QUAN THẦN

Hạ Tưởng đưa Tào Thù Lê tới trường học. Tào Thù Lê đã khôi phục lại bản tính hồn nhiên, ôm cánh tay Hạ Tưởng không rời, nói:

- Em gọi điện thoại cho anh xong thì hối hận, sợ anh làm ra việc gì ngốc nghếch. Không ngờ, em vẫn xem nhẹ sự hư hỏng của anh. Anh đưa một đám dân công tới vây lấy đám người Phạm Tranh làm gì? Chẳng lẽ muốn họ đánh nhau? Tuy nhiên nói gì thì nói, đám người kia cũng đáng ghét thật, cũng chẳng có tiền đồ gì cả. Không ngờ là con của Phó chủ tịch tỉnh mà chẳng có chút tố chất gì cả.

- Tố chất của nó và bố nó chẳng liên quan gì tới nhau cả.

Hạ Tưởng liền cười, thấy cô bé Lê thở hổn hển, lại cảm thấy đau lòng thương tiếc, nói:

- Về sau buổi tối ít đi ra ngoài thôi. Em nhìn em và Lam Miệt này, ăn mặc, trang điểm đều rất xinh đẹp, không phải là cố tình ra ngoài tạo cơ hội cho đám người xấu sao?

- Em sai rồi, về sau không dám nữa!

Tào Thù Lê ngoan ngoãn cúi đầu, liếc Lam Miệt một cái.

Lam Miệt vội vàng giải thích:

- Đều là do em, là em muốn sớm đi photocopy tài liệu nên mới gây nên chuyện. Về sau buổi tối em sẽ không bao giờ đi ra ngoài nữa, cho dù đi ra ngoài cũng phải che mặt đi.

Hạ Tưởng lại an ủi bọn họ một lát, sau đó tìm cơ hội gọi điện thoại cho Lý Hồng Giang.

Hết thảy tiến triển vô cùng thuận lợi.

Đám người Phạm Tranh thấy ô tô bị đụng phải, đương nhiên rất đau lòng, liền xông tới tìm đám người Hứa Đại Căn lý luận, sau đó lại bị đám dân công vây bên trong. Đám dân công vừa đập xe vừa dựng biểu ngữ hoặc chữ viết "Công tử Phạm Tranh của Phó chủ tịch tỉnh nợ tiền không trả, khai phá biệt thự thua lỗ, toàn bộ mấy ngàn công nhân bị lừa, huyết lệ lên án."

"Thiếu nợ phải trả tiền, hoàn toàn là chính đáng!"

Phạm Tranh vừa thấy liền nóng nảy. Người ta vẫn nói, vuốt mặt phải nể mũi, vậy mà đám người này không hề nể nang gì, còn đánh rất hăng, hơn nữa còn đánh ngay trước mặt mọi người. Y đi tới muốn xé biểu ngữ đi. Đám dân công đương nhiên là không chịu. Bọn họ tuy không phải là chủ nợ chân chính của Phạm Tranh nhưng đã được Lý Hồng Giang bày mưu đặt kế, hơn nữa quả thật biết Phạm Tranh đúng là khai phá biệt thự thua lỗ, không có tiền trả lương cho công nhân, cho nên cảm giác máu nóng cùng chung mối thù. Phạm Tranh vừa mới giật lấy tờ biểu ngữ đã bị ăn một bạt tai thật kêu.

Trời thì tối, người lại đông, y không thể nhìn ra là ai đánh mình liền nổi trận lôi đình, quát:

- Ai dám đánh tao? Không muốn sống nữa hả? Tao chỉ cần một cuộc điện thoại là cho mày ngồi tù mọt gông. Mẹ nó...

Còn chưa dứt lời, trên mặt y lại trúng thêm một cú.

Nếu không hiểu đạo lý tránh voi chẳng xấu mặt nào thì chịu thiệt là chuyện đương nhiên. Đám bạn bè hư hỏng của Phạm Tranh bình thường vốn kiêu ngạo, thấy Phạm Tranh không ngờ bị đám dân công đánh, cả bọn đều hung hăng lao tới, lập tức trở thành một trận hỗn chiến.

Đám bạn nhậu của Phạm Tranh vốn sở trường ỷ thế hiếp người nhưng đánh nhau lại quá kém cỏi, chỉ vài hiệp cả đám đã bị ngã lăn ra đất, bị đánh cho kêu cha gọi mẹ. Phạm Tranh cũng bị ăn vài đá, trên mặt còn trúng thêm một đấm, khiến y choáng váng đầu óc.

