QUAN THẦN

Nhưng vấn đề bổ nhiệm ai là do Tỉnh ủy quyết định, Thành ủy Tần Đường chỉ có quyền đề cử, chứ không có quyền phát ngôn. Bởi vậy, phần lớn mọi người chú ý thì chú ý, nhưng cũng biết còn lâu mới tới lượt họ, mà chính là vào lúc này, Tần Đường lại xảy ra hai việc, khiến ánh mắt của tất cả mọi người hấp dẫn đến gần sát.

Chuyện thứ nhất là sự kiện bán xe của Thị trưởng Chương.

Căn cứ theo tin tức của " Nhật báo Tần Đường", bối cảnh bây giờ là: Trong một ngày tuyết lớn, Thị trưởng Chương thị sát công tác ở khu vực nghèo nhất của huyện Bình Nam. Trước một phòng học cũ nát, nhìn tứ phía gió lùa vào trong phòng học, những em bé đang học rất say sưa trong thời tiết rét căm căm. Thị trưởng Chương mắt ươn ướt, lúc ấy bắt tay với hiệu trưởng:

- Là tôi không làm tốt công việc của một Thị trưởng của mình, khiến bọn nhỏ phải chịu uất ức. Xe của tôi không cần nữa, bán, tôi sẽ bán xe để lấy tiền xây dựng phòng học cho bọn trẻ.

Các xí nghiệp đi cùng Thị trưởng Chương lúc ấy liền viết một chi phiếu 500 nghìn nhân dân tệ giao cho ông hiệu trưởng, hiệu trưởng cảm động đến rơi nước mắt, liên miệng nói rằng Thị trưởng Chương quả thật là Thị trưởng tốt của nhân dân, biết dân chúng khó khăn, quan tâm đến sự no ấm của quần chúng. Bọn trẻ cũng rất cảm động, đều nói là chú Chương là người tốt, bọn trẻ cả đời sẽ không bao giờ quên ân tình của chú Chương.

Ngay ngày hôm đó tin mới được đăng lên, " Nhật báo Tần Đường" lưu hành khắp nơi và đắt như tôm tươi, các cơ quan đảng và chính quyền, các đơn vị sự nghiệp ai ai cũng cầm một tờ trên tay, đều học tập tinh thần cống hiến vô tư của Thị trưởng Chương. Trong một thời gian ngắn, câu chuyện của Thị trưởng Chương vang xa khắp nơi, truyền khắp ngõ nhỏ phố lớn của thành phố Tần Đường. Những cách gọi như Thị trưởng tốt của nhân dân, chú Chương của học sinh, đều trở thành dư luận phố phường.

Thành ủy thành phố Tần Đường, mỗi người một dáng vẻ.

Hạ Tưởng sau khi xem báo xong, ha hả cười:

- Thị trưởng Chương sao lại gây khó dễ với chiếc xe như vậy, xe bán rồi, thì không thể mua chiếc xe khác sao?

Bí thư Hạ nói coi như hàm súc, Bí thư Phạm thì nói thẳng hơn:

- Quốc Vĩ muốn đổi xe rồi... Đến đổi xe cũng đổi một cách danh chính ngôn thuận như vậy, hơn nữa còn kiếm chác được vốn chính trị, thủ đoạn thật là cao, quả thật là cao.

Thường Công Trị vuốt ve cái bụng rất lâu mới có hứng thú nói một câu:

- Phải cố gắng học tập phong phạm của người chiến thắng của Thị trưởng Chương, có bất cứ vấn đề gì cũng nâng lên độ cao vì nước vì dân, không phai lo lắng rằng tiền đồ sẽ không rộng mở.

Nhưng Trưởng ban tổ chức cán bộ Nhâm Hải Phong ngồi trong phòng làm việc khá lâu, híp mắt mỉm cười, chỉ nói một câu:

- Tuyệt.

Đương nhiên, mấy người trên đều ở trong phòng làm việc của mà mình phát biểu cao kiến.

Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Tạ Vĩ Thắng lập tức tiếp thu tinh thần chỉ đạo, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới hồi trước có một lần đi tiếp khách cùng Thị trưởng Chương, lúc về, đánh lửa của xe Thị trưởng Chương, đánh mãi cũng không được, lúc đó sắc mặt của Thị trưởng Chương liền thay đổi.

