CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Trong khi Đỗ Long khoe khoang tán dóc vu vơ thỏa mãn sự tò mò của Cố Diệp Tân thì cũng nói cho Cố Diệp Tân về đáp án của canh bạc kia.

Sau đó Đỗ Long và Cố Diệp Tân trò chuyện đủ thứ trời Nam biển Bắc. Học thức và trình độ của Đỗ Long khiến Cố Diệp Tân vô cùng kinh ngạc. Ông có một loại ảo giác kỳ quái, dường như người ngồi trước mặt không phải Đỗ Long mà là Lý Vân Lâm, bằng hữu cũ kiêm một nửa thầy giáo của ông!

Đỗ Long cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Diệp Tân, hắn hỏi:

- Thầy Cố làm sao vậy? Mặt tôi có bùn sao?

Cố Diệp Tân chớp chớp mắt, Đỗ Long vẫn là Đỗ Long, tuyệt đối không phải người bạn cũ đã bất ngờ bỏ mình kia của ông. Cố Diệp Tân cười thầm vì ý nghĩ của mình, ông lắc đầu cười nói:

-Không, mặt của cậu rất sạch sẽ, tôi chỉ kinh ngạc... với tuổi tác của cậu mà nói, cậu thực sự biết quá nhiều điều.

Đỗ Long cười nói:

- Trước đây thầy giáo Lý cũng thường xuyên khen tôi, nói tôi học mọi thứ nhanh.

Cố Diệp Tân gật đầu gật đầu nói:

- Xem ra lần này đến thực sự không uổng công, học sinh của thầy Lý rất nhiều nhưng cậu vẫn như cũ rất ưu tú. Cậu đã thấy hứng thú với pháp y học như thế vì sao không làm một pháp y chuyên nghiệp?

Đỗ Long nói:

- Bởi vì tôi thích cảm giác oai phong lẫm liệt ở hiện trường trực tiếp bắt lại mấy tên côn đồ hơn, đó là cảm giác mà pháp y không thể mang đến được.

Cố Diệp Tân thở dài nói:

- Thì ra là thế, đáng tiếc rồi... Với tuổi tác và học thức của cậu đáng lẽ rất có cơ hội trở thành trở thành một vị pháp y vĩ đại...

Đỗ Long cười nói:

- Thầy Cố, tôi không thể hi vọng thầy cảm thấy Kỷ Quân San đáng được bồi dưỡng sao?

Cố Diệp Tân cười nói:

- Tiểu Đỗ, dường như cậu có quan hệ không tầm thường với tiểu Kỷ, cô ấy là bạn gái của cậu sao?

Đỗ Long thở dài nói:

- Chỉ là bạn gái cũ thôi... Chuyện giữa chúng tôi khi đó rất phức tạp, thầy Cố, ngài hãy nhận người học sinh như cô ấy đi.

Cố Diệp Tân cười nói:

- Tự cậu có thể dạy cô ấy mà? Nếu cô ấy theo tôi học vậy phải đi Bắc Kinh đấy.

Đỗ Long nói:

- Tôi sẽ đi hỏi qua ý kiến của chính cô ấy.

Kỷ Quân San không muốn rời khỏi tỉnh Thiên Nam, đi nơi xa xôi như vậy, nhưng đây là một cơ hội rất khó có được. Sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng cô quyết định:

- Vẫn là đi thôi...

Lúc này Cố Diệp Tân quyết định thu học sinh nữ này, đây cũng là học sinh nữ đầu tiên mà ông thu nhận.

Đỗ Long rời khỏi nhà khách. Về đến nhà, sau khi vỗ về Bạch Nhạc Tiên đi vào giấc ngủ, hắn bắt đầu chậm rãi hiểu ra tư liệu lấy được từ chỗ Cổ Dật Phi. Đến sau cùng Cổ Dật Phi cùng không hề nói trong Thiên Vương bí bảo còn cất giấu bí mật gì khác ngoài vàng bạc châu báu ra, thế nhưng Đỗ Long lại thông qua đó cảm ứng được chân tướng.

Đáp án mà Cổ Dật Phi che đậy giống như bảo bối kia kỳ thực rất đơn giản. Có người nói trong Thiên Vương bí bảo cất giấu bí pháp và kim đan có thể khiến cho phàm nhân tu thành thần tiên. Cổ Dật Phi muốn chính là hai thứ kia.

Người thực sự có thể tu luyện thành thần tiên sao? Vấn đề này từ xưa đến nay đã quấy nhiễu vô số người, từ Tần Thủy Hoàng đến dân chúng bình thường thời hiện đại không có mấy người không muốn sống lâu mấy năm, thậm chí mộng tưởng trường sinh bất lão, thế nhưng từ xưa đến nay cũng không có ai có thể chứng thực mình thành công.

“Thế gian thực sự có thần tiên sao?” Đáp án của vấn đề này chiếu theo tư duy bình thường tuyệt đối không cần dị nghị, nhưng theo tình huống thực tế của bản thân Đỗ Long lại cho hắn biết có một số việc thực sự không thể cư xử theo lẽ thường. Nếu thế giới này có người dị năng như hắn tại sao lại không thể có thần tiên thực sự chứ?

Vấn đề đến tột cùng có thần tiên hay không Đỗ Long không nghĩ thêm nữa. Hắn cầm lấy bút máy bắt đầu vẽ bản đồ trên giấy dựa vào ký ức trộm được. Đỗ Long vẽ ra hoa văn cơ bản hai khối ngọc điệp của Hán Chung Ly và Hàn Tương Tử, sau đó để hình chụp ngọc bích của Lý Thiết Quải và Tào quốc cữu cùng một chỗ, tỉ mỉ nghiên cứu.