Phạm Tranh đã bao giờ bị tủi nhục thế này đâu. Y muốn nói gì đó nhưng cũng không ai nghe y cả, tất cả đều ồn ào, loạn tùng phèo hết cả. Cuối cùng y và đám bạn bè hư hỏng của y đều bị đánh cho bầm dập mặt mũi, ngã xuống đất không dậy nổi.

Bị ăn đòn đau, Phạm Tranh mới nhớ tới việc phải báo cảnh sát, không ngờ đám dân công như thể đã tính kỹ thời gian, nhoáng một cái đã biến mất hết không còn tăm hơi bóng dáng, không còn sót lại một ai cả.

Người chạy nhưng biểu ngữ hoặc chữ viết thì vẫn còn lại rất nhiều. Nơi này lại là khu vực các trường đại học, cao đẳng, rất nhiều sinh viên qua lại. Chỉ chốc lát sau, sự việc liền truyền khắp toàn bộ khu vực. Cái tên Phạm Tranh chỉ trong một đêm đã truyền khắp hơn mười khu ký túc xá các trường cao đẳng, đại học.

Đương nhiên, mấy ngày sau, việc này đầu tiên là truyền tới khắp khu cao đẳng, đại học ở phía tây nam, sau đó lại truyền khắp toàn bộ các trường cao đẳng, đại học thành phố Yến. Rất nhiều sinh viên rảnh rỗi thích bàn luận tình hình chính trị đương thời. Danh tiếng của công tử Phó chủ tịch tỉnh quá vang dội, mặc dù không một cơ quan truyền thông nào dám đưa tin về việc này nhưng dân gian lưu truyền cũng chấn động một thời. Điều này khiến Phạm Duệ Hằng rất mất mặt, thậm chí trong một lần hội nghị thường vụ, khi đang tranh luận với đối thủ, ông ta còn bị đối thủ châm chọc nhà không có gia giáo, dung túng con trai làm xằng làm bậy, suýt nữa khiến ông ta tức giận trở mặt tại chỗ.

Phạm Tranh cũng tự cảm thấy không còn mặt mũi ở lại thành phố Yến nữa, biệt thự Tây Thủy thì mãi không thấy khởi sắc, liền giận dữ rời khỏi thành phố Yến đi tới Bắc Kinh.

Đám người Hứa Đại Căn coi như thức thời, thừa dịp loạn bỏ trốn, bỏ luôn cả xe lại. Dù sao cũng là xe lậu, không thể tra ra được là ai. Hứa Đại Căn vừa mất xe lại vừa gãy tay, ở bệnh viện ba tháng sau mới khỏi, từ đó về sau nhìn thấy Hạ Tưởng liền sợ như sợ cọp.

Về phần sự kiện đám dân công, Phạm Tranh nghĩ đúng là do một số công nhân xây dựng ở biệt thự Tây Thủy gây ra, tra đi tra lại cũng không tra được ai, cuối cùng đành phải chịu thua, không giải quyết được gì.

Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Lý Hồng Giang, thấy Lý Hồng Giang còn có tâm lý nghịch ngợm, âm u hơn cả mình, liền cười to mấy tiếng, nói:

- Đến lúc mấu chốt thì vẫn là người nhà mới có thể tin tưởng được. Ông anh, em nhớ kỹ nhân tình này.

- Nói cái gì? Chút việc nhỏ này cũng gọi là nhân tình à? Vậy trước kia cậu giúp tôi nhiều như vậy thì gọi là thế nào?

Lý Hồng Giang bất mãn nói:

- Khách khí với tôi như vậy nữa làm tôi mất hứng đó. Hơn nữa nói thật, gần đây cuộc sống quá an nhàn, thật vất vả mới tìm được chút kích thích, cũng nhân tiện thể dục thể thao, giãn gân giãn cốt một chút. Về sau có chuyện tốt như vậy thì đừng quên gọi cho tôi.

Không ngờ hóa ra Lý Hồng Giang còn có ham thích kiểu này. Hạ Tưởng cười cười, lại trêu đùa vài câu liền treo điện thoại.

Hạ Tưởng bớt thời giờ gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, nói tối hắn không qua được mà phải tiếp cô bé Lê, lại kể đơn giản vài câu về chuyện Phạm Tranh. Liên Nhược Hạm căm tức nói:

- Cô bé Lê rất yếu đuối, nếu là em, khẳng định đã cho nó tàn phế.