Lại nghĩ đến gần đây Thị trưởng Chương có nói qua vài lần về chiếc Audi mới không tồi, chỉ có điều ống xả quá tiêu chuẩn rồi, Tạ Vĩ Thắng trong lòng liền biết, ống xả vượt quá tiêu chuẩn dễ tạo giả nhất, trực tiếp thay một cái ống xả loại rẻ khác vào đít xe Audi là được rồi, dù sao vẻ ngoài đều giống nhau, ai còn tháo xe của Thị trưởng ra để xem các bộ phận bên trong hoạt động thế nào?

… Phát sinh một chuyện khác, phút chốc làm thế cục của Tần Đường, tăng thêm nhiều biến số.

Nếu như nói Thị trưởng Chương bán xe ngoài việc làm cho người dân ở thành phố Tần Đường có thêm nhiều câu chuyện và trò cười để bàn tán ra, lại càng làm tăng hình tượng cá nhân của Thị trưởng Chương, thì điều càng khiến dân chúng cảm nhận được chính là sự thân thích với dân của Thị trưởng Chương. Còn những chuyện khác thì người dân lại biết rất ít, nhưng trong các cơ quan Thành ủy thì có rất nhiều dư luận, và liên hệ đến cả vụ án cưỡng dâm của Mạnh Thiên Nguyên, lập tức khiến tình thế ở Tần Đường thêm chút hơi thở căng thẳng.

Đầu tiên là Phó Cục trưởng Cục công an thành phố Thiên Trạch Lưu Nhất Cửu dẫn đoàn đến Tần Đường, gặp gỡ Cục công an của thành phố Tần Đường, về việc tranh chấp kinh tế giữa công ty hữu hạn thực nghiệp Kim Cương với công ty hữu hạn thực nghiệp Trung Thiên của Thiên Trạch, tiến hành tìm chứng cứ và điều tra. Đồng thời, phát giấy gọi Gia Cát Phách Đạo đến yêu cầu y phối hợp điều tra liên quan đến vụ hành hung người xảy ra ở thành phố Thiên Trạch. Do có chứng cứ cho thấy Gia Cát Phách Đạo xuất hiện ở hiện trường vụ án, là nghi phạm gây án.

Bởi vì Phó cục trưởng mang quân đến, Cục công an Tần Đường cũng phải có Phó Cục trưởng ra mặt, đồng đẳng tiếp đãi. Nhưng sau khi Hoàng Đắc Ích nghe được ý mà đối phương đến, rất nhanh liền hiểu được sự bày mưu đặt kế của Bí thư Hạ, hoặc có thể nói, đó là bút tích của Bí thư Hạ, y liền lập tức đích thân ra mặt tiếp đón Lưu Nhất Cửu. Sau khi Lưu Nhất Cửu đưa ra được văn kiện chứng minh liên quan, lúc này liền hống hách phát giấy gọi triệu tập Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo.

Cơ quan công an dưới sự chỉ đạo của Sở công an tỉnh, là một hệ thống, các Cục công an thành phố tuy rằng độc lập, nhưng quan hệ trong đó lại vô cùng mật thiết. Bởi vì khi phá án phải có sự hợp tác chặt chẽ giữa các khu vực với nhau. Anh phối hợp với công tác của tôi, tôi mới có thể phối hợp với công tác của anh, có qua có lại mới có con đường để dễ đi hơn.

Huống chi Lưu Nhất Cửu vừa mới đến, liền tạo phiền phức cho Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo, khiến Hoàng Đắc Ích đang cầu còn không được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lưu Nhất Cửu đối với mọi người rất thoải mái ngay thẳng, có một nói một, khi chạm mặt với Hoàng Đắc Ích, một cuộc nói chuyện diễn ra, hai người rất bình tĩnh, rất có ý tương kiến hận vãn (tiếc rằng biết nhau quá muộn). Nhắc đến Hạ Tưởng, Hoàng Đắc Ích nghe ra, Lưu Nhất Cửu đừng thấy cái bộ dạng trời có đổ xuống cũng không sao, nhưng y cảm thấy khâm phục Hạ Tưởng sát đất. Nhắc đến Bí thư Hạ, y liên tục cảm khái nói là vị lãnh đạo tốt nhất mà y gặp được.

Hoàng Đắc Ích và Hạ Tưởng quen nhau chưa lâu, tiếp xúc không sâu lắm, nhưng sau khi nghe Lưu Nhất Cửu nói về Hạ Tưởng liền cảm thấy con người của Hạ Tưởng quả thật rất tốt.

