QUAN THẦN

Nhưng nói chung, Bí thư là Bí thư, Bí thư chủ trì công tác toàn diện nên khó tránh khỏi sẽ có lúc khoa tay múa chân trong các sự vụ của Chính quyền, chắc chắn sẽ có chỉ thị, tuy nhiên chỉ khác biệt ở chỗ là số lượng tham gia nhiều hay ít, có gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyết sách của bên Ủy ban hay không mà thôi.

Còn một điều nữa, Hạ Tưởng muốn làm việc ở thành phố Thiên Trạch, muốn khai triển việc kiến thiết kinh tế dựa trên suy nghĩ của chính mình thì nhất định phải có thành viên tin cậy trong tổ chức của mình. Hắn là Thị trưởng, không có khả năng việc nào cũng đích thân tự làm, không có khả năng ôm đồm hết mọi việc, mà phải làm những việc lớn mà thả ra những việc bé. Nhưng nếu không có thân tín, không có thành viên trong ê kíp của hắn thì việc muốn thi hành các quan điểm chấp chính của chính mình chỉ là những điều nói suông.

Trong việc tổ chức nhân sự thì có thể lý giải là trước làm người sau làm việc, mà cũng có thể giải thích là trước dùng người sau thành việc

Cửa phòng vang lên, có tiếng gõ nhẹ ba tiếng rồi có người nhẹ giọng nói:

- Thị trưởng Hạ, tôi là Từ Tử Kỳ.

- Vào đi.

Đây là người khá lễ phép, từ tiếng gõ cửa mạnh hay nhẹ có thể đưa ra kết luận, không nhẹ không mạnh, không nhanh không chậm là đã có đủ tố chất cơ bản của một thư ký. Ấn tượng đầu tiên của hắn về Từ Tử Kỳ là đủ tư cách.

Việc gõ cửa quyết định sự rèn luyện hàng ngày của một người, tiếng đập cửa quá vang, quá nhanh thì sẽ làm cho người ta lưu lại ấn tượng trong đầu không tốt, về sau nếu tiếp tục làm việc với nhau thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Từ Tử Kỳ bước vào, đây là một người có vóc dáng bậc trung, vẻ mặt trắng nõn, đeo một cặp kính mắt có gọng màu bạc, khá thư sinh, tri thức, phù hợp với hình tượng thư ký trong cảm nhận của Hạ Tưởng. Như vậy, ấn tượng thứ hai được tạo ra là đủ tư cách.

- Tiểu Từ, cảnh thái bình giả tạo là có ý tứ gì? Cậu giải thích cho tôi một chút.

Hạ Tưởng cũng không hỏi về sơ yếu lý lịch, cũng không hỏi về công tác mà trực tiếp đưa ra vấn đề khó.

Từ Tử Kỳ sửng sốt, theo bản năng đẩy đẩy cặp kính mắt lên rồi nói:

- Trong "Tái thượng hoàng đế thư" của Tô Thức có nói rằng, 'Khởi hữu biệt sinh nghĩa lý, khúc gia phấn sức nhi năng khi thiên hạ tai'. Ý tứ của câu này nói rằng không cần che dấu thị phi, phải trở lại chân thật như chính như bản thân nó vốn có…

Hạ Tưởng xua tay phá vỡ lời nói của Từ Tử Kỳ:

- Đừng có nói những điều quá sách vở để lừa gạt người khác. Trong sơ yếu lý lịch của cậu tự xưng là phụ trách cảnh thái bình giả tạo của tòa soạn, đây là thể hiện sự bất mãn với hiện trạng của xã hội phải không?

Từ Tử Kỳ giải thích:

- Không phải tôi bất mãn với hiện trạng của xã hội, mà là lãnh đạo tòa soạn báo yêu cầu tôi đưa một số tin tức trái với sự thật, thay một số người ca công tụng đức.

