Ông cụ Ngô đến Thiên Trạch, Hạ Tưởng đương nhiên phải đích thân đi đón.
Suy cho cùng người già thường dày dạn kinh nghiệm, nắm bắt thời cơ rất chuẩn xác, trên đường đi Hạ Tưởng miên man nghĩ, ông cụ lần này đến đây, mục đích là giải sầu và nghỉ hè, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là dạy bảo hắn.
Không ngờ chưa đón được ông cụ, trên đường đi đã nhận được điện thoại của Cao Hải.
- Hạ Tưởng, tôi ở Ngưu Thành có chút chuyện muốn nhờ cậu, cậu có thể đứng ra giải quyết giúp tôi được không?
Giọng nói của Cao Hải hơi mệt mỏi, vừa mới nhậm chức đã gặp phải mốt đống chuyện phiền toái, thiếu chút nữa sứt đầu mẻ trán.
Cao Hải chưa bao giờ tùy tiện nhờ vả hắn, y vừa bắt đầu đã cầu cứu giúp đỡ, Hạ Tưởng biết sự việc khá nghiêm trọng:
- Chú Cao, làm sao vậy, chú cứ việc nói.
Một câu "Chú Cao" của hắn đã làm cho Cao Hải cảm động vô cùng, Hạ Tưởng là người trẻ tuổi không quên ân tình cũ, khiến cho y cảm thấy an lòng:
- Cậu và Chủ tịc h tỉnh Tiền có tình bằng hữu, đoàn kinh tế thương mại tỉnh Lĩnh Nam và Thị trưởng tiền nhiệm đã ký kết đầu tư, hiện tại kéo đi kéo lại, đầu tư vốn chậm chạp không có đúng chỗ...
Đoàn kinh tế thương mại Tỉnh Lĩnh Nam nổi tiếng cả nước, hàng năm đều tiến hành đàm phán đầu tư ở nước ngoài hay trong nước, được chính quyền địa phương tôn sùng là khách quý, bởi vì đoàn kinh tế thương mại quả thật có nhiều vốn lớn, chỉ cần ký kết đầu tư, trên cơ bản sẽ là một dự án đầu tư không dưới 30 tỷ.
Hạ Tưởng vốn muốn liên hệ với Tiền Cẩm Tùng, chỉ có điều gần đây bận quá không sắp xếp được thời gian, thêm nữa tạm thời chưa tìm được lý do tốt, nếu gặp nhau chỉ để hỏi thăm thì hơi nhạt nhẽo, mà lại không đạt được mục đích.
Vấn đề của Cao Hải quả là một lý do hay, Hạ Tưởng liền đồng ý:
- Tôi thử xem sao. Sau khi Chủ tịch tỉnh Tiền rời khỏi tỉnh Yến, tôi và y không có liên hệ qua lại, Chủ tịch tỉnh Tiền có nể tình hay không, trong lòng của tôi cũng không dám chắc.
Hạ Tưởng nói những lời chân thật, Cao Hải ngược lại nói một câu:
- Có tâm sẽ thành, nói chung phải hỏi qua mới biết được kết quả. Chuyện có thành hay không, tôi cũng cảm ơn cậu, Hạ Tưởng. Nếu có vốn trong tay, tôi sẽ triển khai bước đầu tiên ở Ngưu Thành.
Cao Hải cũng nói thật lòng, Hạ Tưởng biết rõ, nếu không phải liên quan đến quyền lợi bản thân, Cao Hải cũng cũng không dễ dàng gì mở lời nhờ vả hắn. Hiện tại tình thế bức bách, sớm một bước tháo gỡ được tình thế, cũng sẽ sớm một bước sẽ có lợi cho việc chỉnh đốn Ngưu Cương.
Suy nghĩ một lúc, tính toán thời gian,, còn 20 phút nữa đến đường cao tốc, hắn liền gọi điện thoại cho Tiền Cẩm Tùng.
Thư ký của Tiền Cẩm Tùng nghe điện thoại, giọng điệu rất khách sáo, tỏ ra không mấy thân thiện, chỉ lưu lại số điện thoại và danh tính của Hạ Tưởng, y hứa sẽ thông báo việc này cho Chủ tịch tỉnh Tiền biết, sau đó y liền cúp máy.