Sau đó nói tới vụ án cưỡng dâm của Mạnh Thiên Nguyên, Lưu Nhất Cửu cười lớn:

- Câu danh ngôn ở Thiên Trạch của tôi năm đó là "Cưỡng dâm không bằng đi chơi gái" được lưu truyền rộng rãi một thời, có kẻ chê có người khen. Bí thư Hạ còn giám tín nhiệm trọng dụng tôi, làm cho tôi thấy vô cùng cảm khái, Bí thư Hạ quả thật là một vị lãnh đạo tốt vừa can đảm vừa có kiến thức.

Hoàng Đắc Ích mắt sáng lên, y rất nhanh đoán được, e là Bí thư Hạ bày mưu đặt kế để Lưu Nhất Cửu tới đây, không chỉ là đơn giản muốn dùng lực lượng bên ngoài để đánh động đến Kim Cương và Ngưu Lâm Quảng, mà còn có ý tưởng tầng sâu muốn hóa giải vụ án cưỡng dâm của Mạnh Thiên Nguyên. Lưu Nhất Cửu nghe nói là cao thủ phá án nổi tiếng ở thành phố Thiên Trạch, hơn nữa trong hệ thống công an trong tỉnh cũng đều biết đến Lưu Nhất Cửu ở Cục công an thành phố Thiên Trạch có một Lưu Nhất Tửu (rượu), được mệnh danh là một chén rượu có thể phá án.

Lưu Nhất Cửu làm việc phóng đãng, không làm việc theo quy tắc thông thường, nhưng phá án rất tài, lập luận sắc bén, thường có những phát hiện làm mọi người kinh ngạc.

Hoàng Đắc Ích đã tìm hiểu kỹ chi tiết này, lúc ấy thông báo cho Lưu Nhất Cửu về vụ án cưỡng dâm của Mạnh Thiên Nguyên, Lưu Nhất Cửu nghe xong không nói gì, nghĩ một lúc rồi nói muốn xem video.

Hoàng Đắc Ích liền đưa video cho Lưu Nhất Cửu.

Lưu Nhất Cửu xem xong video, vẫn không nói một câu, vẻ mặt dường như đang suy nghĩ, sau đó lại một mình xem lại video 3 lần nữa.

Thật là trùng hợp, vừa đúng lúc Chu Minh Nhã có việc đến Cục công an, phải làm lại bản tường trình, Lưu Nhất Cửu đã nghe nói rồi, cười hì hì:

- Phó cục trưởng Hoàng, tôi đi gặp Chu Minh Nhã một chút, thế nào?

Hoàng Đắc Ích cảm thấy khó xử một chút, Lưu Nhất Cửu lại là Phó Cục trưởng, cũng là Phó Cục trưởng Cục công an Thiên Trạch, còn không quản lý nổi vụ án ở khu do Tần Đường quản lý, y còn phát giấy gọi Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo, là bởi vì hai người này bị người dân địa phương tố cáo, xảy ra tranh chấp với người dân địa phương, còn việc của Chu Minh Nhã thì không liên quan gì đến Thiên Trạch, Lưu Nhất Cửu đánh đồng vào nhau, như thế là sai quy định.

Lưu Nhất Cửu nói:

- Quy định là cứng nhắc, còn người có thể thay đổi quy định. Nếu không, tôi chỉ ngồi bên cạnh nghe, chỉ nghe thôi, không lên tiếng, có được không?

Hoàng Đắc Ích đành phải đồng ý.

Chu Minh Nhã mặc một chiếc áo lông màu trắng, giày Tiểu Man, tóc dài, có đôi chút giống với Chu Minh Hoành. Nhưng giữa cặp lông mày lộ ra là người lỗ mãng, bước đi thì liêu xiêu, giống như gió thổi dương liễu. Lưu Nhất Cửu chỉ đánh giá qua cũng biết cô ta không phải là một cô gái đứng đắn.

Lưu Nhất Cửu là người như thế nào, có kiến thức rộng, đã từng một mình xông vào hang ổ của bọn tội phạm ma túy, đã từng quyết chiến với kẻ buôn ma túy, cũng đã từng giả làm khách làng chơi để tìm ra hang ổ của bọn hành nghề mại dâm.

Vì thế cách nhìn người của y rất chuẩn, không giống như những người bình thường khác.

