CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đó là chiếc xe bus cũ kỹ tồi tàn nên bỏ đi từ lâu rồi. Tài xế chưa nhìn rõ cứ nghĩ bọn Đỗ Long muốn kiểm tra niên hạn sử dụng xe, thiếu chút nữa thì đạp ga lao qua rồi.

Cửa xe mở ra một cách khó khăn, người phụ nữ thu vé trung niên nhảy xuống khỏi xe ngượng ngùng nói:

- Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không chở quá số người, đây là giấy phép kinh doanh vận tải của chúng tôi…

Đỗ Long không thèm nhìn, lấy tay kéo bà ta ra, rồi nói:

- Chúng tôi đang truy nã tội phạm giết người, không rảnh để quan tâm chuyện đó của các người.

Nói xong Đỗ Long liền lên xe, ánh mắt lướt qua một lượt các hành khách trên xe, chỉ thấy các hành khách đang nằm nghỉ ngơi mà không ngủ. Dù sao cũng vừa mới lên xe chưa được bao lâu, mọi người đều tò mò nhìn Đỗ Long, duy chỉ có một người ngồi bên cửa kính, mặt hướng ra ngoài, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người đó có ngoại hình và tuổi tác rất giống với hai tên bắt cóc, Đỗ Long ra hiệu cho người đàn ông trung niên có râu ngồi bên cạnh nhường ra một chút, rồi cúi người nắm lấy bả vai người ngồi bên cửa sổ…

- Tỉnh dậy đi, ví tiền của anh rơi xuống sàn rồi kìa.

Người kia kinh ngạc quay đầu lại và sờ tay vào túi quần và nói với vẻ bối rối:

- Ví của tôi có bị rơi đâu?

Đỗ Long nhìn anh ta một cái và nói:

- Vậy sao? Vậy chắc là tôi nhìn nhầm rồi.

Nói xong, Đỗ Long đột nhiên giơ tay ra nắm chặt lấy đôi tay người đàn ông trung niên đó, người đàn ông đó có chút kinh hoàng từ chối cái nắm tay của anh và vùng dậy, Đỗ Long hơi dùng sức nâng đôi tay người đàn ông đó lên và nhìn thấy trên tay phải của ông ta có một con dao găm. Đó vốn là con dao gài trên thắt lưng của người thanh niên ngồi bên cạnh ông ta.

Người thanh niên bên cạnh ông ta hét ầm lên, những người xung quanh nhìn thấy con dao sáng loáng đều sợ hãi. Nhưng thấy Đỗ Long dùng chân đá cho người đàn ông đó khụy xuống trước ghế, tay hai người giằng qua giằng lại, cuối cùng người đàn ông đó cũng bị hạ, con dao rơi xuống đất leng keng.

Khi nge thấy tiếng hét Thẩm Băng Thanh lập tức chạy lại, hai người cùng nhau hiệp lực tóm gọn và còng tay người đàn ông đó lại, Đỗ Long nhìn người đàn ông đó cười lạnh và nói:

-Xem ra tôi đã không nhìn nhầm, tôi sẽ vạch trần cái bộ mặt giả tạo của ông.

Đỗ Long nắm lấy bộ râu của người đàn ông đó và dùng sức giật xuống, bộ râu bị kéo xuống, mặt người đàn ông trắng bệch.

Đỗ Long dùng tay giật bỏ từng thứ trên mặt của người đàn ông đó từ chiếc mũi giả, lông mày giả, râu giả…Lộ ra bộ mặt thật của ông ta, đó là một thanh niên khoảng 20 tuổi.

Đỗ Long lấy ảnh ra đối chiếu và nói một cách lạnh nhạt:

- Quả nhiên là cậu, đúng là lưới trời lồng lộng thưa mà khó thoát.

Người thanh niên cúi xuống không nói câu nào, Đỗ Long quay đầu lại hỏi:

- Có ai biết hành lý cậu ta để ở đâu không? Anh ta là một phần tử khủng bố, đừng để trên xe có bom.

Nghe nói có bom, người thu vé và hành khách đều chỉ ra và xác nhận, hành lý của người đó chỉ có một ba lô mang trên vai. Đỗ Long bảo Thẩm Băng Thanh kiểm tra rồi sau đó dẫn người xuống xe.

- Được rồi, mọi người có thể đi được rồi.

Đỗ Long nói với tài xế, một hành khách ở hàng ghế đầu vỗ tay, sau đó cả xe đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người. Thậm chí có người còn hét lớn:

- Phải vậy chứ! Cảnh sát các anh thật cừ!

Đỗ Long mỉm cười với mọi người rồi đẩy tên tội phạm bắt cóc nãy giờ vẫn im lặng kia xuống khỏi xe.

Nghi phạm ngay lập tức được áp giải lên xe cảnh sát. Lúc chiếc xe bus chầm chậm chuyển bánh, Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ mang đống dụng cụ làm rào chắn bỏ vào thùng xe phía sau, còn Đỗ Long ngồi ghế sau bắt đầu thẩm vấn đối tượng.

- Cậu tên là gì?

Đỗ Long hỏi.

Nam thanh niên trầm mặc không lên tiếng, Đỗ Long tìm thấy một ví tiền trên người cậu ta. Trong ví có ba tấm chứng minh nhân dân, Đỗ Long kiểm tra một chút, rút từ trong số đó ra một tấm, nói:

- Hóa ra cậu tên là Kỳ Chi Kiệt, tôi khuyên cậu nên thành thực khai báo. Giờ đồng bọn của cậu đang ở đâu? Lý Thụy Trân ở đâu?

