CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long lắc đầu nói:

– Anh đã giết nhiều người vô tội như vậy, xét tình giảm án không dùng được cho anh, từ bỏ ý định đó đi. Thi thể của người chết cuối cùng anh đã chôn ở đâu?

Tôn Lập Vận trầm ngâm một lát, nói:

– Trên đường các người tới trại nuôi heo của tôi, có một cái hố lớn, trời tối tôi đã lấp hố rồi, người thì chôn trong hố. Tôi muốn tên khốn kia mỗi ngày đều bị vô số xe đè, mãi không thể trở mình được!

Trong lời nói của Tôn Lập Vận hiện rõ sự oán hận sâu sắc. Đỗ Long nói:

– Là người đó gợi lại ký ức thù hận của anh?

Tôn Lâp Vận gật đầu, nói:

– Đúng vậy. Tên khốn đó ngoại trừ khuôn mặt không giống ông bố tôi đáng chết của tôi ra, những điều khác đều giống, hơn nữa tính tình… Sau khi bị tôi bắt về chỉ có thể trách y số mệnh không tốt.

Đỗ Long nói:

– Vậy anh không biết hối cải, còn muốn người khác đồng cảm? Nói, di vật trước khi những người đó chết ở đâu?

Trên khuôn mặt Tôn Lập Vận hiện ra nụ cười đắc ý, nói:

– Tôi còn tưởng rằng cảnh sát Đỗ không cần quan tâm những thứ đó chứ. Cảnh sát Đỗ vốn cho rằng những thứ kia có chút giá trị, cảnh sát Đỗ nói muốn những thứ đó, phải cầm một ít thứ đến đổi à.

Đỗ Long cười nhạt nói:

– Anh muốn gì?

Tôn Lập Vận nói:

– Chuyện này… Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ. Cảnh sát Đỗ, nếu anh đề xuất gì, đừng ngại, nói xem nào.

Đỗ Long nói:

– Tôi cũng không có đề xuất gì hay, những thứ đó có cũng được mà không cũng không sao, anh có muốn cho không, cái hố mà ông nói đó đại khái ở chỗ nào?

Tôn Lập Vận nói vị trí cho Đỗ Long, anh ta có chút không cam lòng nói:

– Cảnh sát Đỗ, những thứ kia có nhiều thứ rất quan trọng với người thân của những người chết đó. Nói ví dụ nơi giấu quỹ đen, lén lút mua bất động sản chẳng hạn. Anh không muốn những người thân này được an ủi sao?

Đỗ Long lạnh lùng nhìn Tôn Lập Vận, nói:

– Trong phạm vi quyền hạn của tôi, tôi chỉ có thể khiến thời gian của anh trôi qua tốt một chút, chuyện khác anh khỏi phải nghĩ.

Tôn Lập Vận nói:

– Tôi muốn đến thăm một nơi, cảnh sát Đỗ có thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé này của tôi không? Nếu có thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé này của tôi, tôi sẽ giao những thứ kia ra.

Đỗ Long nhíu mày, hỏi anh ta:

– Anh muốn đến nơi nào?

Tôn Lập Vận nói:

– Tôi muốn đến ngôi mộ của ông già một lát. Cảnh sát Đỗ anh có thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé này của tôi không?

Đỗ Long lạnh lùng nhìn anh ta, nói:

– Không thể. Anh nghĩ tôi sẽ tin lòng hiếu thảo bất chợt bộc phát của anh sao? Anh vốn là người hết thuốc chữa, anh muốn đến quấy nhiễu linh hồn đã yên nghỉ bao năm của cha mình, tôi tuyệt đối không cho phép.

Tôn Lập Vận cười ha hả, nói:

– Cảnh sát Đỗ, anh thật sự hiểu rõ tôi. Nhưng chẳng lẽ anh không cảm thấy việc suy nghĩ cho một người chết nhiều như vậy, không bằng lo lắng cho mười ba gia đình kia sao?

Đỗ Long cười nhạt, nói:

– Tôi sẽ không trao đổi bất kỳ gì với anh nữa, vì tôi hiểu rõ anh quá rồi, chỉ cần tôi đến xem kỹ càng trại nuôi heo trong nhà anh, tôi có thể nhanh chóng tìm được mọi manh mối anh để lại, muốn tìm được những thứ anh giấu đó cũng không khó.

Tôn Vận Lập cười nói:

– Vậy cũng không đúng, từ nhỏ tôi rất giỏi giấu đồ, cảnh sát Đỗ anh cứ việc tìm thử, thật sự không tìm được thì tới tìm tôi.

Đỗ Long đứng dậy, cười nhạt nói:

– Anh không có cơ hội rồi, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tôi vốn muốn cho anh xem một vật, nhưng tôi cảm thấy không cần cho anh xem.

Tôn Lập Vận hỏi:

– Cái gì vậy?

Đỗ Long nói:

– Ảnh chụp cha anh sau khi chết, còn có ảnh hiện trường cùng với báo cáo kết thúc vụ án của cảnh sát viết…

Con ngươi của Tôn Lập Vận to ra, hưng phấn nói:

– Thật không? Cảnh sát Đỗ, cho tôi xem, nói không chừng sau khi xem, lương tâm của tôi sẽ cảm thấy đau không muốn sống nữa thì sao?

