CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Thôn dân tụ tập càng ngày càng nhiều trước chốt kiểm tra Tây Khẩu, trên mặt mọi người có chút nghi hoặc, có chút lo lắng. Đương nhiên cũng có chút phẫn nộ, bọn họ nhao nhao thì thầm to nhỏ, truyền đi những lời đồn đại bất lợi đối với Đỗ Long bọn hắn. Nếu như để mặc cho loại tình trạng này phát triển tiếp, sớm hay muộn mọi người sẽ cùng xông lên. Đỗ Long bọn hắn đành phải trơ mắt nhìn tất cả mọi người xông qua chốt kiểm tra mà đi, hành động triệt để thất bại.

Đỗ Long cầm loa phóng thanh lên, lớn tiếng nói:

- Mọi người nghe đây, hôm nay chỉ là kiểm tra theo thông lệ, thu giữ hàng cấm, không bắt người. Mọi người lần lượt qua chốt kiểm tra, soát người người nam, kiểm tra vật phẩm tùy thân mang theo của người nữ, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của mọi người. Nếu ai muốn thừa lúc lộn xộn qua chốt hay ngạnh xông qua chốt kiểm tra, hãy xem cục gạch này có kết cục gì đi.

Đỗ Long nói xong nhặt một viên gạch đỏ to như lòng bàn tay ở ven đường lên, ném nó về nơi xa. Đợi khi viên gạch đó bắt đầu rơi xuống, hắn nhanh chóng rút súng. Sau hai tiếng súng pằng pằng vang lên, viên gạch đó nổ tung ở giữa không trung, biến thành một đám sương mù màu đỏ.

Chiêu này của Đỗ Long trấn trụ được không ít người, hắn thổi đầu miệng súng, thu súng lại, lớn tiếng nói:

- Được rồi, mọi người bây giờ hiểu rõ rồi chứ? Mở chốt.

Nguyên là con đường bị hoàn toàn chặn lại mở ra một lối đi nhỏ, một vài thôn dân không mang theo hàng cấm bắt đầu qua chốt kiểm tra rời đi. Mọi người phần lớn đều là cưỡi xe máy tới, bởi vậy trừ soát người ra còn cần phải mở khoang đựng đồ của xe máy ra kiểm tra. Mọi người đều bắt đầu bận rộn, chỉ có Đỗ Long và Tông Lập Phong không có đi soát người. Bọn hắn nắm lấy bao súng ánh mắt cảnh giác tuần tra qua lại trong đám người, trong lòng đều vô cùng căng thẳng.

Xã Mãnh Tú là một địa phương đặc thù, ở địa phương khác loại kiểm tra theo thông lệ này là rất bình thường, nhưng ở xã Mãnh Tú lại rất dễ khơi ra sự kiện tập thể. Đỗ Long trước đó đã nghĩ qua các loại tình huống sẽ phát sinh, bất kỳ một điều nào xử lý không tốt đều sẽ biến thành một cuộc tai họa. Đối với dân chúng bình thường, đối với cảnh sát bọn hắn, nhất định đều là tai họa. Cho nên hắn không thể không căng thẳng.

- Nhìn thấy người của thôn Mã Câu chưa?

Đỗ Long cách mỗi vài phút thì sẽ đi đến bên cạnh Phạm Cát Căn, nắm lấy vai y thấp giọng hỏi.

Phạm Cát Căn là cảnh sát phụ trách trị an thôn Mã Câu, đối với tình hình của thôn Mã Câu hết sức quen thuộc. Trong lúc cấp bách ánh mắt của y quét qua đám người, lắc lắc đầu, nói:

- Không nhìn thấy, khả năng vẫn còn đang trông xem thế nào ở nơi xa.

Tốc độ kiểm tra của mọi người vẫn là rất nhanh, hơn nữa những người tới chợ trước cũng không phải cùng lúc vội vã rời đi. Sau khi mọi người nhìn thấy rất nhiều người thuận lợi rời đi mới yên lòng quay đầu lại bận chuyện của mình. Cho nên tình hình chật chội ở Tây Khẩu rất nhanh liền được giải quyết. Nhìn thấy tình cảnh này, Đỗ Long và Tông Lập Phong đều thở nhẹ ra một hơi.

Đi chợ không phải là cướp ngân hàng, không có mấy người sẽ mang súng theo người, hơn nữa mang cũng thì cũng nên mang theo một vài khẩu súng lục tiện lợi, các loại cỡ lớn như ak47 khẳng định là không có. Sẽ có người vì bí quá hóa liều mà mua một khẩu súng vài trăm tệ sao? Đáp án là không. Cho nên về cơ bản là không xảy ra tình huống ngoài ý muốn gì.

Đương nhiên, niềm vui nhỏ bất ngờ vẫn là có. Khi mà đám người dần dần rời đi, cảnh sát Đơn Đan Thanh đột nhiên tìm ra được một khẩu súng lục Glock 18 trong một cái gùi của một người phụ nữ.

- Cái này không phải là của tôi.

Người phụ nữ kia khẩn trương nói. Người vây xung quang thấy thế đều nhao nhao dừng chân xem chừng, muốn xem cảnh sát sẽ xử lý như thế nào.

Đỗ Long nhận lấy cây súng đó trực tiếp cắm vào dây lưng, sau đó xua xua tay, nói:

- Bất kể có phải của chị hay không, súng nộp rồi, các người có thể đi được rồi.