Hạ Tưởng cảm thán:

- Đúng là bởi vì cô bé Lê rất yếu đuối cho nên chúng ta lại càng yêu thương, càng trân trọng cô ấy, đúng không?

Liên Nhược Hạm biết Hạ Tưởng nói là có hàm ý gì, cô trầm mặc một lát rồi nói:

- Em đã nghĩ thông rồi, sẽ không tranh danh phận với cô ấy nữa, nhưng có một số việc nên tranh thì em vẫn phải tranh. Ngày mai gọi điện thoại cho em nhé.

Hạ Tưởng vẫn luôn ở bên cạnh Tào Thù Lê cho tới tối muộn mới đưa cô trở về ký túc xá. Tào Thù Lê nghe xong tình trạng thê thảm của Phạm Tranh liền cười khanh khách:

- Nó nợ tiền dân công, bị người ta đánh là đáng đời. Tuy nhiên có thể để lại di chứng gì không? Liệu nó có điều tra được ra ai là người chỉ huy phía sau bức màn không?

- Không thể. Xe của anh và của dân công đều không có biển số, buổi tối làm sao thấy rõ được. Hơn nữa cho dù nó có thể đoán ra anh thì anh thà chết cũng không chịu thừa nhận, nó có thể làm gì nào? Loại chuyện mất mặt thế này, nó còn không biết xấu hổ mở miệng hỏi anh sao?

Hạ Tưởng đã tính sẵn là Phạm Tranh sẽ không dám gióng trống khua chiêng điều tra chuyện này. Che kín lại còn không kịp, ai còn chủ động moi ra nữa chứ? Cho dù sự việc biệt thự Tây Thủy là bí mật công khai nhưng sẽ chẳng ai nói thẳng chuyện này ra.

Ngoại trừ ngậm bồ hòn làm ngọt thì Phạm Tranh không có biện pháp gì khác. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hạ Tưởng đã tính đúng. Phạm Tranh căn bản không dám kể lại sự tình cho Cao Kiến Viễn, bởi vì y biết Cao Kiến Viễn ghét nhất là y ra ngoài gây chuyện thị phi. Tính cách Cao Kiến Viễn thích đường hoàng, cho dù tán gái cũng chú ý tới tư tưởng và lễ phép.

Buổi tối Hạ Tưởng tìm tới một nhà khách tùy tiện nghỉ ngơi một đêm. Quá muộn rồi nên hắn không muốn quấy rầy bất cứ ai.

Sáng sớm hắn đã bị điện thoại đánh thức, không ngờ lại là điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì.

- Phó chủ tịch huyện Hạ, ngại quá lại phải đánh thức anh dậy từ sớm. Có một việc cực kỳ quan trọng tôi cần phải thông báo với anh.

Giọng của Nghiêm Tiểu Thì hơi vội vàng, có một tia bối rối và bất an.

Hạ Tưởng lập tức hết sạch buồn ngủ, ngồi dậy khỏi giường:

- Có vấn đề gì? Đừng gấp, Tổng giám đốc Nghiêm cứ nói từ từ.

- Là chuyện của anh, sự việc không tốt lắm.

Từ giọng nói thân thiết của Nghiêm Tiểu Thì bên kia điện thoại truyền tới, Hạ Tưởng thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt lo lắng của cô. Trong lòng hắn có một chút cảm động khó hiểu, chợt nghe cô vội vàng nói:

- Tôi nghe Kiến Viễn nói, Ngô gia gọi điện thoại tới chỗ Bí thư Cao, khả năng Bí thư Cao sẽ tìm anh gây phiền toái.

Hạ Tưởng giật mình. Nếu Cao Thành Tùng thật sự lên tiếng, muốn xử lý một Phó chủ tịch huyện nhỏ nhoi như hắn chỉ là chuyện quá đơn giản. Tuy nhiên khiến hắn không ngờ chính là, người đầu tiên mật báo cho hắn không ngờ lại là Nghiêm Tiểu Thì. Hắn cảm thấy trong lòng ấm áp, nói:

- Cảm ơn cô, Tổng giám đốc Nghiêm.

- Nghĩ lại anh đã làm không ít việc cho bất động sản Lĩnh Tiên chúng tôi, tôi không đành lòng nhìn anh trở thành vật hy sinh chính trị.