Chu Minh Nhã sau khi theo trình tự làm xong bản tường trình, còn nhìn quan sát Lưu Nhất Cửu một cái, ả bị hấp dẫn bởi bộ mặt đầy vẻ tang thương của Lưu Nhất Cửu, không khỏi hỏi một thêm câu:

- Vị cảnh quan này là ai, sao trước đây chưa từng thấy?

- Cô gặp được tôi mới là lạ.

Lưu Nhất Cửu cười, nụ cười rất kỳ lạ,

- Nghe nói cô bị cưỡng dâm?

- Đúng vậy, xin ngài minh oan cho tôi.

Chu Minh Nhã không hiểu sao rất có hứng thú với Lưu Nhất Cửu, ánh mắt nhấp nháy, giả bộ đáng thương.

- Làm chủ cho cô không thành vấn đề, tuy nhiên cô phải hợp tác với tôi một chuyện.

Lưu Nhất Cửu cười một cách thần bí, đưa cho Chu Minh Nhã một cái bút không có nắp, nói với Chu Minh Nhã:

- Giúp tôi đóng lại nắp bút.

Chu Minh Nhã không hiểu ý của Lưu Nhất Cửu nhưng vẫn làm theo, cô cầm chiếc bút máy đưa về phía trước, tay mà Lưu Nhất Cửu cầm nắp bút lại né ra xa, cứ như thế vài lần liên tiếp đều trượt, Chu Minh Nhã tức giận, để chiếc bút xuống bàn, nói:

-Anh đưa lên đưa xuống như vậy, làm sao tôi có thể đóng được?

- Đúng vậy.

Lưu Nhất Cửu với tay lấy lại bút, dùng hai tay đóng lại bút, đồng thời nói với Chu Minh Nhã:

- Nếu cô không phối hợp,làm sao Mạnh Thiên Nguyên có thể làm như vậy được. Làm sao có thể là cưỡng dâm, rõ ràng là thông dâm.

Chu Minh Nhã giờ mới biết mưu kế của Lưu Nhất Cửu, nói:

- Tôi nói vị cảnh quan này, ông không nên cố tình gây sự ở đây, có được không? Rõ ràng tôi lúc ấy bị Mạnh Thiên Nguyên trói vào giường, hắn mới có thể hành động. Nếu không trói tôi, tôi sẽ phản kháng đến cùng.

Lưu Nhất Cửu đột nhiên hỏi một câu:

- Lúc hắn cưỡng dâm, có mang bao cao su không?

-Không có.

Chu Minh Nhã trả lời trái lại rất dứt khoát.

- Quả thực không có?

Lưu Nhất Cửu bỗng nhiên mỉm cười,

- Nhưng trong video tôi nhìn thấy rõ ràng là có mà?

Chu Minh Nhã ngây người, một lúc lâu sau đáp lại:

- Lúc đó tinh thần tôi kích động, làm sao tôi nhớ được chứ, bây giờ tôi nhớ lại rồi, quả thật là có mang.

Lưu Nhất Cửu đập bàn thanh sắc đều mãnh liệt nói,

- Mang áo mưa không tính là cưỡng dâm.

Chu Minh Nhã sợ ngây người, cô chưa từng nghe qua lý luận như vậy, ngạc nhiên không nói được gì, một lúc lâu sau mới nghĩ ra, hỏi Hoàng Đắc Ích:

- Phó cục trưởng Hoàng, rốt cục thì anh ta là ai? Quả thật không thể nói lý, đừng nghĩ tôi thiếu kiến thức pháp luật, tôi sẽ đi tố cáo anh ta.

Hoàng Đắc Ích vội hòa giải, nói Chu Minh Nhã là em của Chu Minh Hoành, không phải là người dân thường, mà có thể tùy tiện hù dọa. Lưu Nhất Cửu cũng thật là, danh ngôn trước kia là "Cưỡng dâm không bằng đi chơi gái", giờ lại phát minh một câu "mang áo mưa không tính là cưỡng dâm", quả thực là hồ đồ mà.

Khuyên can mãi cuối cùng Chu Minh Nhã cũng đi rồi, Hoàng Đắc Ích muốn trách móc Lưu Nhất Cửu, lại không biết nói thế nào, dù sao cũng không thân thiết, hơn nữa lại có mối quan hệ thân thiết với Bí thư Hạ, có muốn nói cũng không nói được.