Tiền Cẩm Tùng vừa mới đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, tất nhiên bận rộn nhiều việc, không trực tiếp nghe điện thoại, hắn hoàn toàn có thể lý giải. Hạ Tưởng lại nghĩ, nếu điện thoại gọi lại, là do thư ký của y gọi, sau đó mới chuyển cho Tiền Cẩm Tùng, chứng minh Tiền Cẩm Tùng có quan hệ không xa không gần với y. Nếu như Tiền Cẩm Tùng trực tiếp gọi điện thoại tới, sự tình sẽ có rất nhiều triển vọng.
20 phút trôi qua, khi sắpđón được ông cụ Ngô, lúc này điện thoại của tỉnh Lĩnh Nam lại gọi đến, Hạ Tưởng vừa nghe điện thoại xong trong lòng trầm xuống, lại là thư ký.
- Chủ tịch tỉnh Tiền hiện tại không rãnh, đợi khi nào ông có thời gian, sẽ gọi điện thoại lại cho anh.
Y chỉ khách khí giải thích một câu, liền cúp máy, khiến Hạ Tưởng có chút thất vọng, cũng không biết rõ có phải là Tiền Cẩm Tùng quả thật đã quên tình bằng hữu trước kia, hay là sau khi đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, liền thay đổi.
Tính cách của một người không phải không thể thay đổi, rất nhiều người trước kia khi chưa đảm nhiệm chức vị, ăn nói nhỏ nhặn, gặp người luôn luôn mỉm cười. Trong phúc chốc lên chức, mặt mũi con người bỗng dưng biến đổi, lỗ mũi hướng lên trời. Người như vậy đâu đâu cũng có, Hạ Tưởng cũng gặp qua không ít người.
Đón được ông cụ Ngô rồi, tạm thời gác sự tình của Tiền Cẩm Tùng sang một bên.
Tinh thần Ông cụ Ngô không tồi, vừa thấy Hạ Tưởng vẻ mặt tươi cười, dùng sức vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng:
- Tiểu tử khỏe không, vững chải rất nhiều, công việc ở Thiên Trạch hơi vất vả, nhưng trải qua khó khăn trắc trở mới trở thành người tài.
Vừa đến đã khen hắn vài câu, hơn nữa cũng không vì vấn đề chỉnh đốn lại Thiên Cương mà làm ảnh hưởng đến sự quý mến của ông cụ với hắn, Hạ Tưởng rất cảm kích ông cụ, đồng thời cũng khâm phục sự đúng đắn và chừng mực của ông cụ. Ngô Tài Dương ngược lại, quả thật cần phải học nhiều điểm ở ông cụ. Nếu Ngô Tài Dương cũng biết giấu diếm tài năng, đồng thời cũng không vì va chạm nhất thời mà trở mặt, như vậy trước mặt nhà họ Ngô, hắn sẽ không có một chút phần thắng.
May mắn Ngô Tài Dương nhược điểm cũng rất rõ rệt, mới khiến hắn tìm ra được lỗ hổng mấu chốt trong thế lực to lớn bên trong nhà họ Ngô. Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, chẳng qua là bởi vì Ngô Tài Dương tính cách có chỗ thiếu sót, nhà họ Ngô mặc dù hiện tại là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc, cho dù kết hợp sức mạnh của toàn bộ bốn đại gia tộc, khó khăn lắm mới tương đương với lực lượng của dân thường, nếu như trí tuệ chính trị của Ngô Tài Dương giỏi hơn so với ông cụ, lực lượng dân thường sẽ bị đàn áp bởi thế lực của gia tộc, không thể nào đánh trả.
Đương nhiên, giữa bốn gia tộc cũng có bất hòa, hoàn toàn không có đồng tâm hiệp lực, bên trong các gia tộc đều có ý nghĩ mờ ám, khó có thể bện thành một sợi dây liên kết.
Ông cụ Ngô đối với hắn không có ghẻ lạnh, cũng không có khúc mắc, Hạ Tưởng ha hả cười, ân cần hỏi thăm ông cụ Ngô, sau đó lái xe đi tới Hoa Hải Nguyên.
