QUAN THẦN

Nói ra thì Bì Bất Hưu coi như là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban kỷ luật. Hơn nữa trong quan trường chìm nổi đã mấy chục năm nay, sẽ không phạm phải những sai lầm hạ cấp. Ví dụ như sự thật không rõ ràng, chứng cứ không đủ v.v. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Lỗi mà ông ta mắc phải thực ra không phải là lỗi cấp thấp mà là lỗi cấp cao. Bởi vì đối thủ ông ta đối diện là Hạ Tưởng.

Là một Hạ Tưởng mà khiến vô số người phải khiếp sợ.

Hạ Tưởng là ai, là tâm phúc của Chủ tịch tỉnh Tống, là người khiến cho Phạm Duệ Hằng vừa yêu lại vừa hận. Một Hạ Tưởng vào những lúc châm biếm đả kích lại kịp thời kôi kéo,là một Hạ Tưởng khiến cho thế lực bình dân tán dương lại khiến cho thế lực gia tộc phải khóc lóc khốn đốn. Thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của hắn ta trước đây khi ở tỉnh Yến đã giúp hóa giải được vô số nguy cơ. Một Hạ Tưởng bây giờ lại xoay vòng giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc, để hai thế lực cạnh tranh lôi kéo, lại khiến cho Tổng Bí thư để mắt tới, lẽ nào một Bì Bất Hưu thì có thể hiểu được rõ ràng?

Cũng là Hạ Tưởng vì muốn sửa đổi hình tượng của thành phố Lang. Thân là kẻ bề trên, phải có đức hạnh và sự điềm đạm thì mới có thể vượt qua chiêu của Bì Bất Hưu. Nếu mà là trước đây thì Bì Bất Hưu đã sớm thất bại thảm hại rồi.

Chẳng qua Hạ Tưởng dù sao vẫn là Hạ Tưởng. Vẻ bề ngoài nhẹ nhàng không che giấu được bản chất thâm trầm của hắn. Chủ yếu cũng là Bì Bất Hưu như một con chó điên, trưng ra cái thế không chết không thôi. Hạ Tưởng vì thế mới nhọc tâm tỉ mỉ bày ra một đại cục. Được thôi, không chết không thôi phải không? Thế thì chết đi rồi nghỉ.

Bì Bất Hưu không tự biết đã lạc lối thì quay trở lại. Sau khi thông tin Hạ Tưởng ngồi vững ở Thiên Trạch được truyền ra, thế mà ông ta vẫn muốn đẩy Bành Vân Phong vào chỗ chết. Ông ta không biết rằng mình đang tự tìm đường chết.

Bành Vân Phong vừa phản cung, Trần Hải Phong sẽ cùng với mấy vị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, bỏ qua Bì Bất Hưu trực tiếp xin chỉ thị của Trần Khiết Văn, và còn cung cấp chứng cứ xác thực tỉ mỉ. Sau khi mời chuyên gia giám định thì phát hiện, quà tặng Bành Vân Phong của Nghiêm Tiểu Thì bên du lịch văn hóa thành phố và bên Đông y Phó Thị có tính chất là quà tặng cá nhân, giá trị không quá 1000 nhân dân tệ. Đặc biệt là bức tranh chữ cổ mà du lịch văn hóa thành phố tặng cho Bành Vân Phong đến từ nhà họ Phan ở Bắc Kinh, là đồ dỏm. Khi văn hóa thành phố tặng quà Bành Vân Phong cũng đã nói rõ không phải là hàng thật.

Cũng không thể trách Bì Bất Hưu hồ đồ được. Bây giờ tặng quà trong chốn quan trường, trong đại đa số trường hợp chính là đem hàng thật coi như đồ rởm mà tặng. Bì Bất Hưu lúc ấy xuất phát từ sự cẩn thận còn mời chuyên gia giám định. Chuyên gia luôn miệng nói là đồ thật, vô giá nhưng chuyên gia là thật hay giả thì Bì Bất Hưu cũng không rõ. Bởi vì chuyên gia là thân tín của ông ta mời đến. Về phương diện này thì hiểu biết của ông ta có hạn.