Giọng nói của Nghiêm Tiểu Thì rất dịu dàng, có ẩn chứa điều gì đó không thể nói rõ:

- Anh là một người tốt, ít nhất tốt hơn rất nhiều so với nhiều người tôi biết.

Hạ Tưởng trầm mặc một lát, nói:

- Cảm ơn cô, Tiểu Thì.

Nghiêm Tiểu Thì nghe thấy Hạ Tưởng gọi mình là Tiểu Thì thì tim mềm nhũn ra, vốn không định nói nhưng không hiểu tại sao lại thốt ra:

- Kiến Viễn nói không cho tôi báo cho anh. Kỳ thật ra anh ta cũng rất ghen tị với anh. Em nghĩ nếu anh bị người ta sửa trị thì anh ta sẽ rất vui đó. Hạ Tưởng, anh thân cô thế cô, Liên Nhược Hạm mất đi sự ủng hộ của gia tộc, cô ấy cũng không giúp gì được anh, anh nên làm gì bây giờ?

Mặc kệ như thế nào, Nghiêm Tiểu Thì quan tâm tới hắn là xuất phát từ thật lòng. Hạ Tưởng nghe ra được, cũng nhìn thấy được. Hắn suy nghĩ một chút, khẽ cười nói:

- Tôi chỉ là một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ, nếu bị Bí thư Tỉnh ủy nhớ tới, muốn chèn ép, chẳng phải là quá dễ dàng sao? Tôi có thể làm gì chứ? Cùng lắm thì không làm Phó chủ tịch huyện nữa. Chẳng lẽ không làm quan thì có thể bị đói chết sao?

Hạ Tưởng là nói thật lòng. Hắn cũng không thể trêu đùa tấm lòng chân thành của Nghiêm Tiểu Thì.

- Dù sao biệt thự Tây Thủy cũng không có khả năng khởi sắc lên. Nếu chẳng may, tôi nói là nếu chẳng may anh không làm quan chức nữa, nếu muốn kinh doanh thì vừa lúc tôi có một dự án không tồi, rất sẵn lòng hợp tác với anh.

Nghiêm Tiểu Thì dường như cố lấy hết dũng khí để nói ra những lời này.

- Tỉnh Yến không làm được thì chúng ta có thể đi tới phía nam. Cho dù Bí thư Cao có lợi hại thì ông ta cũng chỉ là Bí thư tỉnh Yến, ra khỏi tỉnh Yến thì ông ta cũng không quản được.

Một Phó chủ tịch huyện chẳng lẽ đáng giá để một Bí thư Tỉnh ủy chèn ép sao? Hạ Tưởng cười thầm, tuy nhiên vẫn thấy cảm động vì Nghiêm Tiểu Thì đã suy nghĩ cho mình, liền nói:

- Cũng là một ý kiến hay. Nếu thật sự tới bước đó, tôi sẽ suy xét cẩn thận. Thật sự cảm ơn cô, Tiểu Thì, cô là một cô gái rất tốt.

Cắt đứt điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng ngẩn ngơ nửa ngày mới lắc đầu cười khổ. Mời được cả Cao Thành Tùng, Ngô gia đúng là đã bỏ nhiều công sức.

Ngơ ngẩn nửa ngày, Liên Nhược Hạm lại gọi điện thoại tới:

- Anh tới Liên Cư một chút, em chờ anh.

Giọng điệu thản nhiên, không biết tâm tình của cô như thế nào.

Khi Hạ Tưởng lái xe tới Liên Cư thì mới 9 giờ sáng. Cửa mở, Liên Nhược Hạm mặc áo ngủ đứng ở cửa. Hai tay cô ôm vai, thần sắc kiên nghị, lại có khí thế quyết liệt.

- Làm sao vậy?

Hạ Tưởng đóng cửa lại, ôm cô vào lòng, đi vào ngồi xuống sô pha, hỏi:

- Sắc mặt không tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon à?

- Cuối cùng cũng xảy ra chuyện. Xem ra em muốn có một mùa thu vui vẻ nhất ở thành phố Yến cũng không được nữa rồi. Đây là một mùa thu rất nhiều sự kiện.

Liên Nhược Hạm rúc vào trong lòng Hạ Tưởng, thì thầm:

- Bọn họ đối phó với em thế nào em cũng không sợ. Chỉ có điều em sợ bọn họ sẽ vắt óc tìm mưu kế đối phó với anh.