Bốn khối ngọc điệp cơ bản giống nhau, chủ yếu chính là phương vị bát tiên và thứ bậc bảo bối bất đồng, Đỗ Long sắp xếp những điểm khác biệt này trên giấy một lúc khiến cho đầu váng mắt hoa. Mấy thứ này quả thực còn phức tạp hơn so với Lăng Ba Vi Bộ của hắn, trừ phi là người mỗi ngày dùng la bàn đoán mệnh, còn không thì chỉ nhìn một đống càn khôn chấn ly chuyển đến chuyển đi cũng đã té xỉu rồi.

Nghiên cứu được một lúc, cuối cùng Đỗ Long quyết định buông tha, trước mắt vẫn chỉ có bốn khối ngọc điệp rất nhiều thứ vẫn còn mập mờ nước đôi, chờ lấy được nhiều ngọc điệp hơn sẽ nghiên cứu kỹ những bí mật giấu diếm trong những khối ngọc điệp này.

Bốn rưỡi rạng sáng, Đỗ Long vừa mới ôm Bạch Nhạc Tiên chợp mắt nghỉ ngơi chưa tới nửa tiếng đồng hồ, di động của hắn bỗng vang lên. Đỗ Long cầm lấy điện thoại, phát hiện là Thẩm Băng Thanh gọi tới.

Thẩm Băng Thanh trịnh trọng nói:

- Đỗ cục trưởng, xin lỗi đã làm phiền anh nghỉ ngơi. Ở khu phía Bắc đồng thời phát sinh án ác tính dùng súng cướp bóc, một người bị thương đang trên đường đưa vào bệnh viện thì chết. Dựa theo chỉ thị của anh chỉ cần là án giết người liên quan đến súng đều phải báo cáo với anh trước tiên, hy vọng không quấy rầy đến anh nghỉ ngơi...

Bình thường Thẩm Băng Thanh cũng không ngiêm túc như thế, Đỗ Long đoán có thể có ngươi khác bên cạnh gã, hắn nói:

- Ở chỗ nào? Tôi lập tức qua đó.

Sau khi buông điện thoại xuống, Bạch Nhạc Tiên bị đánh thức ngây thơ đáng yêu xoay người ôm Đỗ Long, nhắm mắt lại hỏi:

- Làm sao vậy? Lại phát sinh vụ án nào rồi?

Đỗ Long nói:

- Có người nửa đêm ở ATM rút tiền bị người dùng súng lục bắn chết, vụ án liên quan đến súng cũng không thể coi thường, anh phải lập tức đến xem, em tiếp tục ngủ đi, ngoan...

Sau khi Bạch Nhạc Tiên nghe nói liên quan đến súng thì bắt đầu khẩn trương, cô nói:

- Anh cẩn thận một chút, cầm súng giết người lung tung đều là kẻ điên, chuyện gì cũng làm ra được.

Đỗ Long nói:

- Cho nên phải nhanh chóng phá án để tránh hung thủ tiếp tục đả thương người khác và tạo nên ảnh hưởng tồi tệ ở xã hội.

Bạch Nhạc Tiên buông tay ra, Đỗ Long hôn lên miệng cô, sau đó nhanh chóng thay quần áo rời khỏi nhà.

Mấy phút đồng hồ sau, Đỗ Long chạy tới hiện trường, chỉ thấy Thẩm Băng Thanh mang theo vài người phong tỏa hiện trường. Có vài người vừa mới tan ca đứng ở vành đai cách ly, từ xa xa nhìn vào, hợp lại khe khẽ thì thầm.

Sau khi Đỗ Long dừng xe xong, tiến vào vành đai cách ly. Thẩm Băng Thanh nghênh đón hắn qua đây, Đỗ Long hỏi:

- Thế nào? Có tiến triển gì không?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Đang khám xét hiện trường, tạm thời vẫn chưa phát hiện cái gì mới.

Ánh mắt Đỗ Long đảo qua bốn phía xung quanh, chỉ thấy phía đối diện với máy ATM chính là đủ đường giao thông, hắn nói:

- Nơi này rất thuận lợi để chạy trốn, biết hung thủ dùng phương tiện gì để chạy trốn không?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Hẳn là xe máy, có người phản ánh nói là sau khi tiếng súng vang lên thì nghe được tiếng mô tô vội vã chạy như bay, hẳn là xe máy đã được chỉnh sửa, độ lại.

Đỗ Long biết Thẩm Băng Thanh nói là thứ gì. Đó là một loại xe máy nhẹ được chỉnh sửa phi pháp, tha hồ thêm dầu mỡ, thanh âm động cơ nổ vang sẽ khiến người khác cho rằng đó là một chiếc máy bay, rất nhiều thanh niên yêu thích loại khí thế đường hoàng này.

Loại xe máy chế lại này tốc độ rất nhanh, tính an toàn cực kém, hơi sơ suất sẽ gặp phải hậu quả nghiêm trọng, nhưng bởi vì nó tương đối thuận tiện, tốc độ nhanh còn rất hoành tráng, bởi vậy rất thịnh hành trong giới thanh niên.

- Kiểm tra băng ghi hình trong camera chưa?

Đỗ Long chỉ vào camera ở trên đường, hỏi.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tra xét được hung thủ có hai người, một người lái xe, một người cướp, thủ pháp rất thuần thục. Có thể không phải lần đầu phạm án, nhưng bọn họ đội mũ bảo hiểm hơn nữa chưa từng xuống xe, đặc trưng có thể phân tích ra của từng người có vẻ mù mịt.

Bình luận

Truyện đang đọc