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, gọi Đỗ Long và Đông Đông mang đồ ăn lên bàn. Mặc dù Đỗ Long đã ăn no rồi nhưng vẫn cùng ngồi vào bàn ăn, khen không ngớt tài nấu ăn của Lâm Nhã Hân.
Lâm Nhã Hân không để tâm, cô còn đang canh cánh chuyện con trai bị đánh. Sau khi ăn xong Đỗ Long đi rửa bát Lâm Nhã Hân đã đi theo vào bếp, ôm chặt hắn từ phía sau, giọng trầm mặc:
- Chuyện này không thể cho qua như thế được, Đỗ Long, có phải anh không muốn làm to chuyện vì lo những phụ huynh học sinh kia và phía trường học đều là người có thế lực.
Đỗ Long cười nói:
- Em thấy anh là người sợ những chuyện này sao? Em yên tâm, anh sẽ không để Đông Đông bị người ta ức hiếp như thế này đâu. Vừa rồi Đông Đông nói cho anh biết vài cái tên, để anh đi điều tra đã, đợi anh làm rõ ai đứng sau giở trò anh nhất định không bỏ qua.
Đỗ Long nói được làm được, hắn trấn an Lâm Nhã Hân xong liền lái xe tới nhà Lưu Dịch Dương. Kết quả là mất công vô ích vì anh ta vốn không về nhà. Đỗ Long hậm hực đạp vào cánh cửa sắt nhà Lưu Dịch Dương đến nỗi chuông báo vang to, lúc bảo vệ nghe tiếng chuông báo chạy tới hắn giơ thẻ cảnh sát ra nói:
- Ông chủ Lưu Dịch Dương của nơi này có liên quan tới vài vụ án, nếu anh ta trở về nhờ các anh lập tức thông báo cho tôi.
Đỗ Long để lại số điện thoại rồi bỏ đi, một người bảo vệ gãi gãi đầu, bỗng a lên một tiếng kinh hãi rồi nói:
- Anh ta không phải là người xuất hiện trên ti vi lúc chập tối sao, người đó là Đỗ Long, anh hùng cảnh sát đã bắt gọn sát thủ tình nhân phải không? Anh ta nói ông chủ Lưu có liên quan đến vụ án gì, ông chủ Lưu không phải cũng là hung thủ gây án chứ?