Hạ Tưởng mỉm cười:

- Xã hội có mặt tốt cũng có mặt không tốt, có đôi khi làm tin tức truyền thông mà chỉ đưa tin tốt, không đưa tin tiêu cực thì cũng không phải là cảnh thái bình giả tạo, cũng không phải là che đậy lỗi lầm, mà là suy xét xuất phát từ sự ổn định của đại cục. Cũng giống như cha mẹ cũng có khi phải nói dối con mình, là xuất phát từ lòng tốt chứ cũng không phải là ác ý. Chúng ta đều lớn lên trong xã hội mà càng ngày càng nhiều sự dối trá, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho chúng ta trong việc làm rõ các việc sai trái. Người dân thì rất lương thiện, nhưng cũng là đối tượng dễ dàng bị kích động nhất, tiểu Từ, phải đứng ở tầm cao chính trị để hiểu rõ vấn đề, phải phân tích vấn đề trên cả hai phương diện trái và phải thì cậu mới có thể hiểu được nhiều chuyện.

Từ Tử Kỳ thẳng người nghe lời chỉ bảo của Hạ Tưởng, ở bên ngoài thì thể hiện rất chăm chú nghe dạy, nhưng trên thực tế thì ánh mắt vẫn không cho là đúng, điều này bán đứng ý tưởng chân thật của y. Hạ Tưởng mỉm cười, cũng không miễn cưỡng:

- Đi đến phòng Nhân sự làm một số thủ tục chuyển giao đi.

Từ Tử Kỳ lúc này mới hoảng hốt tỉnh lại, biết rằng từ giờ khắc này thì y đã đường đường chính chính trở thành thư ký của Thị trưởng, lập tức y mừng rỡ đến phát điên. Hai nhân vật lớn nhất của Thành ủy, một là Bí thư Trần, hai là Thị trưởng Hạ, mà Bí thư Trần thì đã có thư ký, còn việc chọn người của Thị trưởng Hạ giống như đĩa bánh trái đang được tất cả mọi người trong Thành ủy chăm chú nhìn vào. Ai cũng đều biết rằng được đi theo sát bên cạnh lãnh đạo thì việc thăng chức sẽ mau hơn, gần quan thì được ban lộc, hơn nữa Thị trưởng Hạ lại là Thị trưởng trẻ tuổi nhất của tỉnh Yến. Theo thông lệ bình thường, khi tới cấp bậc Thị trưởng thì sẽ thực hiện việc bồi dưỡng thư ký, bởi vậy ai được Thị trưởng Hạ chọn trúng đảm nhiệm vị trí thư ký thì người đó trong tương lai giống như cánh cửa chính làm quan đã được mở ra rồi vậy.

Trong chốn quan trường, mặc dù Từ Tử Kỳ ra vẻ khinh thường đến mấy thì cũng có khát vọng được người thưởng thức, đột nhiên lại có cái bánh rơi ngay trên đầu thì bất kể là ai khác cũng tỏ ra niềm vui không sao tả xiết.

Từ Tử Kỳ nhất thời kích động, y liền "Vâng" một tiếng rồi xoay người bước đi, khi tới trước cửa thì mới tỉnh ngộ lại, vẻ mặt đỏ bừng cung kính cúi đầu chào Hạ Tưởng một cái rồi nói:

- Cảm ơn lãnh đạo đã thưởng thức, tôi nhất định làm việc thật tốt, không phụ sự kỳ vọng của ngài.

Không biết có phải từ "không phụ sự kỳ vọng của ngài" nghe rất hay hoặc là Hạ Tưởng đang muốn xem hành động thực tế, khi thấy Từ Tử Kỳ nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa thì Hạ Tưởng hơi gật gật đầu.

Buổi chiều, sau khi tan tầm, dưới sự dẫn dắt của Chánh Văn phòng Ủy ban nhân dân Bành Vân Phong, hơn ba mươi người của văn phòng Ủy ban nhân dân cùng nhau thực hiện nghĩa vụ lao động tại trụ sở, làm việc san bằng nơi sân bãi. Thật ra các việc san bằng nơi sân bãi, vệ sinh quét tước các loại thì các sự tình dạng này hàng năm đều phải tổ chức một vài lần, có khi là ngày quốc tế lao động, có khi là ngày thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc... Dù sao thì hàng năm cũng có mấy lần được tổ chức theo hình thức, còn các hành động thì cũng có thể xem như một lần được đi ngang qua sân khấu. Nhưng bởi vì tại bữa tiệc chào đón Thị trưởng Hạ đề nghị, cùng với việc Phó thị trưởng Hứa không đồng ý đã khiến cho hành động san bằng nơi sân bãi này có đầy thâm ý và ý nghĩa của nó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Bành Vân Phong là Chánh Văn phòng Ủy ban nhân dân, trực tiếp dưới quyền Hạ Tưởng, hành động của y chắc chắn chiếm được sự ngấm ngầm đồng ý của Hạ Tưởng. Không ít người vào thời điểm tan tầm đi ngang qua, nhìn thấy khí thế làm việc ngất trời của Văn phòng Ủy ban nhân dân thì có người nói ra lời trêu ghẹo, có người nói đùa, có người đứng xem náo nhiệt.

