Đỗ Long nói:
- Ông cũng biết chuyện y trộm dầu sao?
Chủ thuê nhà nói:
- Buổi sáng mới biết được, ngoài ra hai khách thuê trách cứ nói anh ta tối hôm qua trộm dầu bị bọn họ phát hiện đánh một trận, cảnh sát, anh ta sẽ không bị giữ quá lâu chứ?
Hồ Tiểu Vĩ trách mắng:
- Anh ta là người thân của anh sao? Sao ông phải quản chuyện anh ta bị giam bao lâu?
Chủ cho thuê nhà cười khổ nói:
- Anh ta không phải là người thân của tôi, tôi lo lắng là, nếu anh bắt anh ta, tiền thuê nhà lâu nay của anh ta làm thế nào…
Đỗ Long nói:
- Đó là chuyện của anh, anh ta bây giờ đang có ở đây không? Chúng tôi muốn tìm anh ta nói chuyện.
Chủ cho thuê nhà nói:
- Hôm nay không gặp anh ta, cũng không biết anh ta có quay lại không.
Đỗ Long nói:
- Dẫn chúng tôi đi lên xem phòng trọ của anh ta.
Nhiếp ảnh của đài truyền hình vừa đúng lúc tới nơi, chủ cho thuê nhà lúc này mới nhận ra Lưu Lỵ Thanh bên cạnh Đỗ Long. Sau đó liền hăng hái lên, cũng ghé cái mặt trong ống kính camera, mang mọi người lên tầng sáu, chủ cho thuê nhà gõ cửa, gọi:
- Trương Học Vũ, cậu có ở trong phòng không? Tôi muốn nói chuyện với cậu, phòng thuê của cậu không thể kéo dài được nữa!
Sau khi gọi hai tiếng chủ nhà lắc đầu, Đỗ Long ra hiệu cho ông ta ở cửa, chủ cho thuê nhà liền lấy chìa khóa dự phòng ra, nhẹ nhàng mở cửa ra. Đỗ Long đẩy cửa vào, chỉ thấy trong phòng lộn xộn. Người có thể sống cùng với tên Trương Học Vũ lộn xộn này quả nhiên cũng không phải người bình thường. Trong phòng có mùi lạ, Lưu Lỵ Thanh nhíu mày, ngừng thở cùng Đỗ Long tiến vào trong phòng.
Chủ cho thuê nhà chỉ vào giường bên cạnh nói:
- Chỗ nằm này là của Trương Học Vũ đấy. Đó là máy tính của cậu ta, người này một mình một đường dây mạng, bởi vì anh ta download liên tục, nên không thể nào dùng chung một đường dây mạng với người khác.
Đỗ Long mở màn hình máy tính, chỉ thấy Trương Học Vũ không những đang tải về, mà còn mở công cụ chuyển mã video, đang chuyển mã cái anh ta tải về.
Trước đây Đỗ Long cũng thường xuyên làm việc này, có những video dung lượng vô cùng lớn, chuyển thành cách nén dung lượng lớn hoặc thu nhỏ độ phân giải, là có thể giảm dung lượng của video tới ba bốn phần thậm chí mười phần trước đây. Kiểu chuyển mã này dễ dàng lưu trữ nhưng cũng có thể mất đi độ chính xác nhất định.
Đỗ Long tiện tay mở ra một video hiển thị đã tải về thành công, chỉ thấy trên màn hình đột nhiên xuất hiện một người đàn ông vạm vỡ, trần truồng bám chặt vào chữ thập.
- Ồ!...
Lưu Lỵ Thanh kêu lên một tiếng, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, vụt một tiếng, trong video một người đàn ông vạm vỡ khác rút roi da quất mạnh lên người đàn ông vạm vỡ bị trói kia. Người nhìn thấy video đều chết lặng người, chỉ có Đỗ Long đã quen với kiểu này nên tiện tay tắt đi.
- Người thích xem loại này trong lòng nói chung tương đối yếu đuối, bọn họ bất lực phản kháng với áp lực trong hiện thực, đành phải dùng tưởng tượng thay thế. Trương Học Vũ không nhất định là gay, nhưng kiềm chế dục vọng của y vượt quá mức bình thường, cho nên…
Đỗ Long không giải thích tiếp, nhưng mọi người đều hiểu qua ý của hắn.
Đỗ Long tắt công cụ tải, sau đó mở trình duyệt trên thanh đường tắt ở máy tính của Trương Học Vũ. Đầu tiên xuất hiện một trang web hướng dẫn, Đỗ Long mở lịch sử trình duyệt, sau khi nhìn thấy tiêu đề mấy trang đã được mở gần đây Đỗ Long nhíu mày lại.
Đỗ Long mở ra mấy trang web, Hồ Tiểu Vĩ nói:
- Xem ra Trương Học Vũ đã đọc được những lời của Phó Chủ tịch thành phố Phùng nói rồi.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Chính xác là gã rồi, chẳng trách gã bận rộn một ngày không nghỉ ngơi, hóa ra là chạy đi trộm dầu, xem ra gã đã bị kích động, đang lên kế hoạch cho lần phóng hỏa tiếp theo.
Đỗ Long tiện tay lật xem một tờ báo đặt bên cạnh máy tính. Chỉ thấy đó là báo hôm nay vừa mới xuất bản, trong đó trang báo thông báo về tin tức tuyển dụng bị xé một mảnh. Đỗ Long nói:
- Trương Học Vũ đã trở về, sau đó lại đi ra ngoài…
Đỗ Long đi vào trước tủ quần áo đầu giường, mở tủ quần áo, lật lên xem, chỉ thấy quần áo trong tủ hơn nửa đều là cũ, bộ vest màu đen lại không thấy đâu.
