CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long dần biến mất khỏi tầm nhìn của nhân dân Thành phố Thụy Bảo. Tuy hiện giờ hắn chưa đến thành phố Lỗ Tây báo cáo nhưng mọi người lại không thể tìm thấy hắn.

Ngày hai mươi ba tháng mười hai, Đỗ Long dùng thân phận của Chu Dịch Thăng xuất hiện tại sân bay Thành phố Lỗ Tây, ngồi máy bay đến Myanmar. Đồng hành cùng hắn ngoài Lâm Nhã Hân, Thẩm Băng Thanh còn có Vương Hằng Sinh, Trần Tử Giang, hai anh em Trần Quế Quân.

Hai anh em Trần thị không ngờ tự chạy đến Thành phố Lỗ Tây, lên cùng chuyến bay với Đỗ Long. Tuy rằng tỏ ra rất có thành ý, đáng tiếc là Đỗ Long căn bản không suy xét việc tiếp tục hợp tác với Trần Thị nữa. Cho dù Trần Thị có đổi thành Trần Quế như hiện nay Đỗ Long cũng sẽ không thay đổi chủ ý của mình, thậm chí còn đối với việc hai anh em nhà này cứ tò tò đi theo mình mà có chút bất mãn.

Trên máy bay, Trần Tử Giang rất nhiệt tình nói chuyện trên trời dưới đất với Đỗ Long. Đỗ Long cũng thuận miệng nói chuyện với hắn ta. Hai người không bằng mặt bằng lòng nói chuyện với nhau thực sự không có hứng thú. Trần Tử Giang nhận thấy điều này, trong lòng hắn ta vô cùng không hài lòng nhưng không thể hiện ra bên ngoài.

Đỗ Long và Vương Hằng Sinh nói chuyện khá vui vẻ. Hai người nói về rất nhiều điển cố cược thạch, Đỗ Long nghe rất say sưa hứng thú. Những người đi thủ đô Naypyidaw Myanmar vào thời gian này gần như đều là đi cược thạch. Đỗ Long và Vương Hằng Sinh đều là người có danh tiếng, khi bọn họ nói chuyện thì bên cạnh có rất nhiều người lắng nghe. Thỉnh thoảng họ lại chen vào vài câu, khiến Trần Tử Giang người rất muốn nói chuyện với Chu Dịch Thăng cảm thấy rất phiền muộn.

Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế thủ đô Naypyidaw Myanmar, đây là lần thứ hai Đỗ Long đến đây nên cũng không cảm thấy kinh ngạc. Tuy nhiên. Khi một tên mập mạp đứng ở cửa ra vào chạy như bay dến chỗ hắn thì hắn vẫn hoảng sợ.

- Chu tiên sinh, tôi nhớ anh chết mất...

Tên béo “lăn” một đường đến trước mặt Đỗ Long tên là Lý Cường. Anh ta kích động cầm tay Đỗ Long nói:

- Chu tiên sinh, anh thật không giống bạn bè chút nào, không ngờ mấy tháng rồi mà không liên lạc với tôi. Tôi đã dùng nhiều cách để tìm anh, lẽ nào từ trước đến nay anh không nhận được tin tức của tôi?

Đỗ long cười nói:

- Tôi thật sự rất bận, không rảnh tìm anh nói chuyện phiếm, dạo này anh thế nào? Kinh doanh tốt chứ?

Vẻ mặt Lý Cường thống khổ nói:

- Hỏng hết rồi, đầu năm nay kinh doanh Phỉ Thúy rất khó. Tôi không có sự phóng khoáng như Chu tiên sinh, lại không có thực lực như Trần tổng, ăn bữa nay lo bữa mai thôi. Chu tiên sinh, buổi chào bán công khai lần này, anh nhất định phải giúp tôi, bằng không tôi cũng hết đường sống!

Đỗ Long còn chưa nói, Trần Tử Giang nhẫn nhịn tức giận trong bụng đẩy Lý Cường sang một bên nói:

- Tránh ra một chút, đừng cản đường, Chu tiên sinh đã cùng Trần Thị chúng tôi triển khai hợp tác toàn diện, các người đừng chạy đến quấy rầy Chu tiên sinh.

Lý Cường không dám đắc tội với Trần Tử Giang, anh ta cười khổ lui ra phía sau, vẫn không cam lòng kêu lên:

- Chu tiên sinh, Chu tiên sinh...

Đỗ Long nói với Trần Tử Giang:

- Lý tổng là bạn của tôi, nói chuyện phiếm mấy câu với anh ta cũng không bị coi là việc gì nghiêm trọng chứ?

Trần Tử Giang miễn cưỡng gật đầu, ra hiệu cho Lý Cường tiến vào, đồng thời hắn nói:

- Chu tiên sinh, xe mà khách sạn sắp xếp đang chờ ngoài sân bay, thế nên anh nói chuyện với anh ta ngắn gọn thôi.

Lý Cường lại đi tới trước mặt Đỗ Long, anh ta kích động nói:

- Chu tiên sinh, anh nhất định phải giúp tôi, nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ không còn đường sống!

Đỗ Long cười nói:

-Lý tổng cũng quá khoa trương rồi, châu báu Long Á kinh doanh rất sôi động ở Thành phố Ngọc Minh mà.