An Hưng Nghĩa khi thấy việc này thì không tỏ ra thái độ gì, chỉ gật gật đầu với Bành Vân Phong, còn một số Phó thị trưởng khác mặc dù không nói ra điều gì nhưng trong lòng cũng đều biết rõ chuyện gì đang diễn ra, chỉ có Trương Dư Giai thì tò mò tiến lên hỏi vài câu.

Lúc Hứa Phàm Hoa đi ngang qua thì sắc mặt không tốt lắm, vừa lúc có một hòn gạch bị văng ra chạm trúng nên y lập tức phê bình mấy câu:

- Tiểu Bành, không vì lòng tốt mà làm ra việc xấu, san bằng nơi sân bãi một chút là chuyện tốt, vì sao lại chọn vào thời điểm tan tầm? Tôi thì không có gì, nếu chẳng may Bí thư Trần và Thị Trưởng Hạ bị va phải thì làm thế nào? Phải chú ý phương pháp chứ.

Bành Vân Phong còn chưa kịp trả lời, vừa lúc Trần Khiết Văn cũng đi xuống dưới tầng, nghe được lời nói của Hứa Phàm Hoa nên cô liền nói:

- Phàm Hoa không cần phê phán lòng nhiệt tình công tác của các đồng chí khác. Vân Phong là một lòng vì trách nhiệm của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố nên cậu không nên phê bình anh ta. Thời gian thực hiện thì có thể anh ta suy xét không chu toàn, nhưng sự nhiệt tình và thái độ trong công tác thì vẫn là đáng khen ngợi. Vừa rồi mới nhận được thông báo của Tỉnh ủy, ngày kia đồng chí Trần Thiên Vũ tới thành phố Thiên Trạch chúng ta, lúc này đồng chí Vân Phong tiến hành san bằng nơi sân bãi thì đúng là công thần của thành phố Thiên Trạch.

Phòng làm việc ủa Hạ Tưởng ở tầng 3, đang đứng ở trước cửa sổ nên hắn không chỉ đem cảnh tượng lúc vừa rồi thu hết vào trong đáy mắt mà còn nghe được rất rõ ràng các lời đối thoại. Hạ Tưởng mỉm cười vẻ hàm súc, Bành Vân Phong làm việc cũng chọn lựa thời cơ rất tốt, cũng là một nhân vật rất hoạt bát, mà Trần Khiết Văn cũng không tầm thường, cách nói chuyện cũng rất cẩn thận.

Hứa Phàm Hoa, trên cơ bản có thể kết luận là người ủng hộ kiên định nhất của cô ta trong bộ máy của Ủy ban nhân dân.

Buổi tối ở tại nhà khách, Hạ Tưởng lên mạng hàn huyên với Vệ Tân một lúc. Vệ Tân tính cuối tuần này sẽ đến thành phố Thiên Trạch, hiện tại đang là mùa thảo nguyên đẹp nhất, cô muốn Hạ Tưởng tận tình dẫn cô tới thảo nguyên để vui đùa một lần cho thật thoải mái.

Hạ Tưởng lập tức đáp ứng.

Không chỉ là bởi vì bệnh tình của Vệ Tân, mà cũng là bởi vì kiếp trước hắn đã từng đáp ứng sẽ dẫn Vệ Tân đến thảo nguyên một chuyến, kết quả là đến nay cũng chưa thực hiện được. Kiếp này, nói gì thì nói thì hắn cũng phải đền bù lại cho kiếp trước.