- Xem ra gã lại đi tham gia tuyển dụng rồi…
Đỗ Long nhún nhún cái mũi, nói:
- Mọi người ngửi thấy gì không? Trong phòng giống như có mùi…. đặc biệt…
Mọi người vốn dĩ có chút nín thở đều hiếu kỳ mấp máy cái mũi. Đáng tiếc bọn họ cũng không phân biệt ra được cái gì là mùi đặc biệt, ngược lại thiếu chút nữa bị mùi chua trong căn phòng xông chết.
Ánh mắt Đỗ Long đảo nhanh trên mặt đất, lập tức phát hiện ra mục tiêu, ở dưới chân tường bàn máy tính bên cạnh, đặt một lọ chất lỏng trong suốt màu vàng nhạt. Đỗ Long cầm lấy cái chai, mở nắp ra ngửi, nói:
- Đây là xăng, người này còn lấy được cả xăng, mới chỉ một chai sao? Cái này không phù hợp với tâm lý lúc phẫn nộ của y.
Đỗ Long quay đầu về hướng chủ cho thuê nhà, hỏi:
- Anh có biết Trương Học Vũ tối qua mang mấy cái chai đi trộm dầu không?
Chủ cho thuê nhà đáp:
- Bọn họ không nói, nhưng…sáng nay tôi nhặt được bốn chai dưới lầu, đều ném đi rồi.
Đỗ Long mở thùng giấy bên cạnh, thấy một thùng đồ uống, hắn nói:
- Bốn chai, cái này thì đúng rồi, xem ra sau khi Trương Học Vũ trộm dầu bị ngăn cản, y tìm mấy cái chai khác, đổ đầy xăng, sau đó giữ lại một chai…Xem ra y định hôm nay lại ra tay lần nữa, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa rồi.
- Mang đi mấy chai xăng vậy? Tên này muốn làm gì?
Chủ nhà nháy mắt, đột nhiên liên tưởng tới phóng viên và cảnh sát trước mắt, đều đã từng xuất hiện trong tin tức đại hỏa hôm qua. Chủ nhà trong nháy mắt hiểu rõ điểm gì, y nói một cách ép buộc:
- Không phải …Trương Học Vũ… Chẳng lẽ chính là tội phạm phóng hỏa liên hoàn ư? Trời ơi…
Đỗ Long nhìn về hướng y gật gật đầu, sau đó nói với Hồ Tiểu Vĩ:
- Tiểu Vĩ, anh đi tìm người của đồn công an tới đây trông coi, phát hiện Trương Học Vũ liền lập tức tiến hành bắt giữ.
Hồ Tiểu Vĩ gật gật đầu, rời khỏi phòng thuê. Đỗ Long lấy điện thoại di động gọi cho Thạch Chung Đào nói:
- Tổ trưởng Thạch, đã có thể xác nhận Trương Học Vũ chính là nghi phạm phóng hỏa. Y bị kích động, hiện giờ đã mang theo xăng tới chỗ tuyển dụng rồi, những tấm ảnh kia anh phân phát đi chưa?
Thạch Chung Đào nói:
- Đã in xong rồi, tôi sẽ phái người phát đi.
Đỗ Long nói:
- Bây giờ tôi không rảnh, tốt nhất anh xuống tầng mua một tờ báo Thụy Bảo của hôm nay, có một trang tin tức tuyển dụng bị nghi phạm xé một góc dưới bên phải, khả năng tin tức tuyển dụng thông báo phía trên chính là mục tiêu hôm nay của y.
Thạch Chung Đào nói:
- Không cần đi mua, trong phòng làm việc có, tôi lập tức đi thăm dò. Vị trí đầu tiên y tuyển dụng chính là thư ký văn phòng. Tuyển dụng lần này cũng không khác biệt gì… Thăm dò được sẽ gọi điện cho cậu.
Đỗ Long đặt điện thoại xuống, nói với Lưu Lỵ Thanh:
- Nơi này không có gì đáng chụp nữa rồi, chúng ta đi.
Lưu Lỵ Thanh cùng Đỗ Long đi xuống tầng, cô tò mò nhìn chai xăng trong tay Đỗ Long đang cầm, hỏi:
- Trương Học Vũ y vì sao lại để lại một bình xăng đặt ở trong phòng vậy?
Đỗ Long dừng lại, quay đầu lại nhìn chủ nhà liếc mắt một cái, nói:
- Y ở trong này khó chịu và không vui vẻ. Tối hôm qua dưới tầng lại đánh nhau một trận, tôi đoán sau khi y phóng hỏa lần thứ tư, sẽ về đây phóng hỏa lần thứ năm. Bình xăng này chính là thứ mồi lửa y để lại…
Đỗ Long giải thích rõ ràng tỉ mỉ mà vô cùng hợp lý. Lưu Lỵ Thanh nghe hiểu rõ, chủ nhà cũng hiểu rõ. Mặt của y vừa trở nên trắng bệch, sau đó lại tức giận tới mức đỏ lên, hét lên:
- Tên khốn khiếp đó, tôi đối xử với y đã thừa tốt rồi, y làm sao có thể lấy oán trả ơn? Trời ơi, trên tầng dưới tầng nhiều đồ như vậy, nếu bị cháy…Tên khốn khiếp này muốn thiêu chết toàn bộ chúng tôi à!