Lần này đến, ông cụ Ngô chỉ mang theo lái xe và cảnh vệ, còn có một đầu bếp, không có bất cứ người thân nào đi cùng, giống như đi nghỉ mát, dường như không có sự sắp đặt nào khác. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Đến Hoa Hải Nguyên, xe chạy vào cổng chính, trực tiếp chạy đến Quảng Hàn Cung —— cũng không biết có phải Liên Nhược Hạm có ác ý hay không, cô muốn đặt tên nơi này là hành cung, nhưng Hạ Tưởng không đồng ý, cô lại đặt tên là Quảng Hàn Cung —— ven đường hoa cỏ um tùm, muôn chim đua hót, khi xe chạy vào trong Hoa Hải, vừa mở cửa xe ra, không khí mát mẻ ập đến, khiến người ta vui tươi thanh thản.
Ông cụ Ngô hít hơi mấy cái thật sâu, vẻ mặt tươi cười, thả lỏng người hưởng thụ, thực sự giống như đang đến nghỉ mát vậy.
Kiến trúc của Quảng Hàn Cung rất thẩm mỹ, phong cách giả cổ, nhưng lại mang hơi thở hiện đại. Trong viện trồng đủ loại hoa cỏ và cây ăn quả, muôn hoa khoe sắc, sắc màu rực rỡ, ở Bắc Kinh tuyệt đối không có phong cảnh thiên nhiên như vậy. Vừa bước xuống xe, ông cụ khen không ngớt lời:
- Vẫn là các cậu trẻ tuổi còn biết hưởng thụ, còn biết tạo cho mình một hành cung riêng? Nếu trước kia, sẽ bị tội chém đầu.
Lại đưa mắt nhìn ra bốn phía.
- Nghe nói tốn hơn 2 tỷ? Thật sự tốn quá nhiều tiền.
- Ông nội, ông lại không hiểu rồi, đầu tư 2 tỷ cũng sẽ thu lại được, con cũng không phải ném tiền công không.
Liên Nhược Hạm không có đến cổng cao tốc đón ông, mà ở lại Quảng Hàn Cung phụ nấu cơm, cô nghe ông cụ oán trách Hoa Hải Nguyên tốn nhiều tiền, có chút bất mãn.
- Đầu tư chứ không phải lãng phí, không có đầu tư, làm sao kinh tế phồn vinh. Không có đầu tư của con, Hạ Tưởng làm sao có được thành tích chính trị?
- Móc tiền từ túi bên trái, bỏ qua túi bên phải, cũng gọi đầu tư à? Tôi nghĩ phải gọi là không để nước ruộng mình chảy sang ruộng người khác mới đúng.
Ông cụ tâm tình không tôig, còn pha trò,
- Các anh các chị làm thế nào tôi mặc kệ, dù sao kiếm tiền thì cũng phải tiêu tiền, đừng sớm tiêu hết là được. Tôi già rồi, cũng không cần tiền dưỡng lão của các anh chị, nhưng các anh chị cũng động vào tiền dưỡn lão của tôi là được rồi.
Tất cả mọi người đều cười.
Hạ Tưởng cũng cười, chỉ có điều trong nụ cười hàm chứa thâm ý sâu xa, tất cả lương bổng của ông cụ, đều dùng cho mục đích khác rồi.
- Ông nội, tiền dưỡng lão của ông chúng con không dám đụng tay vào, cho nam mà không cho nữ, không có phần của con.
Liên Nhược Hạm không nghe hiểu hàm ý của ông cụ, trêu chọc một câu.
Ông cụ ha hả cười:
- Đừng cho rằng ông trọng nam khinh nữ, ông cũng cho con một phần. Tuy rằng không nhiều lắm, có lẽ con cũng không cần, nhưng nhiều ít gì cũng là tấm lòng của ông.
Sau đó lại đầy thâm ý liếc Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng ha hả cười, chuyển đề tài:
- Ăn cơm trước đi, ông cụ hẳn là đói bụng, muốn nói gì thì cũng phải cơm. Dân dĩ thực vi thiên, chúng ta ở Hoa Hải Nguyên hưởng thụ cuộc sống, thiên hạ có bao nhiêu người cơm còn không có ăn...
Hạ Tưởng tự nhiên nói ra những lời ám muội, ám chỉ thế lực gia tộc đủ to lớn, tiền kiếm được tiêu không hết, nên để cho dân chúng bớt, đừng tranh lợi với dân, phải tạo đường sống cho dân.