Ban đêm ở thành phố Thiên Trạch thì lạnh lẽo như băng vậy, quả thật so với sự trong trẻo của thành phố Yến thì lạnh lùng hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng tiếp tục làm quen với công việc, tiếp kiến một số Phó thị trưởng đến để báo cáo công tác, rồi các Cục trưởng, vv… Từ Tử Kỳ cũng đã đảm nhiệm vị trí thư ký của hắn, cũng may, so với trong tưởng tượng của Hạ Tưởng thì còn tốt hơn một chút, xử lý các sự tình đâu vào đấy, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có những sai sót nhưng cũng là có thể tha thứ được.

Ngày thứ ba thì quyết định bổ nhiệm, điều chỉnh cán bộ của Tỉnh ủy được gửi xuống, cùng đi với Trần Thiên Vũ tới nhậm chức ở thành phố Thiên Trạch là một trưởng phòng của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tên là Chu Hoài Kính. Cùng ngày, An Hưng Nghĩa cũng cáo biệt thành phố Thiên Trạch, đi tới Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy để báo danh, cũng chuyển tới vị trí công tác mới ở thành phố Lang.

Trần Thiên Vũ vừa đến thành phố Thiên Trạch thì việc đầu tiên là đi vào phòng làm việc của Hạ Tưởng, vẻ mặt đầy cảm kích, nói những lời rất rất chân thành với Hạ Tưởng. Vốn Trần Thiên Vũ cũng không được tính là thành viên trung tâm của tổ chức Hạ Tưởng, sau lại bị bắt phải nương tựa vào Hạ Tưởng, tiếp sau nữa lại bị tính cách hấp dẫn của Hạ Tưởng thu phục, cũng đối với trí tuệ chính trị và tài trí kinh doanh của Hạ Tưởng là cực kỳ khâm phục, vì thế y liền quyết tâm từ nay về sau sẽ theo sát bước chân của Hạ Tưởng.

Không nghĩ tới việc Hạ Tưởng không ngờ rời khỏi quận Hạ Mã, do đó y liền cảm thấy bị mất đi phương hướng. Càng không nghĩ tới được là đột nhiên niềm vui được trời mang đến, y được điều tới thành phố Thiên Trạch đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Thư ký Thành ủy, không cần phải nói thì đây chính là bút tích của Hạ Tưởng, do đó y cực kỳ mừng rỡ.

Có thể không mừng được sao? Chẳng những một bước từ cấp bậc Cục trưởng lên tới Phó Giám đốc Sở, hoàn thành một cú bay vọt trong kiếp sống chính trị. Hơn nữa, lại được về bên cạnh Hạ Tưởng, về sau y lại có thể cùng Thị trưởng Hạ kề vai sát cánh mà chiến đấu. Nghĩ lại những năm tháng chiến đấu mãnh liệt đã từng diễn ra tại quận Hạ Mã làm cho nhiệt huyết của y có cảm giác như đang sôi trào lên vậy.

Thị trưởng Hạ đúng thật là quý nhân trong cuộc đời của y, hai lần kéo y lên, ban ân mà không hề có một chút ý tứ đòi hỏi báo đáp. Đây gần như là chuyện mà y không thể tưởng tượng ra được. Từ Cục trưởng đến Phó Giám đốc Sở, bao nhiêu người đã bị dừng ở ngưỡng cửa này, y cũng không có sức lực để vượt qua mà giấc mơ được hoàn thiện là nhờ sự giúp đỡ của Hạ Tưởng. Nếu là người khác, ngoại trừ cách tìm người biếu lễ, cho dù là chạy chọt đến mức gãy cả chân cũng chưa chắc hoàn thành được ước nguyện này.

Trong tâm của Trần Thiên Vũ thì sự cảm kích của y đối với Hạ Tưởng không có cách nào hình dung nổi.

Hạ Tưởng lại rất khách khí đứng dậy hoan nghênh Trần Thiên Vũ, chủ động bắt tay với y:

- Thiên Vũ, chúng ta lại cùng nhau công tác, tiếp tục làm việc nhiệt tình như thời ở quận Hạ Mã, tranh thủ đem kinh tế thành phố Thiên Trạch phát triển lên tầm cao mới.