Một cạm bẫy được sắp đặt tỉ mỉ kỹ lưỡng. Bì Bất Hưu bị lửa giận đốt cháy hỏng cả đầu óc, không chùn mà bước nhảy vào.Thân tín của ông ta đã sớm bị Trần Hải Phong xúi giục, chuyên gia mời đến thực ra là chuyên gia giả. Bì Bất Hưu dễ tin lời của chuyên gia, nghĩ rằng có thể lợi dụng chứng cứ trong tay để đè chết vụ án của Bành Vân Phong.

Trần Khiết Văn trong lòng thê lương u ám, Bì Bất Hưu còn làm ầm ĩ lên chứ không biết mình đã bị chúng bạn xa lánh. Mấy ông Phó bí thư muôn miệng một lời, đều đã đoàn kết ở cạnh Trần Hải Phong. Ông ta vẫn một mình đơn độc bị mọi người lãng quên, hoàn toàn bị người ta đùa giỡn như đùa với khỉ vậy.

Hơn nữa Trần Khiết Văn cũng nghe được tin đồn, Tỉnh ủy có khả năng phải điều động Bì Bất Hưu. Bà chỉ biết rằng Bì Bất Hưu không bảo vệ được rồi. Đã đến lúc phân rõ giới hạn với Bì Bất Hưu rồi. Bà ta liền ra sức tán dương mấy người Trần Hải Phong có gan đứng vững đè nén áp lực, yêu cầu điều tra rõ sự thật chân tướng trả lại sự trong sạch cho Bành Vân Phong.

Sau đó, Thị trưởng Hạ cũng đưa ra chỉ thị quan trọng…

Một ngày sau, một bản tài liệu nói về việc Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Bì Bất Hưu lợi dụng việc công để trả thù riêng, cố ý vu oan hãm hại cán bộ của Đảng được gửi đến cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Lúc Lý Ngôn Hoằng nhận được tài liệu tố cáo, Mã Tiêu vừa lúc trưng cầu ý kiến của Lý Ngôn Hoằng về Bì Bất Hưu. Lý Ngôn Hoằng tiện tay đem tài liệu tố cáo đưa cho Mã Tiêu, trào phúng nói:

-Nếu tài liệu tố cáo là thật. Anh xem, Ủy ban Kỷ luật tỉnh mà phải vu oan cho một cán bộ kiểm tra kỷ luật của Đảng chẳng phải là đáng chê cười sao?

Chuyện trọng đại, Mã Tiêu liền lập tức cùng với Lý Ngôn Hoằng báo cáo lên Phạm Duệ Hằng. Phạm Duệ Hằng nghe xong liền giận dữ, lập tức ra chỉ thị, để nghiêm túc thực hiện quốc pháp kỷ luật của Đảng, thì tuyệt đối không cho phép con sâu làm rầu nồi canh ở bên trong đội ngũ Ủy ban Kỷ luật, lập tức cử tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nếu chuyện là thật thì phải nghiêm túc xử lý.

Buổi chiều cùng ngày, tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh liền đến thành phố Thiên Trạch, và thông qua sự phê chuẩn của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tạm dừng công tác của Bì Bất Hưu.

Hành động này như một hòn đá lớn rơi xuống nước, khơi dậy cơn sóng động trời ở Thiên Trạch.

Kỳ thật từ lúc thông tin Thị trưởng Hạ tiếp tục ở lại Thiên Trạch truyền ra, rất nhiều người đều ngầm đoán rằng làn sóng phản kích tiếp theo của Thị trưởng Hạ sẽ rất nhanh đến. Cuối cùng phải đối phó Bì Bất Hưu như thế nào, rốt cục Bì Bất Hưu sẽ có kết cục thế nào, thì cũng đã nằm trong suy đoán, đều hy vọng có kịch hay để xem. Nguồn truyện: Truyện FULL

Còn có người suy nghĩ, Thị trưởng Hạ có tự mình ra tay hay không? Có ở trên đài đánh tay đôi với Bì Bất Hưu hay không? Nhưng lại không ngờ rằng, Thị trưởng Hạ vẫn là Lã Vọng buông cần, không cần xuất đầu lộ diện vẫn có thể đánh cho Bì Bất Hưu tan tác tả tơi.

Đâu chỉ tan tác tả tơi, cơ bản có thể nói là Bì Bất Hưu sắp nghỉ rồi.