- Không vấn đề gì. Anh nghĩ bọn họ sẽ không được như ý đâu.

Hạ Tưởng an ủi Liên Nhược Hạm. Gần đây liên tục có nhiều sự kiện khiến một cô gái luôn kiên cường như Liên Nhược Hạm cũng trở nên mềm yếu rất nhiều. Hắn cũng biết, nếu không phải vì hắn, với tính cách của Liên Nhược Hạm, đúng là không ai có thể uy hiếp được cô. Cùng lắm thì cô đi nơi khác là xong, nhưng hắn thì không thể đi được. Chẳng những không thể đi mà còn phải ở lại khá lâu.

Đương nhiên Hạ Tưởng cũng không phải thuận mồm an ủi Liên Nhược Hạm mà trong lòng hắn biết, tuy rằng Cao Thành Tùng là Bí thư Tỉnh ủy cao quý, nhưng trong tình trạng trước mắt, muốn động một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ thì y cũng không phải muốn đùa nghịch thế nào là được thế đó. Bởi vì Hạ Tưởng không có vấn đề về kinh tế, cũng không có vấn đề về những phương diện khác để người ta nắm lấy. Muốn bôi đen hắn cũng không dễ dàng, trừ phi là hắn mắc sai lầm to lớn trong công tác.

Nhưng hiện tại hắn có quan hệ chặt chẽ với không ít người, muốn tìm được sai lầm của hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Một cán bộ cho dù cấp bậc có thấp như thế nào cũng không thể nói miễn chức là miễn ngay, cũng cần phải có một lý do đường đường chính chính.

Hạ Tưởng cũng tin rằng, nếu muốn động hắn, khả năng là Cao Thành Tùng sẽ phải thông qua hai cấp Đảng ủy của thành phố Yến và huyện An. Hiện tại thành phố Yến là do Thôi Hướng là Bí thư Thành ủy, nhưng Trần Phong lại là Thị trưởng. Người khác không dám nói chứ Trần Phong chắc hẳn có thể đứng vững trước áp lực của Thôi Hướng. Hơn nữa hiện tại chưa chắc Thôi Hướng đã nghe lời của Cao Thành Tùng, bởi vì có sự kiện bất động sản Lĩnh Tiên lần trước, giữa hai người đã có ân oán, sợ rằng quan hệ không dịu xuống nhanh như vậy được.

Huyện An lại càng không cần phải nói. Có Lý Đinh Sơn trấn thủ sẽ không có ai tới tìm hắn gây phiền toái. Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng biết, dù sao Cao Thành Tùng cũng là Bí thư Tỉnh ủy, là nhân vật số một trong tỉnh, mạng lưới quan hệ phức tạp, quyền lực to lớn, chỉ sợ sẽ có nhiều biện pháp mà hắn không thể tưởng tượng được. Giờ chỉ có thể xem Cao Thành Tùng quyết tâm như thế nào, muốn lấy lòng Ngô gia như thế nào, dồn hắn vào chỗ chết. Trừ phi Cao gia rơi đài trước, nếu không hắn sẽ không sống yên ổn được.

Mà Cao Kiến Viễn chắc chắn sẽ giả vờ không biết trong chuyện này. Lý do của y cũng rất đầy đủ, y không quan tâm tới chính trị.

Kỳ thật, đó chỉ là tự dát vàng lên mặt mình mà thôi. Hạ Tưởng cũng sớm biết ở thời điểm quan trọng thì Cao Kiến Viễn là không đáng tin cậy. Y là loại người bề ngoài nho nhã lễ độ nhưng thực tế là lòng dạ đen tối. Nếu xét về xấu xa thì Phạm Tranh còn thua kém y nhiều lắm.

Cao Kiến Viễn chắc chắn là còn ước gì Hạ Tưởng bị đánh cho không ngóc đầu lên được. Như vậy y mới có cơ hội tiếp tục theo đuổi Liên Nhược Hạm.

Nói cho cùng, kỳ thật trong lòng Hạ Tưởng cũng thiếu tự tin, bởi vì hắn cũng không biết rốt cục Ngô gia quyết tâm lớn tới mức nào.