Trần Thiên Vũ biết Hạ Tưởng không muốn đề cập tới việc đã đề bạt mình, vì thế trong lòng y lại càng thêm cảm động. Nhưng lãnh đạo không đề cập đến thì mình cũng phải tỏ ra thái độ, làm sao thể hiện được tấm lòng mình ra cho lãnh đạo biết thì mới được:

- Lãnh đạo, trước khi tôi đến thành phố Thiên Trạch đã sớm làm tốt những chuẩn bị để theo sát bước đi của lãnh đạo.

Hạ Tưởng thấy Trần Thiên Vũ vẫn có vẻ đang rất thành khẩn, có lẽ là phần lớn nguyên nhân chính là y vẫn đang hồi hộp, vì thế liền vỗ vỗ bờ vai của y rồi nói:

- Thiên Vũ, cách đối nhân xử thế của tôi thì anh cũng đã rõ rồi. Tôi đề nghị anh tới thành phố Thiên Trạch cũng là do nhìn trúng năng lực của anh. Anh cũng hiểu rõ rằng thành phố Thiên Trạch là thành thị rất nghèo, kinh tế lãi lạc hậu, muốn bỏ cái mũ nghèo khó này xuống thì trách nhiệm của chúng ta rất nặng nề.

Trần Thiên Vũ hiểu rất rõ ý tứ của Hạ Tưởng:

- Tôi cũng đã nghiên cứu hiện trạng của thành phố Thiên Trạch, quả thật không lạc quan cho lắm. Đối với việc làm sống lại nền kinh tế của thành phố Thiên Trạch thì tôi cũng có một vài cái nhìn chưa đủ chín chắn, muốn báo cáo lại để xin ngài cho ý kiến.

Hạ Tưởng thấy Trần Thiên Vũ chuyển đổi rất nhanh, liền cười ha hả rồi nói:

- Tốt lắm, không làm lỡ buổi đầu tiên gặp mặt, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm.

Rốt cuộc Trần Thiên Vũ mới thoải mái lại, yên tâm mà có chút mỉm cười, đồng thời cũng ngấm ngầm thở phào một hơi. Trải qua sự rèn luyện ở thành phố Lang, hiện tại Thị trưởng Hạ so với trước kia đã thành thục hơn rất nhiều, cái chính yếu là khí thế của Thị trưởng Hạ so với trước kia càng thêm ẩn giấu vào bên trong, nhất cử nhất động đều có thể làm cho người khác bị rất nhiều áp lực.

Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng suy cho cùng thì cũng là Thị trưởng…

Buổi chiều, cuộc mít tinh bổ nhiệm long trọng được cử hành, Chu Hoài Kính tuyên bố quyết định bổ nhiệm của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy:

- Được sự phê chuẩn của Tỉnh ủy, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nghiên cứu và ra quyết định, đồng chí An Hưng Nghĩa không tiếp tục đảm nhiệm vị trí ủy viên thường vụ Thành ủy Thiên Trạch và các chức vụ có liên quan mà sẽ có phân công công việc khác. Đồng chí Dương Kiếm không tiếp tục đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Thư ký Thành ủy Văn phòng Đảng của thành phố Thiên Trạch, bổ nhiệm trở thành Phó thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch. Đồng chí Trần Thiên Vũ đảm nhiệm vị trí ủy viên thường vụ, Trưởng ban Thư ký Thành ủy thành phố Thiên Trạch…

Nghi thức so với lần nhậm chức của Hạ Tưởng thì ngắn gọn hơn rất nhiều, cũng chặt chẽ hơn rất nhiều, tổng cộng chỉ mất hơn một giờ đồng hồ là đã kết thúc. Hội nghị vừa chấm dứt thì Chu Hoài Kính cũng không ở lại, từ chối lời mời thịnh tình của Trần Khiết Văn và Hạ Tưởng mà trực tiếp quay trở về thành phố Yến.

Từ đó, một loạt điều chỉnh nhân sự đã được xác định.