Đỗ Long cười nhạt nói:

– Người khác có thể, anh thì không thể. Tạm biệt.

Lúc Đỗ Long mở cửa đi ra, Tôn Lập Vận cuống cuồng kêu lên:

– Cảnh sát Đỗ, đừng như vậy, mau quay lại, đưa những thứ đó cho tôi xem, tôi sẽ nói cho anh biết nơi để đồ của những người đó trước khi chết!

Đỗ Long quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Tôn Lập Vận, quay người đi mất.

Ở phía sau Tôn Lập Vận lồng lộn vật vã còn cười điên dại nói:

– Họ Đỗ kia, mày sẽ phải hối hận. Lần sau khi mày đến van xin tao, tao sẽ không ra cái giá này! Quay lại, mày quay lại cho tao!

Cửa rầm một tiếng kiên quyết đóng lại, trong phòng quan sát ánh sát lóe lên rồi tắt ngấm, nhưng trong nháy mắt đó Đỗ Long đã thấy rõ tình hình trong phòng quan sát. Hắn bật đèn tạch một tiếng, quay đầu nói với đám người đang chê cười:

– Xem đủ rồi. Học được chút gì không?

Mọi người đi nghỉ ngơi ban nãy đã đều trở về, kể cả Thẩm Băng Thanh, nghe được câu hỏi của Đỗ Long, Tạ Ba cười ha hả nói:

– Sếp, anh thật lợi hại. Tên khốn kia giở trò thế nào cũng không phải đối thủ của anh, đổi lại là chúng tôi đã rối tinh rối mù rồi.

Đỗ Long nói:

– Vậy cũng không đúng, hhông cần tự coi nhẹ mình, anh ta cũng không nhất định sẽ chơi được các anh… Không phải tôi kêu các anh đi nghỉ ngơi sao? Tại sao đã trở về?

Hoàng Nham trả lời:

– Nghĩ vụ án vẫn chưa xong, mọi người không có tâm trạng nghỉ ngơi. Huống chi mọi người muốn xem sếp thẩm vấn người kia thế nào, cho nên sau khi tắm rửa họp lại cùng nhau đến.

Đỗ Long cười nói:

– Các anh nếu đều không có tâm trạng ngủ, vậy chúng ta cùng đi kết thúc vụ án này.

– Lại đến trại nuôi heo?

Thẩm Băng Thanh hỏi.

Đỗ Long gật đầu, nói:

– Chuẩn bị ít đồ, sau đó sẽ xuất phát!

Năm phút sau, nhóm người Đỗ Long lại một lần nữa lái xe thẳng hướng trại chăn nuôi của Tôn Lập Vận. Có cảnh sát vũ trang trông Tôn Lập Vận, cũng không sợ anh ta bay lên trời.

Theo lời khai nhận chỗ Tôn Lập Vận, nhóm Đỗ Long phát hiện rõ một hố lớn trên đường núi cách trang trại chăn nuôi của Tôn Lập Vận ba bốn km. Đỗ Long dùng cửu đồng xác nhận trước một chút, sau đó để mọi người bắt tay đào bới.

Rất nhanh trong cái hố hiện ra một thi hài, tuy mọi người đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc xuất hiện thi hài, đa số người đứng hướng đầu ngọn gió đều quay đầu đi chỗ khác.

Sau khi tiếp tục lên đường, họ rất nhanh đã đến được trang trại chăn nuôi, chỉ thấy một cái hố to trong sân chưa lấp, phân heo thối cùng mùi thối hòa vào nhau không tản đi, mùi đó khiến người khác không thể hít thở.

– Hoàng Nham, anh dẫn người đi tìm hai thi hài khác. Băng Thanh, cậu dẫn người đi tìm cái xác xa nhất. Đi đi.

Thẩm Băng Thanh hỏi:

– Vậy còn anh? Anh muốn tìm nơi Tôn Lập Vận giấu di vật của người chết?

Đỗ Long nói:

– Đúng, tôi phải ở chỗ này lẳng lặng cảm nhận cuộc sống của Tôn Lập Vận một chút, xem có thể tìm được đầu mối không, tìm đồ vật nhiều người cũng không nhất định có ích. Các cậu mỗi người đi làm việc của mình đi.

Đám người Thẩm Băng Thanh đi rồi, trại nuôi heo lại yên tĩnh, ngoại trừ tiếng heo thỉnh thoảng phát ra từ trong chuồng heo ra, chỉ có tiếng lào xào của gió núi thổi qua lá cây. Người sống ở đây không dễ dàng, chí ít lá gan phải khá lớn mới được.

Tôn Lập Vận không thể nghi ngờ là kẻ có lá gan rất lớn, một mình anh ta ở nơi này được vài năm, nơi này lưu lại rất nhiều dấu vết của ông ta.

Chỗ Tôn Lập Vận giấu đồ Đỗ Long đã sớm biết, cho nên hắn vốn không cần đi tìm, cùng không cần giao dịch bất kỳ cái gì với Tôn Lập Vận.

Đỗ Long ở chỗ này là vì tìm kiếm chiến lợi phẩm…

Bình luận

Truyện đang đọc