Với Bì Bất Hưu, người của tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh như thần binh trời giáng, ông ta lúc đầu chưa từng nghe đến một chút tin tức nào về chuyện bị tước mất quyền lực chính trị. Ông ta biết rằng trong quá trình ông ta biểu diễn nhảy lên nhảy xuống đó, những người xung quanh đều không nói gì. Trên thực tế thì chính là mọi người nhìn ông ta như nhìn khỉ vậy. Hạ Tưởng là Lã Vọng buông cần, Trần Khiết Văn khoanh tay đứng nhìn thậm chí còn có khả năng có động tác nhỏ ném đá xuống giếng… Bì Bất Hưu nghĩ một cách bi thương, thời điểm mấu chốt, Trần Khiết Văn một cước đá văng ông ta ra. Ông ta coi như lĩnh hội đầy đủ sự trở mặt vô tình, thủ đoạn chính trị của Trần Khiết Văn.

Bì Bất Hưu cũng rất lưu manh, biết nếu đã nhảy vào cạm bẫy, cũng hiểu rõ ở tỉnh đã hạ quyết tâm phải trị ông ta, quyết tâm chết không mở miệng. Dù nói thế nào thì ông ta cũng không thừa nhận không phủ nhận không phản bác. Ngoan cố đến cùng, nhiều nhất thì là miễn chức của ông ta.

Tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh ở thành ủy Thiên Trạch chỉ hai ngày liền đưa ra kết luận chính thức. Vụ án đồng chí Bành Vân Phong tham ô nhận hối lộ chỉ là do bịa đặt, là có cá nhân cá biệt cố ý vu oan hãm hại. Đồng chí Bành Vân Phong là trong sạch, phục hồi danh dự ngay ngày hôm đó.

Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật thành phố Thiên Trạch Trần Hải Phong đại diện cho Ủy ban Kỷ luật Thiên Trạch trịnh trọng xin lỗi đồng chí Bành Vân Phong. Bởi vì công tác sai lầm nên khiến đồng chí Bành Vân Phong chịu sự đối xử không công bằng, xin kiểm điểm trước Thành ủy.

Người sáng suốt đều hiểu ra. Trần Hải Phong ra mặt đại diện cho Ủy ban Kỷ luật thành phố, dường như có nghĩa là bộ máy Ủy ban Kỷ luật sẽ có sự điều chỉnh quan trọng.

Ngày hôm sau, Bì Bất Hưu bị tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa đi. Về vấn đề Bì Bất Hưu sẽ tiếp tục đi sâu tìm hiểu. Ủy ban Kỷ luật thành phố Thiên Trạch tạm thời do Trần Hải Phong chủ trì công tác hằng ngày. Bởi vậy, thế cục thành phố Thiên Trạch xác định lại, sau khi một lần nữa được xáo trộn, vị trí của Thị trưởng Hạ từ từ củng cố, đã hoàn toàn bao trùm lên cả Trần Khiết Văn.

Ngày đầu tiên Bành Vân Phong khôi phục công tác. Khi anh ta đến văn phòng, đẩy cửa ra thì ngây người ra vì các thành viên trong toàn thể bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố do Thị trưởng Hạ dẫn đầu, không thiếu một ai đều đứng trong phòng làm việc của anh ta chờ anh ta về. Anh ta vừa bước vào, Thị trưởng Hạ dẫn đầu, trong văn phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Thị trưởng Hạ chủ động bước về phía trước một bước, giơ tay ra cầm lấy tay Bành Vân Phong:

- Đồng chí Vân Phong, anh đã chịu uất ức rồi.

Bành Vân Phong chưa từng có được đãi ngộ thế này bao giờ? Anh ta chỉ làm việc nên làm mà thôi. Là vì chia sẻ lo toan với Thị trưởng Hạ, cũng là để thoát tội danh cho mình. Không ngờ Thị trưởng Hạ coi trọng anh ta, vì để chứng thực danh dự anh ta, tự hạ thấp địa vị, dẫn đầu đội ngũ nhân viên bộ máy chính phủ hoan nghênh anh ta trở về. Anh ta có tài đức gì mà lại được coi trọng như thế chứ?

Bành Vân Phong rốt cuộc không kìm nổi nước mắt tràn ra. Trong chốn quan trường anh ta coi như là nhân vật khôn khéo, sớm không biết cảm động là gì nữa rồi nhưng hôm nay thực sự bị Thị trưởng Hạ làm cho cảm động rồi. Anh ta biết rằng, từ nay về sau, anh ta coi Thị trưởng Hạ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, bởi vì Thị trưởng Hạ không chỉ có nhân phẩm đáng tin cậy, còn đối nhân xử thế rất thật lòng. Là lãnh đạo rất đáng để vĩnh viễn đi theo.