Buổi tối, Thành ủy lại cử hành buổi tiệc đón chào người mới được tổ chức tại khách sạn Hoa Thịnh, hoan nghênh Trần Thiên Vũ tới nhậm chức. Buổi yến tiệc này thì có một số ủy viên thường vụ vắng mặt, so với buổi đón tiếp Hạ Tưởng thì quy cách thua khoảng một cấp. Đồng thời, người lần trước say khướt là Lôi Nhất Đại cũng không lộ diện, một số ủy viên thường vụ khác như Phó thị trưởng Hứa Phàm Hoa, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Cục Công an Bùi Nhất Phong, Trưởng ban Tuyên giáo Thường Hào cũng xin phép được vắng mặt.

Bình thường thì Dương Kiếm vẫn ngồi phía dưới Trần Khiết Văn, vốn y được xếp hạng thứ 8 tại Thành ủy, đảm nhiệm vị trí Phó thị trưởng thường trực thì xếp hạng đã được tiến lên trước một bậc, là vị trí thứ bảy. Hôm nay thì y cũng rất tự giác ngồi ở phía dưới của Hạ Tưởng, điều này làm mí mắt của Trần Khiết Văn hơi nhảy dựng lên, trong mắt hiện lên một tia không vui, tuy nhiên vẻ mặt vẫn không tỏ ra bất cứ sự khó chịu nào cả.

Buổi tiệc chào mừng lần này thì thứ nhất là hoan nghênh Trần Thiên Vũ tới nhậm chức, thứ hai là chúc mừng Dương Kiếm đảm nhiệm vị trí mới. Xem ra buổi tiệc rất náo nhiệt, không phát sinh bất cứ sự kiện nào không thoải mái cả.

Công tác tại thành phố Thiên Trạch vô tình chung đã tiến nhập đi vào quỹ đạo.

Ba ngày sau, điều làm cho Hạ Tưởng cảm thấy không ngờ nhất chính là người đầu tiên đến thành phố Thiên Trạch với lý do hiệp đàm đầu tư không ngờ lại là một người bạn của hắn, đó chính là Dương Uy.

Dương Uy mang đến một hạng mục không lớn, đầu tư khoảng 5 triệu tệ, là do một cơ quan du lịch của bạn bè y ở Bắc Kinh cố ý đến thành phố Thiên Trạch để xây dựng chi nhánh. Kinh phí đầu tư không lớn, chủ yếu là muốn thử thăm dò xem độ tinh khiết ở địa phương này thế nào, đồng thời cũng có ý mượn cơ hội này để mở ra cục diện.

Hạ Tưởng hiểu rất rõ rằng bên trong sự thân thiện của Dương Uy thì nhất định có ý đồ lâu dài. Nhưng sự kết giao giữa người với người từ trước đến nay nếu không có lợi ích thì không bao giờ được thành lập cả, hắn cũng không có khả năng trông cậy vào người khác có hồi báo cho sự nhiệt tình của hắn hay không, kể cả là Liên Nhược Hạm, Tiếu Giai. Mặc dù các cô đối với hắn là toàn tâm toàn ý, nhưng cũng bởi vì là hắn yêu thương các cô và nguyện ý được trả giá vì các cô. Hắn có chút thưởng thức Dương Uy, đó chính là cách làm việc của Dương Uy, trong cách làm của y thì rất rõ ràng và vô cùng ngay thẳng, nhưng y lại không chỉ bởi vì ích lợi trước mắt mà bị chi phối, chưa bao giờ lấy đầu tư để đổi lấy ưu đãi hoặc là cái gì khác, ý đồ của y chính là ích lợi lâu dài, giao thiệp với nhau theo kiểu bạn bè.

Dương Uy giới thiệu người bạn tên là Vương Lăng, tuổi tác người này chưa đến 40, bộ dáng tai to mặt lớn, cách nói chuyện có vẻ ăn to nói lớn. Y tự giới thiệu về mình đang công tác ở cơ quan gì đó ở Bắc Kinh, nếu môi trường đầu tư của thành phố Thiên Trạch tốt đẹp, chính sách hợp lý thì có thể ngay lập tức y sẽ đầu tư một khoản khoảng 1 trăm triệu tệ.

Hạ Tưởng nể mặt mũi của Dương Uy nên mới tiếp nhận lời mời của Vương Lăng, cùng gặp mặt với y ở khách sạn Đức Khánh của thành phố Thiên Trạch.

Bình luận

Truyện đang đọc