Cũng may Lưu Nhất Cửu sau đó theo quy củ hơn nhiều, ít nhất cũng lễ phép với Kim Cương, sau khi thẩm tra chiếu lệ xong, chỉ để Kim Cương nói rõ tình hình, sau đó thả người.

Gia Cát Phách Đạo vẫn không thấy xuất hiện, rõ ràng là kiêu căng, không coi Cục công an Thiên Trạch ra cái gì, Lưu Nhất Cửu liền tức giận:

- Phó cục trưởng Hoàng, nếu như Gia Cát Phách Đạo không đến, tôi sẽ đi bắt người.

Hoàng Đắc Ích nhìn ra, Lưu Nhất Cửu có chút ngang ngược, nói bắt người thì sẽ bắt, nói không chừng y sẽ làm to chuyện. Y thân là Phó cục trưởng Cục công an Tần Đường, nếu như vậy là quá mất mặt, đành phải khuyên Lưu Nhất Cửu đợi thêm một chút, sau đó gọi điện thúc giục Gia Cát phách Đạo khẩn trương đến.

Thể diện là qua lại, nếu như Lưu Nhất Cửu lấy lý do phối hợp phá án, bắt Gia Cát Phách Đạo đi, đến Thiên Trạch tạm giam 24 tiếng, Gia Cát Phách Đạo cũng không có cách nào, bởi vì Lưu Nhất Cửu làm theo quy định, có quyền được mời Gia Cát Phách Đạo đến Thiên Trạch để phối hợp điều tra, đồng thời cũng có quyền giữ lại.

Không ngờ, ngay cả Hoàng Đắc Ích mời nhiều lần, Gia Cát Phách Đạo cũng không chịu xuất hiện, chẳng những không xuất hiện mà còn không chịu lên tiếng đáp lại, thật là lên mặt, đến Hoàng Đắc Ích cũng nổi giận.

Lưu Nhất Cửu đưa người tới không nhiều, cũng chỉ có bảy, tám người, sau khi y đợi thêm nửa tiếng đồng hồ, không thấy Gia Cát Phách Đạo đến, bèn dẫn người đi thẳng đến tổng công ty thực nghiệm Trung Thiên. Hoàng Đắc Ích cũng không cản, ngược lại còn phái hai xe cảnh sát hộ tống phía sau.

Lưu Nhất Cửu vừa mới đi, Phó cục trưởng Cục sở công an thành phố Lang cũng dẫn người tới thành phố Tần Đường, về việc tranh chấp mậu dịch giữa công ty hữu hạn thực nghiệp Kim Cương và một công ty thương mại của thành phố Lang, yêu cầu người chịu trách nhiệm của Kim Cương ra phối hợp điều tra, làm sáng tỏ sự thật. Đồng thời đề cập đến Gia Cát Phách Lộ có liên quan đến vụ án kích động hành hung người, cũng lấy danh nghĩa Cục công an thành phố Lang, phát giấy gọi triệu tập Gia Cát Phách Đạo.

Hoàng Đắc Ích hít phải một hơi khí lạnh, giỏi, Bí thư Hạ quả thật tài giỏi, chỉ có Bí thư Hạ mới có quyết đoán như vậy, trực tiếp xuất ra lực lượng Cục công an của hai thành phố, trực tiếp bao vây hai công ty lớn là thực nghiệp Kim Cương và Thực nghiệp Trung Thiên, hay cho một kế vây Ngụy cứu Triệu.

Không, cũng có thể gọi là rung cây dọa khỉ.

Điều mấu chốt là, càng làm cho Hoàng Đắc Ích khâm phục chính là, hai thành phố ra quân đều là Phó cục trưởng toàn những nhân vật hạng nặng, vấn đề của Tần Đường không coi trọng không được, đặc biệt là làm cho y càng khâm phục một điểm, đối phương đều nắm được trong tay một chút chứng cứ về Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo. Mặc dù tuy không đủ chứng cứ để bắt Kim Cương và Gia Cát Lộ Đao, nhưng như vậy cũng đã đủ đánh động rồi.

Anh Thành vừa nghe Lưu Nhất Cửu đã dẫn quân đi tới thực nghiệp Trung Thiên, liền để lại một người ở Cục công an ngồi đợi Kim Cương, sau đó dẫn bảy, tám người tới thực nghiệp Trung Thiên.