Cũng là ánh ngọn đuốc sáng chỉ đường trong cuộc sống của người khác.

Ở trong mấy vị Phó thị trưởng cũng có không ít người rất cảm động. Thị trưởng Hạ xem như chân chính hết lòng quan tâm giúp đỡ. So với Trần Khiết Văn, đúng lúc phân rõ giới hạn với Bì Bất Hưu thì lại qua cầu rút ván. Thị trưởng Hạ chẳng những cứu lại sinh mạng chính trị của Bành Vân Phong, trả lại danh dự cho anh ta. Coi như là nhọc lòng. Theo một vị lãnh đạo như Thị trưởng Hạ mới là đi theo đúng người.

Bành Vân Phong cao ngạo trở về, chẳng những danh dự không bị hao tổn mà ngược lại vì nguyên nhân của anh ta mà Bì Bất Hưu xuống ngựa. Trưởng ban Tuyên giáo Thường Hào xem xét thời thế liền lập tức chuẩn bị tài liệu tuyên truyền, thông báo khen ngợi và tuyên dương Bành Vân Phong trong phạm vi toàn thành phố. Sau khi đệ trình đến hội nghị công việc bí thư đã được nhất trí thông qua.

Tất cả mọi người phát hiện, Bí thư Trần dường như già đi rất nhiều. Tại hội nghị công việc bí thư cũng không quyền uy và uy nghiêm như xưa nữa mà uể oải gật đầu đáp ứng đề nghị của ban Tuyên giáo. Ngay cả phát ngôn chỉ điểm tổng kết một hai ba như bình thường cũng không có. Mọi người đều trong lòng hiểu rõ Bí thư Trần sợ là không có lòng dạ nào nữa rồi. Bà ta ở Thiên Trạch đã hoàn toàn bị uy danh của Thị trưởng Hạ đè bẹp rồi.

Người ở Thành ủy Thiên Trạch ai cũng biết rõ Bí thư Trần ở Thiên Trạch không còn tác dụng lớn lắm. Bà ta đã không còn có đồng minh nữa, chủ yếu là uy danh hạ tới mức thấp nhất có thể, là một vị Bí thư bị Thị trưởng đè nén. Một vị Bí thư bị hội nghị thường vụ khống chế. Một vị Bí thư đề xuất bộ máy phối hợp không tốt nhưng Tỉnh ủy cũng không điều chỉnh công tác của Thị trưởng, Bí thư Trần sẽ đi về đâu?

Ba ngày sau theo thông tin ở tỉnh truyền ra, đồng chí Bì Bất Hưu không làm tròn trách nhiệm và vì thế bị miễn chức Phó bí thư Thành ủy Thiên Trạch, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ủy viên thường vụ, bổ nhiệm đồng chí Trần Hải Phong làm ủy viên thành ủy Thiên Trạch ủy viên thường vụ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.

Trần Hải Phong xem như một bước lên mây, thoắt cái được lên chức. Chẳng cần phải nói, anh ta chắc chắn sẽ coi Thị trưởng Hạ là người dẫn đường cho mình. Địa vị của Thị trưởng Hạ ở Thiên Trạch như mặt trời ban trưa.

Một tuần sau, người của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến, chính thức bổ nhiệm Trần Hải Phong. Trần Hải Phong chính thức trở thành ủy viên thường vụ thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thiên Trạch. Thế cục của Thiên Trạch vì thế hoàn toàn đi vào một thời kỳ mới.

Lại một tuần sau, Thiên Trạch bước vào mùa du lịch vàng tháng tám. Các dự án công tác được triển khai vô cùng thuận lợi. Vừa mới truyền ra tin đồn rằng Tập đoàn Đạt Tài chuẩn bị tiếp xúc với Ủy ban nhân dân thành phố, muốn đầu tư với Kinh Bắc Tân Thành của Thiên Trạch, Thành ủy Thiên Trạch có một tin tức chưa được chứng thực truyền ra, Bí thư Trần đã đệ trình lên Tỉnh ủy rằng sẽ rời khỏi thành phố Thiên Trạch.

Bình luận

Truyện đang đọc