Lý Cường vẻ mặt đau khổ nói:

- Chỉ là miễn cưỡng sống tạm mà thôi. Lần trước nếu không phải do Chu tiên sinh mách nước thì tôi e rằng đến cháo loãng cũng không có mà húp. Bây giờ nửa năm đã qua rồi, vài thứ đó cũng bán sạch rồi, Chu tiên sinh, xin anh thương xót, hãy giúp tôi một lần nữa đi...

Đỗ Long nói:

- Bây giờ tôi có lòng nhưng không có lực, thực lực Trần Thị hùng hậu, tôi chỉ giúp họ chọn nguyên liệu thô thôi cũng đủ hoa mắt rồi, hơn nữa còn phải để lại một ít cho Lâm tổng và Kỷ gia. Hay là anh đến tìm Lâm tổng nhờ bọn họ nhượng lại cho một ít là được rồi. Bây giờ chúng tôi vội ra xe ngoài kia, vậy không nói chuyện với anh nữa.

Lý Cường còn định nói gì thêm, Đỗ Long nháy mắt với anh ta, Lý Cường lập tức giật mình, anh ta vội nói:

- Được được được, Chu tiên sinh đi thong thả...Lâm tổng ...Lâm tổng, anh đợi tôi một chút...

Khi Lý Cường quay lại tìm Lâm Nhã Hân thì phát hiện cô đã chạy tới trước mặt rồi, anh ta vội đuổi theo, cầu khẩn Lâm Nhã Hân.

Trần Tử Giang coi Đỗ Long rất chặt. Hắn muốn dùng hành động của mình để nói cho mọi người, đừng mong có ý đồ gì với Chu Dịch Thăng, anh ta là của Trần Thị chúng tôi đấy!

Còn về Thẩm Băng Thanh người vẫn theo sát Đỗ Long, Trần Tử Giang cũng không coi ra gì. Hình như hắn quên mất rất nhiều người không biết Chu Dịch Thăng mới là cao thủ cược thạch, đa số mọi người đều cho rằng Ngọc Quan Âm mới là cao thủ giỏi nhất Vương Phỉ Thúy.

Nữ giả nam Tống Tư Nhạn và nam giả nữ Thẩm Băng Thanh đi cùng nhau giống như kim đồng ngọc nữ, khiến không biết bao người phải ghen tị. Tống Tư Nhạn lần đầu tiên đến Myanmar, đối với cái gì cũng ngạc nhiên, còn Thẩm Băng Thanh thì kiên nhẫn giải thích cho cô.

Bên ngoài sân bay, Đỗ Long và Lâm Nhã Hân mỗi người đi một hướng, đều lên xe bus của khách sạn, đi về khách sạn.

Tên xe bus, Trần Tử Giang giả vờ giả vịt nói:

- Chu tiên sinh, thật đáng tiếc, người công ty chúng tôi sơ suất đặt nhầm khách sạn rồi, hại tiên sinh và mấy người Lâm tổng không ở cùng một khách được, thật sự là rất đáng tiếc.

Đỗ Long cười nói

- Không sao, vừa lúc tôi cũng muốn thoải mái hai ngày. Tiếc là người dân xinh đẹp ở Myanmar ít quá, không thì có thể mở rộng tầm mắt một chút.

Trần Tử Giang cười nói:

- Chu tiên sinh quả nhiên là rất đàn ông, rất ngay thẳng. Đàn ông mà, cả đời bận rộn chung quy cũng chỉ vì ba thứ, tiền, địa vị và phụ nữ. Tôi thực sự không vừa mắt mấy tên ngụy quân tử, giả vờ giả vịt tự cho mình là chúng nhân quân tử. Trên thực tế không phải là bọn họ không muốn mà là không có năng lực!

Đỗ Long cười nói:

- Lời này của Trần tổng tôi đồng ý, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, Trần tổng và tôi đều là người có năng lực, cho nên bên cạnh chúng ta đều có không ít mĩ nữ.

Một mỹ nữ xinh đẹp ngồi ở hàng trước quay lại nháy mắt với Trần Tử Giang. Trần Tử Giang nói:

- Nói đến mỹ nữ bên cạnh, nếu nói về số lượng thì tôi còn có chút tự tin, còn về chất lượng thì Chu tiên sinh lại mạnh hơn tôi. Giống Lâm tổng, cô Thẩm thì không cần nói, đến tiểu nha đầu Kỷ gia đều đẹp hơn nhiều so với mỹ nữ bên cạnh tôi, thật sự là bái phục.

Đỗ Long cười nói:

- Trần tổng là lão ngư lưới lớn dù ai đến cũng không từ chối, còn tôi là người câu cá Khương Thái Công chỉ mong có người đến cắn câu. Kết quả khác nhau một trời một vực, tuy nhiên trăm sông đổ về một biển, cũng không khác biệt là mấy.

Trần Tử Giang phát hiện cuối cùng thì mình và Chu Dịch Thăng đã có tiếng nói chung. Anh ta bắt đầu từ điểm này kéo dài câu chuyện ra, bắt đầu kể những chiến công tán gái của mình. Nghe đi nghe lại thực ra cũng chỉ là dùng tiền mà thôi, Đỗ Long tuy phụ họa theo nhưng kỳ thật lại cười thầm trong lòng. Những cô gái bên cạnh anh ta cũng không phải chỉ dùng tiền là có thể nện được. Những cô gái có thể dùng tiền lừa gạt thì dù có khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng chỉ là một cái xác mà thôi. Đỗ Long căn bản là rất khinh thường còn Trần Tử Giang thì dương dương tự đắc

Bình luận

Truyện đang đọc