Người phụ nữ kia vội vàng nhảy lên xe máy của chồng đang cưỡi, nhanh chóng đi mất, chỉ sợ cảnh sát đổi ý vậy.

Đỗ Long lại quơ lấy loa phóng thanh, nói:

- Mọi người nhìn thấy rồi chứ? Chỉ cần nộp súng lục, chả có việc gì cả. Mọi người có thể dùng các loại phương thức đem súng lục nộp lên, bao gồm nhờ thằng ngốc làm hộ, hoặc là lặng lẽ giấu ở sau gùi của người khác. Đương nhiên mọi người cũng có thể đem súng giấu ở trong nhà bạn bè thân thiết, sau đó tay không rời đi. Chúng tôi chỉ cần súng, không cần người, nếu bắt người còn phải lo một ngày ba bữa cơm, đồn công an cũng nuôi không được nhiều người như vậy.

Lới nói của Đỗ Long dẫn đến một trận cười, bầu không khí ở hiện trường càng thêm dịu xuống. Tay của Đỗ Long cuối cùng rời khỏi bao súng, hắn cũng không cần cách hai phút lại đi hỏi Phạm Cát Căn một lúc nữa.

Ở ngoài tầm mắt đạt tới của Đỗ Long bọn hắn, mấy tên trẻ trâu cùng tụ lại một chỗ rỉ tai thì thầm:

- Anh Trung Hành, bây giờ làm thế nào? Cảnh sát kiểm tra rất nghiêm, chúng ta lại không đem theo nữ nhân.

Người được gọi là anh Trung Hành là người nổi bật trong đám trẻ trâu thôn Sa Câu, vừa rồi cũng chính là bọn chúng làm dáng chụp ảnh lưu niệm ở trước thông báo giao nộp súng. Đám trẻ trâu này đều thích chơi súng, mỗi người trong nhà đều giấu không ít súng ống. Hôm nay tới chơi, không thể mang súng lớn, cho nên bọn chúng chỉ mang theo ít súng lục, bao gồm cả Glock thường thấy nhất thậm chí là loại Desert Eagle (Chim ưng sa mạc) uy lực rất lớn trong cự li gần. Vừa rồi Đỗ Long bọn hắn khám xét được chiếc Glock kia còn có thằng ngốc đưa lên khẩu 54 đều là bọn chúng mấy người cố ý thăm dò hoặc trêu đùa cảnh sát.

Bạch Trung Hành nói:

- Cảnh sát là muốn phân hóa chúng ta, trước mắt xem ra bọn họ làm rất tốt, chúng ta đã bị cô lập rồi. Muốn tự mình mang theo súng thông qua kiểm tra khả năng không lớn, nhưng cũng không nhất định là không có biện pháp. Tôi ở đây có ba con đường: Thứ nhất, chúng ta tìm một người phụ nữ chịu giúp đỡ đem súng giấu ở trong quần áo của cô ta, quần áo cách dày như thế, những cảnh sát kia đều là nam, đến nay cũng chưa lục soát thân thể người phụ nữ nào, chiêu này có lẽ khả thi đấy...

Bạch Trung Hành vừa dứt lời, chốt kiểm tra Tây Khẩu đột nhiên truyền tới tiếng nói của Đỗ Long thông qua loa phóng thanh:

- Thím này, vòng eo của thím thật sự thô như vậy sao? Quần áo cũng sắp rách cả ra rồi, mời thím ở nguyên chỗ trước mặt mọi người nhảy vài cái, cho đến khi năm khẩu súng giấu trên người đều rơi ra thì thôi. Đầu tiên nói rõ, nếu là súng lục cướp cò làm thím bị thương, vậy cũng không liên quan đến chuyện của cảnh sát chúng tôi nhé.

Bạch Trung Hành bọn chúng vội vàng lên trước xem như thế nào, chỉ thấy một phụ nữ trung niên mặc áo lông mặt đỏ tía tai vội vàng lấy ra năm khẩu súng từ trong quần áo, sau đó che mặt chạy như bay đi.

Người xem xung quanh phát ra một trận cười vang, Đỗ Long lớn tiếng nói:

- Muốn lừa dối qua quan là không được, tôi có một đôi hỏa nhãn kim tinh, cách mấy lớp quần áo dày cũng có thể nhìn xuyên vào bên trong xem giấu cái gì. Cho nên mọi người hay là đừng chơi loại trò chơi này nữa.

Có người hét lớn:

- Đồn trưởng Đỗ, hỏa nhãn kim tinh của cậu lợi hại như vậy à, vậy chẳng phải có thể tùy ý xem trộm thân thể của nữ nhân?

Tiếng cười của mọi người càng vang lên. Đỗ Long không đỏ mặt đỏ tai nói:

- Đúng vậy, không tin anh có thể đem vợ anh hoặc con gái tới cho tôi xem.

Mọi người cười càng vui vẻ, ai cũng không coi là thật. Bởi vì lối tư duy của mọi người cho rằng đó là chuyện không thể, cho nên chỉ đem lời nói của Đỗ Long làm thành trò cười.

Ánh mắt Bạch Trung Hành quét qua đám người, gã nói:

- Xem, những súng đó là Đa Ôn Hãn thôn Mã Đề bọn họ.

Theo ánh mắt của Bạch Trung Hành, mọi người đều nhìn thấy mấy thanh niên dân tộc Thái vẻ mặt có chút khó coi. Chính là thế hệ trẻ thôn Mã Đề thường xuyên cạnh tranh lẫn nhau với bọn chúng.

Bình luận

Truyện đang đọc