Kỳ Chi Kiệt ngẩng đầu, nói rất ngạo mạn:

- Các anh đừng phí thời gian, tôi sẽ không nói đâu.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Còn cứng đầu à, trước giờ đối diện với tôi chưa ai có thể cứng đầu quá mười giây đâu, hãy hưởng thụ đi.

Đỗ Long nói xong chỉ vào giữa xương sường thứ hai và thứ ba trên ngực trái Kỳ Chi Kiệt. Lúc mới đầu Kỳ Chi Kiệt không có cảm giác gì, sau khoảnh khắc đó cậu ta bỗng cảm thấy những chỗ Đỗ Long sờ vào như bị chiếc bàn là nóng bỏng nung vậy. Cái cảm giác đó quả thực không ai đủ khả năng chịu đựng. Kỳ Chi Kiệt phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng bị Đỗ Long dùng tấm đệm bịt miệng lại.

Tiếng kêu thảm thiết đó xuyên qua tấm đệm, trong bán kính mấy mét vẫn nghe rất rõ ràng. Thạch Siêu Vũ, người sùng bái Đỗ Long như thần cũng không khỏi sửng sốt, còn Thẩm Băng Thanh lắc đầu cười nói:

- Lại nữa rồi, đừng lo lắng, thủ pháp bức cung của Đỗ Long rất lợi hại, vừa không tổn thương thân thể đối tượng, vừa có hiệu quả. Một lát nữa là tên đó sẽ khai ra thôi.

Thạch Siêu Vũ bán tín bán nghi, mang đồ đi cất, đợi khi cậu ta khóa thùng xe phía sau cẩn thận và ngồi vào ghế phụ lái, đã bắt đầu thấy Đỗ Long và Kỳ Chi Kiệt một người hỏi một người đáp rồi. Kỳ Chi Kiệt ngoan ngoãn như con mèo được Đỗ Long nuôi từ bé, hỏi là đáp.

Hoá ra Kỳ Chi Kiệt và Lý Bân ( Kỳ Chi Kiệt cũng chỉ biết tên giả của Lý Bân, không biết lai lịch thật sự) là ngẫu nhiên quen biết. Tuy nhiên Đỗ Long cho rằng cái gọi là ngẫu nhiên quen biết kia cũng là màn kịch do Lý Bân dựng nên mà thôi. Tóm lại, lúc Kỳ Chi Kiệt bị mấy tên lưu manh ức hiếp, Lý Bân đã giúp cậu ta, sau đó, hai người thường xuyên qua lại. Lý Bân cũng thường bơm vào đầu cậu ta cái ý nghĩ muốn phát tài chỉ có cách làm liều. Hơn nửa tháng trước Lý Bân hỏi Kỳ Chi Kiệt có muốn phát tài không, rồi nói với cậu ta rằng mình có quen một phụ nữ giàu có. Nếu bắt cóc người phụ nữ đó sẽ kiếm được một khoản tiền lớn.

Có Lý Bân cổ động, ban đầu Kỳ Chi Kiệt rất do dự nhưng cuối cùng sự hấp dẫn của tiền tài lại thêm áp lực nghĩa khí anh em nên đã đồng ý cùng làm.

- Rất nhanh chóng Lý Thụy Trân đã cung cấp mật mã ở ngân hàng. Chúng tôi đã rút mười nghìn tệ ở thành phố Thụy Bảo, sau đó liền rời khỏi thành phố, đi được nửa đường chúng tôi đẩy xe xuống sông, rồi chia nhau đi nhờ xe vào thành phố Lỗ Tây. Sau lần đó tôi không gặp lại anh ta nữa, một tiếng trước anh ta gọi điện cho tôi, nói tôi lên xe rời thành phố Lỗ Tây, không ngờ…

Kỳ Chi Kiệt lặng lẽ cúi đầu, hai lần rút tiền cậu ta chỉ được có mười lăm nghìn tệ. Số tiền này cậu ta chỉ mới tiêu hết hơn một nghìn, vốn định mang về để bố mẹ cưới vợ cho mình, không ngờ…

Lý Bân đa mưu túc trí, ngay cả đồng bọn cũng không biết nhiều về anh ta. Đỗ Long đành nghĩ cách điều tra khác.

- Vương Lập Bân, vẫn chưa ngủ sao? Cậu lập tức điều tra xem số điện thoại này hiện đang ở chỗ nào.

Đỗ Long tìm số điện thoại liên hệ cuối cùng trong di động của Kỳ Chi Kiệt nói cho Vương Lập Bân. Vương Lập Bân nhanh chóng nắm bắt được mục tiêu:

- Số điện thoại này hiện đang di chuyển ra ngoại thành phía tây thành phố Lỗ Tây, với tốc độ này thì chắc đang đi trên ô tô.

Đỗ Long bảo Vương Lập Bân tiếp tục theo dõi, rồi hắn gọi điện cho Đồng Triều Huy nói:

- Sếp Đồng, chúng tôi phát hiện ra manh mối mới, đã bắt được một tội phạm tình nghi. Theo những gì cậu ta khai báo, một nghi phạm nữa có thể đang chạy trốn về ngoại thành phía tây thành phố Lỗ Tây.

Bình luận

Truyện đang đọc