- Tiểu Hạ quan tâm đến số phận của dân chúng, tuy nhiên kẻ bề trên không thể chỉ trông vào sự thương hại mà thống trị thiên hạ. Thiên hạ dân chúng, tốt xấu lẫn lộn, người nhiệt tình trong lao động người rất hiếm, người lười biếng lao động phải chịu lạnh chịu đói là do tự mình làm tự mình chịu. Tư tưởng chủ nghĩa bình quân không được chấp nhận...
Liên Nhược Hạm lúc này mới nghe được cuộc đàm đạo một già một trẻ đã đi quá xa, sốt ruột khoát tay:
- Con đi ăn cơm đây, muốn nói chuyện phải ăn no bụng, mọi người tiếp tục đàm luận đi….
Hạ Tưởng và ông cụ liếc nhau, nhất tề cười ha ha.
Ngay cả Liên Hạ cũng giả vờ mỉm cười vài tiếng, còn học dáng vẻ của ông cụ Ngô gia, chắp tay sau lưng bước khoan thai, rón ra rón rén bước theo sau, bị ông cụ chặn ngang ôm vào trong ngực, cười khanh khách không ngừng.
Trong lúc nhất thời, Quảng Hàn Cung không vắng lặng cũng không rét lạnh, mà là ngập tràn chuyện vui, không khí vui vẻ.
Buổi chiều, Hạ Tưởng không về Thành ủy, tiếp tục cùng ông cụ nói chuyện. Có lẽ là lâu rồi không gặp Hạ Tưởng, ông cụ đặc biệt nói nhiều, nhưng cũng không nói đến chuyện chính sự, trời nam biển bắc, không chỗ nào không nói chuyện, giống như một người già bình thường, hễ nói là lại nói đến chuyện cũ của trước đây, mỗi một thời kỳ chuyển biến lịch sử trọng đại, ông cụ đều nhớ rành mạch.
- Có đôi khi chúng ta ở trong cục, không nhìn thấy rõ, cũng không biết sẽ có những ảnh hưởng lâu dài như thế nào. Giống ông năm đó khi đảm nhiệm Thị trưởng, một doanh nghiệp nhà nước làm ăn không có hiệu quả, phải thay đổi hình thức sản phẩm hiện có, chuẩn bị cho ra sản phẩm mới. Ông lại cho rằng rủi ro quá lớn, không đồng ý, mà là tiếp tục dùng thủ đoạn hành chính gia tăng giúp đỡ. Kết quả, miễn cưỡng kéo dài ba năm, vẫn bị đóng cửa.
- Sau khi đóng cửa, quản đốc và kỹ sư, lại bắt đầu lại, khởi công cho ra sản phẩm mới, kết quả khi lần đầu tiên tung ra thị trường đã thành công, trở thành người dẫn đầu trong ngành sản xuất. Trải qua vài thập niên phát triển, hiện tại đã là một trong những xí nghiệp phát triển mạnh mẽ trong nước. Đáng tiếc, bởi vì tôi ngay lúc đó bảo thủ, xưởng không được xây dựng ở địa phương, mà là xây dựng ở tỉnh Tề. Nếu tôi lúc ấy suy nghĩ linh động hơn một chút, có thể làm quan chân chính, tạo phúc cho mọi người.
Hạ Tưởng hiểu, ông cụ đang nhắc nhở hắn.
Quả thật, trong cuộc sống ông cụ đã từng trải qua nhiều kinh nghiệm quý báu và từng trải qua mười mấy năm làm quan, kinh nghiệm là tài sản vô cùng quý báu. Nhưng ông vốn không biết, Hạ Tưởng tuy rằng không có sự từng trải phong phú như ông, nhưng người thường không thể so sánh với khả năng dự đoán tương lai của hắn, Hạ Tưởng biết những trào lưu lịch sử trong tương lai.
Đang cùng ông cụ phản pháo vài câu, điện thoại bỗng nhiên vang lên, vừa nhìn đã biết đây là số điện thoại của tỉnh Lĩnh Nam, hắn đoán được là ai, hắn nói với ông cụ:
- Con nghe điện thoại một chút, ông nghỉ ngơi đi.
Đừng nghĩ ông cụ tuổi lớn, nhưng ánh mắt vẫn còn sáng, thấy số điện thoại, ông thản nhiên nói:
- Cách đối nhân xử thế của Tiền Cẩm Tùng, ha hả...