Liên Nhược Hạm dường như đoán được suy nghĩ của hắn, dùng một ngón tay vạch đi vẽ lại trong lòng bàn tay hắn, nói:

- Trước kia em luôn cảm thấy mình kiên cường độc lập, cảm thấy căn bản là không cần đàn ông để dựa vào, hiện tại mới biết được suy nghĩ ngày đó buồn cười tới mức nào. Phụ nữ luôn có tâm lý ỷ lại. Nghĩ đến việc phải rời khỏi anh một đoạn thời gian, em đúng là không cam lòng. Anh nói đi, anh đen như vậy, đối xử với em cũng không tốt lắm, có đáng để em lưu luyến như vậy không? Nhưng vì sao em lại không hề muốn rời xa anh? Cho dù một tuần chỉ được gặp anh một lần nhưng chỉ cần vẫn cùng ở thành phố Yến là em luôn cảm thấy như thể anh vẫn ở bên em vậy.

Hạ Tưởng giật mình kinh hãi:

- Sao vậy? Em phải rời khỏi thành phố Yến à?

- Đúng vậy. Em muốn tới nước Mỹ, tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió. Hơn nữa em còn muốn tới Mỹ hỏi thăm xem mẹ em đang ở đâu. Em muốn hỏi thẳng bà ấy, vì sao bà ấy lại vứt bỏ em?

Liên Nhược Hạm ôm chặt lấy Hạ Tưởng:

- Ngô gia và Cao Thành Tùng có quan hệ rất tốt. Chỉ cần Cao Thành Tùng còn một ngày ngồi trên vị trí, hắn ta sẽ tìm anh gây phiền toái. Hết thảy nguyên nhân đều là vì em. Cho nên em chỉ có thể tạm thời rời khỏi đây, cũng giống như lời anh nói ấy, tới Mỹ, lấy quốc tịch Mỹ rồi khi trở về đã là một người nước ngoài, sẽ có thêm một tầng bảo vệ. Em không muốn anh bị bất cứ thương tổn gì, nhất là bị Ngô gia làm thương tổn, nếu không em sẽ không thể tự tha thứ cho chính mình.

Hạ Tưởng thở dài một tiếng. Hắn cảm giác mình rất bất lực. Ngay cả người con gái của mình cũng không thể bảo vệ được, quả thật quá uất ức. Tuy nhiên đúng là không có cách nào cả. Hắn tiến vào quan trường mới bao nhiêu năm? Cao Thành Tùng là kẻ đã chìm nổi trong quan trường vài chục năm, thế lực tận trời, nếu còn không xử lý được một Phó chủ tịch huyện như hắn, quả là trở thành trò cười.

Nếu Liên Nhược Hạm còn ở lại thành phố Yến, quả thật sẽ khiến người ta nói ra nói vào, cũng khiến Ngô gia rất bất mãn. Đàn ông phải biết nhẫn nhịn, biết co biết duỗi. Hơn nữa vận số của Cao gia ở tỉnh Yến cũng sắp hết, Liên Nhược Hạm tới nước Mỹ một thời gian cũng tốt. Chờ sau khi Cao gia rơi đài, cô từ nước ngoài trở về với thân phận người nước ngoài cũng coi như một công đôi việc.

Tuy nhiên vừa nghĩ tới Liên Nhược Hạm sắp phải rời đi một thời gian, trong lòng Hạ Tưởng cũng lưu luyến không nỡ. Trải qua một thời gian ở chung, trong mắt hắn, Liên Nhược Hạm đã từ trong trẻo nhưng lạnh lùng như Hằng Nga trên cung trăng hạ xuống nhân gian vì hắn, trở thành một người con gái bình thường bằng da bằng thịt. So với Tào Thù Lê, quả thật Liên Nhược Hạm đã vì hắn mà phải trả giá bằng sự vất vả và cố gắng rất nhiều. Trong lòng hắn vẫn luôn tự thẹn với cô.

- Tuy nhiên trước khi em đi, anh phải đồng ý em hai chuyện.

Liên Nhược Hạm ngồi thẳng dậy, cách xa Hạ Tưởng nửa mét, nhìn thẳng vào hắn.

Lần trước ở huyện An, Liên Nhược Hạm nói cho Hạ Tưởng, cô muốn hiến dâng lần đầu tiên cho hắn. Cô đã nghĩ rất kỹ, bất kể hậu quả, không cần hy vọng gì nhiều, chỉ hy vọng hắn cho cô một đêm khó quên ở cao ốc Quốc Tế là được. Bởi vì sự kiện con gián ở cao ốc Quốc Tế làm cô vẫn nhớ mãi không quên, vẫn luôn cảm thấy đó là một đoạn hồi ức rất đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc