CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Vương Hữu Lương chết rồi, hỏi cũng không hỏi được rồi. Nhưng Lưu Mậu Tài có lẽ vẫn chưa biết tin Vương Hữu Lương đã chết. Câu trả lời như vậy rốt cuộc là thật hay giả?

Đỗ Long không khách khí với Lưu Mậu Tài, hắn đập bàn đứng dậy. Cách bàn nắm chặt vạt áo Lưu Mậu Tài, nhấc gã lên, hắn quát lớn:

– Lưu Mậu Tài, Vương Hữu Lương đã chết rồi. Bị người ta giết người diệt khẩu. Hách Minh Lượng Phó cục trưởng của các anh cũng bị kẻ ám sát ngắm bắn, suýt mất mạng. Anh còn muốn sống sót thì khai báo thành thật với tôi. Trước khi bọn họ làm thịt anh, giúp tổ chuyên án đem bắt kẻ chủ mưu sau tấm màn kia. Anh có chết thì cũng chẳng là gì với chúng tôi, đây là sự cứu rỗi đối với anh hiểu không?

Trong mắt Lưu Mậu Tài lóe lên một tia bối rối. Rất nhanh gã liền trấn định lại, gã nhìn Đỗ Long, rất bình tĩnh nói:

– Tôi không muốn chết, hai người đó là giao cho thủ hạ của ông chủ Vương mang đi.

Đỗ Long nói:

– Anh giao cho ai rồi? Tay chân của ông chủ Vương anh chắc hẳn quen biết chứ?

Lưu Mậu Tài nói:

– Mọi người đều gọi cậu ta là a Dũng, tên tuổi cụ thể tôi cũng không rõ. Hôm đó tôi đưa người đến một nơi hẻo lánh, sau đó liền giao cho a Dũng. Cậu ta đi một chiếc Mercedes-Benz, vẫn còn một người nữa tên là a Hùng, đem hai người đó đưa đi rồi.

Đỗ Long cảm nhận được những gì Lưu Mậu Tài nói là thật, hắn lập tức thả Lưu Mậu tài. Tìm đến Nhạc Băng Phong hỏi cô ấy:

– Băng Phong, có thể điều tra được tỉ mỉ tin tức và chỗ ở hiện tại của hai người thuộc hạ ông chủ Vương là a Dũng và a Hùng không?

Nhạc băng phong nói:

– Để tôi tìm xem…

Khi ông chủ Vương vừa chết, Đỗ Long vì cứu mấy người Vương bá, không hề triển khai vây bắt ngay tay chân của Vương Hữu Lương. Mấy người này đến giờ sớm đã nhận được tin tức, nói vậy họ đã lẩn trốn đông tây. Những biện pháp thông thường trong thời gian ngắn rất khó tìm được hướng đi của họ. Chỉ có thể dựa vào Nhạc Băng Phong thôi.

Đỗ Long lại đi xem bên Hách Minh Lượng, Hách Minh Lượng vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Đỗ Long hỏi cảnh vệ trông chừng Hách Minh Lượng, được biết Hách Minh Lượng vẫn hôn mê, lúc Trương Văn Diệu đến cũng không tỉnh lại. Đỗ Long đến đấy mới hài lòng rời đi. Hách Minh Lượng có thể được hôn mê bất tỉnh chính là công lao của hắn. Đỗ Long không muốn để Trương Văn Diệu phát hiện Hách Minh Lượng phải chịu đựng chỉ là thương nhẹ.

Khi Đỗ Long đi đến trước mặt Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong đã tìm được tung tích của cái người tên a Dũng. Chiếc xe tên này đi theo hướng thành phố Lỗ Tây, có lẽ là định xuất cảnh từ thành phố Thụy Bảo. Nghe được đáp án này, Đỗ Long cười ha hả nói:

– Vốn nghĩ nội trong tối nay một mạch giải quyết vấn đề, xem ra chỉ có thể đợi ngày mai thôi. Băng Phong, chuyện không được chậm trễ, chuẩn bị đưa tôi ra ngoài.

Lúc Đỗ Long quay về phòng chuẩn bị, Thẩm Băng Thanh kinh ngạc hỏi:

– Tối nay anh lại phải ra ngoài à? Không lẽ… là hẹn hò Hàn Ỷ Huyên sao?

Đỗ Long cười nói:

– Tôi và cô ấy vẫn chưa được thân mật như vậy đâu… Tối nay ra ngoài là có chuyện bí mật phải làm. Tôi muốn đi gặp một người bạn cũ, cậu có thể giúp tôi một tay, đi không nào?

– Đi

Thẩm Băng Thanh không chút do dự nói. Hai người sửa soạn một chút. Sau đó dưới sự trợ thủ của Nhạc băng Phong, lặng lẽ rời khỏi nhà khách Cục Công an.

Trong văn phòng Cục trưởng thành phố Song Môn, Trương Văn Diệu trên màn hình vi tính thấy mấy người Đỗ Long rời đi. Trương Văn Diệu than nhẹ một tiếng, soa xoa phần xương hông bị thương của mình, thầm nghĩ trong lòng: “Tên tiểu tử này cũng rất giống ta, đáng tiếc ta bị thương, không thể hoạt động như trước được nữa. Không thì đã cùng tên tiểu tử cậu vui đùa một chút…

Đỗ Long không hề chú ý tới hành động của mình đã bị phát hiện. nhưng hắn vẫn rất cẩn thận. dùng nhiều cách thoát khỏi theo dõi, sau đó đi đến gần tòa nhà Thành ủy. Đỗ Long để Thẩm Băng Thanh lái xe đi, sau đó gọi vài cuộc điện thoại.

Lúc điện thoại rung lên, Bí thư Thành ủy thành phố Song Môn Phùng Kiếm Văn đang trên giường thao thức. Gã đã biết tin Vương Hữu Lương đã chết. Nhưng gã rất rõ, Vương Hữu Lương chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Vận rủi của gã còn lâu mới kết thúc, chỉ cần cái bí mật kia vẫn còn nắm bắt trong tay mỗi người, thì vận hạn của gã sẽ mãi mãi không kết thúc.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên rung lên khiến Phùng Kiếm Văn trong lòng trở nên run rẩy. Từ khi đi lên cương vị lãnh đạo đến nay, gã sợ nhất là tiếng chuông điện thoại rung lúc nửa đêm. Điều đó có nghĩa xuất hiện tình hình nguy cấp. Nhất là hai năm qua, Phùng Kiếm Văn bị người đó bắt được điểm yếu, bị ép làm không ít chuyện vi phạm nguyên tắc. Gã càng sợ hơn tiếng chuông điện thoại lúc nửa đêm.

Sợ hãi rồi lại sợ hãi, trước khi chuông điện thoại đánh thức vợ con, Phùng Kiếm Văn vẫn dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy di động. Nhìn thấy là số điện thoại của một người lạ, Phùng Kiếm Văn thoáng chút do dự, sau đó dứt khoát nhận điện thoại.

– A lô…

Phùng Kiếm Văn nhẹ giọng nói nhỏ:

– Anh kiếm ai?

Trong điện thoại truyền tới một âm thanh trầm thấp:

– Bí thư Phùng, Vương Hữu Lương chết rồi, hiện tại do tôi đứng ra phụ trách liên lạc với mọi người. Ông chủ có thứ này muốn tôi đưa giúp cho anh…

Phùng Kiếm Văn xoay người xuống giường, gã mặc đồ ngủ đi vào phòng khách. Nghe đối phương nói xong, gã mới nói:

– Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, anh gọi nhầm điện thoại rồi?

Người đầu dây điện thoại nói:

– Anh không tin thì thôi, hậu quả tự chịu. Tôi tin là anh đã nghe hiểu những gì tôi nói, tạm biệt.

Điện thoại đã cúp, Phùng Kiếm Văn do dự một lúc, cuối cùng cũng mặc quần áo, lái xe rời khỏi Thành ủy. Đi đến nơi mà người trong điện thoại đã nói.

Chỗ đó cách Thành ủy không xa, là nơi thực hiện phủ xanh đất trống đồi trọc tốt nhất. Ban ngày hay thậm chí chạng vạng đều có rất nhiều người đến du ngoạn. Nhưng bây giờ đã rất muộn rồi, chỗ này sớm đã trống rỗng từ lâu, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi cành lá phát ra âm thanh lao xao.

Phùng Kiếm Văn không thấy một bóng người, gã cảnh giác đi dọc theo đường về phía trước. Trong lòng mường tượng ra những tình huống có thể xảy ra. Ngộ nhỡ đột nhiên xông ra hai tên cướp thì thật oan uổng…

Đột nhiên, một gốc cây sau lưng vang lên giọng người trong điện thoại lúc nãy:

– Tôi ở đây, Bí thư Phùng mời qua đây nói chuyện.

Phùng Kiếm Văn cảnh giác nhìn về phía gốc cây đen đen phía sau lưng, nói:

– Lén lén lút lút làm gì vậy? Mau ra đây cho tôi.

Một bóng đen từ cái cây đi lại, hắn cười ha hả nói:

– Bí thư Phùng thực sự rất can đảm, đã dám qua đây nói chuyện với chúng tôi…

Phùng Kiếm Văn giận dữ nói:

– Cùng lắm thì Chúa chết Trạng cũng băng hà. Ai sợ ai chứ, chỉ cần tôi đem mọi chuyện nói hết ra, tôi không tin ông chủ của các người thật sự có thể một tay che trời.

Cái bóng đen kia cười ha ha nói:

– Bí thư Phùng nói rất hay, nhưng mà đầu tiên anh sẽ chuốc lấy kết cục thân bại danh liệt. Công chuyện làm ăn này có lẽ không thể tính toán được rồi.

Phùng Kiếm Văn đang muốn nói chuyện, thì sau lưng đột nhiên vọng lại tiếng bước chân tiếp cận rất nhanh. Phùng Kiếm Văn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng quỷ nhào vào lão. Phùng Kiếm Văn hoảng sợ, khi ý thức được là một người đội mặt nạ, Phùng Kiếm Văn chỉ thấy cổ mình bị bóp nghẹt, đã bị người từ phía sau khống chế. Phùng Kiếm Văn căn bản không có cơ hội vùng vẫy. Hai người một trước một sau tóm gọn tay chân gã. Nhanh chóng đưa gã vào sâu trong bóng tối…

– Các người…muốn làm gì?

Trước khi Phùng Kiếm Văn dần đi vào hôn mê, gã gắng gượng hỏi.

Một người đeo mặt nạ nói với gã:

– Chúng tôi là ngọn đèn chỉ đường của Phật chủ đài tiền, đặc biệt đến cứu anh thoát khỏi bể khổ đây…

Bình luận

Truyện đang đọc