Hoàng Đắc Ích hôm nay bận tối mày tối mặt, Cục công an thành phố Tần Đường lâu lắm không náo nhiệt như vậy. Y cũng biết rõ, sự biến động của Cục đã đánh động đến Thành ủy, đoán rằng sẽ có sóng to gió lớn.

Quả thật, sự phối hợp giữa Cục công an của hai thành phố, mũi tên hướng tới chính là Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo, dụng ý không cần nói cũng biết, giữa Kim Cương, Gia Cát Phách Đạo và Bí thư Hạ có hiềm khích gì đó, và càng tăng thêm phỏng đoán sự kiện lần này tuyệt đối là một đòn phản kích mượn súng để đánh chó.

Tất cả mọi người đều mỏi mắt trông chờ, muốn xem Gia Cát Phách Đạo cứng rắn đến khi nào, muốn xem cuối cùng mọi chuyện sẽ kết thúc ra sao, muốn xem Ngưu Lâm Quảng có thể dựa vào lực lượng cá nhân nữa hay không, có thể chống lại lực lượng của Cục công an của hai thành phố không?

Ngưu Lâm Quảng hoành hành ở Tần Đường đã bao năm, cuối cùng cũng đã gặp phải một lần khiêu chiến chính diện lớn nhất, không ít người đều đang suy đoán, Ngưu Lâm Quảng chẳng lẽ lại giương súng chống lại hai Phó cục trưởng Cục công an của hai thành phố?

Từ lúc Lưu Nhất Cửu mới đến Cục công an, tin tức đã truyền đến Thành ủy, hơn nữa còn được truyền qua người này người kia, dư luận bắt đầu nổi lên khắp nơi, nói Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo phạm vào án mạng, giờ công an thành phố Thiên Trạch đến bắt người.

Khi Chương Quốc Vĩ nghe được tin, bỗng giật mình, vội gọi điện đến Cục công an chứng thực, khi biết rằng chỉ là gọi người đến lấy chứng cứ, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy nhiên ngoài trong cái thở dài ấy ra, trong lòng vẫn cảm thấy căm tức vô cùng, hành động của Bí thư Hạ quả thật quá ầm ĩ, để Cục công an thành phố Thiên Trạch đến chấn chỉnh Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo, tạm thời có hữu dụng hay không thì chưa nói, chỉ là lần gây sức ép này, phải nợ bao nhiêu ân tình?

Chẳng lẽ Bí thư Hạ lại dùng thủ đoạn ấy? Chương Quốc Vĩ không khỏi có chút khinh thường Hạ Tưởng.

Tuy nhiên, cho đến khi y nghe được tin Cục công an thành phố Lang cũng đem quân đến Tần Đường, mới hiểu hóa ra thứ mà Hạ Tưởng muốn không phải là khua chiêng gõ trống, mà là từ bên sườn phá vòng vây, từ bên sườn hóa giải nguy cơ. Đồng thời, đánh động đến Gia Cát Phách Đạo, Cục công an của hai thành phố hành động giống nhau, Gia Cát Phách Đạo cho dù có tự cao hống hách ngang ngược ở Tần Đường, cũng khó tránh khỏi lo lắng ở trong lòng. Thành phố Tần Đường là địa bàn của y, nhưng ra khỏi Tần Đường thì sao đây? Bị Cục công an bên ngoài treo số chung quy không phải là chuyện tốt, không chừng vừa ra khỏi Tần Đường đã bị vây bắt rồi.

Thủ đoạn của Hạ Tưởng, quả nhiên có chỗ đáng để cân nhắc, Chương Quốc Vĩ tim bắt đầu dồn ngược lên trên, vội gọi điện thoại cho thư ký Dịch Diễn thông báo với Phó cục trưởng thường trực Cục công an thành phố Cao Khải Tân, nói với Kim Cương và Gia Cát Phách Đạo hành sự cẩn trọng, không được cứng nhắc quá, công an nơi khác không giống như công an bản địa, có lúc vì lợi ích kinh tế, thực sự dám đưa Kim Cương đi, lấy lý do giải quyết vụ án yêu cầu Kim Cương bồi thường khoản nợ tranh chấp kinh tế.

Thậm chí có thể trực tiếp đưa Gia Cát đi, nếu như một bên tạm giam đến 24 tiếng, tức là sẽ mất 48 tiếng, ai biết Gia Cát Phách Đạo sẽ bị trừng trị một trận hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc