QUAN THẦN

Địa vị của thành phố Yến trong tỉnh Yến có chút xấu hổ, nói khó nghe một chút là không có lịch sử, không có văn hóa. Là một thành phố được hình thành từ một vài thôn xóm nhỏ, có lịch sử không hơn mấy chục năm, hơn 80% dân số đều là dân từ nơi khác đến, không hề có nền văn hóa bản địa, cũng không hề hình thành nên một đặc điểm địa phương của riêng mình, thậm chí còn sắp phải đối mặt với sự xấu hổ vì bị các thành phố khác qua mặt. Thành phố Yến chẳng những là một thành phố không có sự vinh quang, mà còn có nền kinh tế kém phát triển, cũng không hề có những nét văn hóa đặc sắc. Nói tóm lại là một thành phố không có gì nổi bật.

Thậm chí trong mắt một số người, thành phố Yến có tiếng mà không có miếng, ngay cả lên thành phố cấp phó tỉnh cũng không đủ tư cách.

Chỉ sợ trong mắt của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố và Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, thành phố Yến giống như là một chứng tâm bệnh dai dẳng.

Sau khi Cao Thành Tùng thất thế, từng có một khoảng thời gian bầu không khí chính trị của toàn bộ tỉnh Yến vô cùng căng thẳng mà Thành phố Yến cũng thần hồn nát thần tính. Đúng vào thời điểm đó, có một phóng viên Bắc Kinh đã viết một bài báo tổng hợp phân tích về thành phố Yến, xây dựng hình ảnh một thành phố bi thương, dùng con mắt lý trí để đánh giá về thành phố Yến, bởi vì tiến trình đô thị hóa và đào tạo con người không đồng bộ, cùng với sự khó khăn trong điều chỉnh kết cấu và nền kinh tế bị suy thoái. Chủ tịch tỉnh cũng từng đau khổ trước sự đe dọa của các thành phố khác. Tất cả mọi khó khăn đều quấn lấy một thành phố trẻ, việc này cũng ảnh hưởng đến người dân làm cho bọn họ cảm thấy hậm hực và bất an.

Trên thực tế khiến cho người dân thành phố Yến hậm hực và bất an không chỉ vì việc xác định vị trí thành phố không được rõ ràng mà còn vì nền chính trị bấp bênh.

Bởi vì chịu ảnh hưởng của vụ án Cao Thành Tùng, hơn nữa có rất nhiều vị quan to ở thành phố Yến vì thế mà bị giáng chức hoặc điều chuyển đi nơi khác, gây nên một nỗi đau âm ỷ cho cả thành phố. Do đó, một loạt những chương trình thảo luận của cấp trên về việc xác định lại vị trí cho thành phố Yến cũng bị gián đoạn, đến nay cũng đã hơn một năm.

Thành phố Yến một lần nữa lại đánh mất cơ hội phát triển cho mình.

Bây giờ đã đến cuối năm 2002, đến năm sau cả nước sẽ nghênh đón một cuộc cải cách trọng đại, không chỉ có sự thay đổi nhiệm kỳ mới của các quan chức cấp cao mà còn có sự cải cách trong Quốc vụ viện, cùng với việc mở rộng điều chỉnh kết cấu kinh tế toàn diện. Tỉnh Yến và thành phố Yến có thể mượn cơ hội lần này để vươn lên vị trí dẫn đầu, tiến hành một cuộc lột xác hay không? Đều liên quan đến sự phát triển và cơ hội của thành phố Yến sau này.

Kỳ thật thành phố Yến đã ý thức được vấn đề của mình. Tuy nhiên phải đợi bảy, tám năm sau mới bắt đầu thực thi cụ thể, thật sự là rất trễ. Hạ Tưởng đã có dự kiến trước, đồng thời cũng có trách nhiệm thúc đẩy thành phố Yến bước lên một chiếc xe tốc hành, chiếm lấy thời cơ.

Bởi vì bây giờ thành phố Yến đã hội tụ đầy đủ các điều kiện này.

Trần Phong không bị Cao Thành Tùng lật đổ, cục diện chính trị của thành phố Yến có thể cân bằng lại, lại có Hồ Tăng Chu lên đảm nhiệm chức Thị trưởng. Hồ Tăng Chu có tính cách ôn hòa, từ khi bước chân vào Ủy ban nhân dân thành phố đến nay mọi bước tiến đều rất vững chắc. Hơn nữa, cục diện chính trị của tỉnh Yến đã đạt tới thời kì vững vàng nhất, có thể nói là đạt được thành công.

Bước tiếp theo phải mượn gió đông để mở rộng việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp một cách mạnh mẽ, nếu thành phố Yến không bắt lấy cơ hội này thì thật là đáng tiếc. Hơn nữa, Hạ Tưởng và Trần Phong cùng Hồ Tăng Chu đều có cùng quan điểm và Hồ Tăng Chu cũng có một khát vọng phát triển, cho dù thái độ của Trần Phong có chút tiêu cực thì hắn tin tưởng rằng với sự súc tiến mạnh mẽ của hắn và sự ủng hộ của Hồ Tăng Chu thì Trần Phong cũng sẽ có thái độ ủng hộ.

Hạ Tưởng muốn biến thành phố Yến trở thành thành phố Dương Quang.

Thành phố Dương Quang được xác định là ánh mặt trời, là sức sống và tuổi trẻ, cho nên môi trường sinh thái và dân cư phải được chuẩn bị rất công phu. Nếu là một thành phố có sức sống thì phương diện đầu tư sẽ được mở rộng, thoát khỏi việc bị người khác gọi là "thành phố chậm phát triển" một cách đáng xấu hổ. Nếu là một thành phố có tuổi trẻ thì sẽ có khả năng phát triển thành phố ở mức cao nhất.

Thành phố Yến bị người khác gọi là "Thành phố chậm phát triển" đã tồn tại từ lâu.

Đối nghịch lại những thành thị phía nam, thậm chí là những thành phố khác trực thuộc tỉnh, việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp ở thành phố Yến ít nhất cũng chậm hơn nửa nhịp, ảnh hưởng đến nền kinh tế của thành phố. Mà trước đây, ông chủ của các doanh nghiệp tư nhân về quan niệm, chính sách phát triển thể chế kinh tế cũng có phần ngại ngùng với hình tượng "thành phố chậm phát triển" mà dẫn đến tư tưởng lệch lạc. Điều này đã ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của cả thành phố. Do không có thổ nhưỡng, ít ánh sáng mặt trời nên đã bỏ lỡ thời kì phát triển tốt nhất, tạo thành nhiều chủ doanh nghiệp nhỏ ở địa phương, quy mô kinh doanh thật sự ở trong nước có ảnh hưởng của số ít doanh nghiệp tư nhân là hiện thực không thể chối cãi, thậm chí còn dẫn đến việc phát sinh sự kỳ thị và hãm hại của các doanh nghiệp tư nhân bản địa cùng các doanh nghiệp bên ngoài, ví dụ như vụ của Giám đốc công nghiệp Giai Thành bị bắt buộc bỏ trốn, hay sự kiện ác liệt của ông chủ Khai Nguyên bị giam giữ đến 100 ngày trời.

May mắn là Trần Phong không bị Cao Thành Tùng hãm hại đến mức đi tù. So sánh với việc tiếp nhận chức vụ Thị trưởng, Trần Phong xem như tiến bộ hơn.

Mà Hồ Tăng Chu cũng nhờ việc này mà năng lực được phát huy không ít.

Ý tưởng của Hạ Tưởng là tháng 3 sang năm hắn sẽ được điều tạm đến bộ Ngoại giao, cho nên hắn cần phải thiết lập thêm quận mới cho thành phố Yến và khởi công xây dựng hệ thống thủy lợi. Cho nên, hắn đã dùng tài năng của mình để hoạch định ra một kế hoạch phát triển vẹn toàn.

Hạ Tưởng lái xe đến Thành ủy, lên lầu tìm Trần Phong, đem bản báo cáo kế hoạch khả thi đệ trình lên Trần Phong. Trần Phong cũng không khách khí, gật đầu với Hạ Tưởng một cái rồi nói:

- Ngồi đi!

Nói xong liền xem qua bản kế hoạch.

Hơn mười phút đồng hồ, Trần Phong mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười đầy thâm ý:

- Tiểu Hạ, không thể không nói ý tưởng của cậu rất bao la rộng lớn. Thiết nghĩ trong đó cũng ẩn chứa sự can đảm rất lớn. Tôi rất ủng hộ bản kế hoạch này. Tuy nhiên, có hai điểm tôi còn không rõ. Cậu có thể giải thích cho tôi được không?

Hạ Tưởng lập tức cung kính, cười nói:

- Trước mặt Bí thư Trần, tôi chưa từng nói dối bao giờ.

- Đừng nói với tôi những lý thuyết suông, vô dụng thôi.

Trần Phong cười mắng một câu, nói thêm:

- Về việc hoàn thành hệ thống thủy lợi, lần trước cậu cũng đã nói qua với tôi. Lúc ấy tôi cũng hiểu được tính khả thi của việc này. Thành phố Yến thiếu hệ thống thoát nước, một khi phát sinh trời mưa to thì sẽ dẫn đến việc lụt lội. Một khi hệ thống thủy lợi được hoàn thành thì có thể cải thiện được tình hình của thành phố Yến, giảm thiểu được khả năng ngập nước. Mặt khác, từ góc độ du lịch mà suy xét, đây cũng là một sáng kiến hay, không sợ không có nhà đầu tư vào đầu tư. Từ đó nền kinh tế sẽ có thể thu được hiệu quả và lợi ích.

- Bí thư Trần thật biết nhìn xa trông rộng, thấy được mấu chốt của sự việc. Đúng là đã gãi trúng chỗ ngứa.

Hạ Tưởng lập tức buông lời nịnh bợ.

Trần Phong khoát tay, rút ra một điếu thuốc nói tiếp:

- Về việc hoàn thành xây dựng hệ thống thủy lợi, tôi và Thị trưởng Hồ cũng đã thảo luận qua vấn đề này. Chúng tôi đều nhất trí cho rằng đây là một kế hoạch khả thi. Vừa lúc thành phố Yến được chọn làm nơi thí điểm lần hai, Thị trưởng Hồ cũng đang chuẩn bị đem bản kế hoạch xây dựng hệ thống thủy lợi đệ trình lên trên, tin tưởng rằng nhất định hội nghị thường vụ bên trên sẽ thông qua mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Dù sao đây cũng là một việc hoàn toàn có lợi cho thành phố Yến. Tuy nhiên, vẫn có một phiền toái lớn, đó chính là cho dù trên tỉnh có phê duyệt, thành phố bắt đầu thúc đẩy việc xây dựng quận mới nhưng chính sách thi hành thì dễ nhưng việc thu hút đầu tư lại là vấn đề nan giải. Không có xí nghiệp nào làm chủ thì không ai có hứng làm. Chẳng lẽ chỉ dùng một đống đất đá mà thành lập nên quận Hạ Mã sao?

Trần Phong đề cập đến vấn đề mặc dù là khả thi nhưng quả thật việc xây dựng quận mới đích thực là cũng có chỗ khó khăn. Khi quận mới được hình thành thì nội trong ba đến năm năm phải gầy dựng được 500 ngàn nhân khẩu, phải dựng lên vô số các loại hình trung tâm lớn. Ủy ban nhân dân thành phố tự nhiên sẽ đưa ra một phần đầu tư nhưng phần lớn tài chính thì cần phải thu hút kêu gọi đưa vào. Mấu chốt là phải có xí nghiệp đầu tư vào, có nhà đầu tư xây dựng các loại cơ sở hạ tầng. Nếu không thì việc hình thành chính sách thì dễ dàng nhưng không ai cổ động thì cũng chỉ là những lời nói suông. Còn là một chuyện cười

Có thể nói Trần Phong rất thông minh, đem vấn đề nan giải này chuyển giao cho Hạ Tưởng.

Trước mặt Hạ Tưởng, Trần Phong không chú trọng đến cái gì là kỹ xảo nói chuyện, trực tiếp vào thẳng vấn đề:

- Thành lập thêm một quận mới là một chuyện tốt. Đồng thời chuyện này cũng không tránh khỏi có nhiều người cản trở. Hơn nữa, đệ trình lên tỉnh cũng sẽ nảy sinh không ít tranh luận. Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi và Tăng Chu sẽ ra mặt ứng phó là được.

Vế sau mà Trần Phong nói ra mới chính là điểm mấu chốt cần biểu đạt và cũng là khó khăn lớn nhất.

Hạ Tưởng tự nhiên hiểu được ngụ ý của Trần Phong. Việc thông qua kế hoạch hình thành quận mới của thành phố là không khó, trên tỉnh cũng không hề gì. Cho dù có lập hồ sơ đến Quốc vụ viện cũng là điều dễ dàng mà thôi. Nhưng vấn đề nan giải là ở chỗ, hình thành quận mới thì dễ đó nhưng nếu về sau quận mới có tiếng mà không có miếng thì thành phố cũng mất mặt mà trên tỉnh cũng mất mặt luôn. Nếu về sau Hạ Tưởng giải quyết được vấn đề đầu tư cho quận mới thì hết thảy đều không thành vấn đề. Còn nếu không có đầu tư thì hết thảy sẽ là nói suông.

Hạ Tưởng biết rằng, muốn giấc mơ của hắn trở thành hiện thực thì nhất định phải thuyết phục cho được Trần Phong, hơn nữa đã thuyết phục thì phải đủ sức thuyết phục mới được.

Hạ Tưởng có một ưu điểm lớn nhất đó chính là không đánh nếu như không có sự chuẩn bị sẵn. Hắn đề nghị việc thành lập quận mới cũng không phải chỉ là để lo châm lửa bỏ mặc pháo nổ. Thật sự hắn đang chờ câu hỏi vừa rồi của Trần Phong. Trần Phong đã hỏi vấn đề nằm trong dự tính của hắn đã chứng minh một điểm, đúng là Trần Phong thật tâm muốn thúc đẩy việc thành lập thêm quận mới.

Thái độ của Trần Phong cũng phù hợp với dự đoán của Hạ Tưởng. Bởi vì việc thúc đẩy thành lập thêm quận mới chính là sáng kiến tuyệt vời nhất. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là phải cam đoan duy trì sự phát triển bền vững như lời đã nói.

Nói thông tục một chút chính là phải có sự đầu tư lớn mới được.

Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, đánh bạo hỏi một câu:

- 10 tỷ đầu tư có đủ hay không?

Trần Phong ngồi trên ghế, nhìn Hạ Tưởng cười tủm tỉm. Vừa nghe những lời ngày, lập tức vẻ mặt nghiêm túc lại, đứng lên nói một cách thận trọng:

- Tiểu Hạ, đây không phải là chuyện giỡn chơi. 10 tỷ, không phải là 1 tỷ 2 tỷ. Mặc dù tôi luôn nói chuyện với cậu một cách tùy tiện nhưng đối với chuyện chính sự thì không thể vui đùa được.

Hạ Tưởng nghiêm nét mặt lại:

- Bí thư Trần, ngài quen biết tôi đã nhiều năm. Có thể có lúc tôi ngẫu hứng nói chuyện tùy tiện một chút nhưng trước mặt ngài, tôi chưa bao giờ dám ăn nói lung tung. Tôi chỉ muốn hỏi ngài một câu, có phải có 10 tỷ thì đại sự sẽ thành hay không?

Trần Phong vẻ mặt tươi cười nói:

- Nếu cậu có 10 tỷ, tôi cho cậu chức Bí thư quận ủy cũng không hề gì. Chỉ cần cậu có thể kéo được nguồn vốn hơn mười tỷ thì tất cả những lực cản chính trị và khó khăn tôi sẽ giải quyết êm đẹp. Và tôi còn đề xuất thêm việc cho cậu đảm nhận chức Bí thư quận ủy của quận mới.

Nói xong, ông ta cười đắc ý.

- Tôi nghĩ, đây cũng là một tâm tư riêng khiến cậu mạnh mẽ thúc đẩy việc hình thành quận mới phải không?

Hạ Tưởng bị Trần Phong nói toạc tâm sự, nhưng tuyệt không xấu hổ mà còn đường đường chính chính nói:

- Tôi một lòng chỉ vì chuyện công, mong muốn cho thành phố Yến ngày mai tốt đẹp hơn thôi.

Trần Phong cười ha hả:

- Tôi mới chính là Bí thư Thành ủy, lời nói vì thành phố Yến ngày mai tươi đẹp hơn có lẽ nên do tôi nói thì đúng hơn phải không? Tuy nhiên, nói gì thì nói, trong chốn quan trường, công tư trọn vẹn đôi đường cho dù làm khá tốt, nhưng có rất nhiều người một lòng vì tư, phải đứng ngoài những tâm tư tạp niệm, mới có thể suy xét tới việc vì nước vì dân làm một số việc thật tế

Nói xong, Trần Phong dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Hạ Tưởng, rồi đứng lên đi đến trước mặt Hạ Tưởng, vỗ vai hắn nói:

- Tiểu Hạ làm rất tốt, tôi thật không có nhìn lầm cậu. Mặc kệ là tranh cãi với Trình Hi Học hay là chu toàn cho Thôi Hướng thì cậu đều kiên trì với nguyên tắc của chính mình. Điều này thật sự là rất khó.

Khen Hạ Tưởng xong, ông ta lại nhắc lại đề tài vừa nãy.

- Tôi muốn biết 10 tỷ của cậu từ đâu mà có?

Trần Phong thay đổi sắc mặt cực nhanh, có thể nói là trong nháy mắt nhưng cũng may là Hạ Tưởng đã sớm thích ứng với phong cách thật thật giả giả của Trần Phong. Vốn không giấu diếm điều gì nên hắn nói ra tính toán của mình:

- 10 tỷ khẳng định không thể đưa vào một lần, chỉ có thể đầu tư từng đợt một. Nhưng tôi rất lạc quan mà phỏng đoán rằng 10 tỷ chỉ là một con số dè dặt, trong vòng ba đến năm năm thì con số đầu tư sẽ vượt qua 10 tỷ. Điểm mấu chốt chính là khi bắt đầu thành lập thì cần phải có một tập đoàn đầu tư có tầm nhìn có quyết đoán và có thực lực, vốn đầu tư phải một lần ít nhất phải 1 tỷ trở lên, mới có thể hoàn toàn thúc đẩy nền kinh tế của quận mới. Trước mắt, có rất nhiều công ty trong tỉnh Yến có thực lực như vậy nhưng có tầm mắt tinh tường và đầu óc quyết đoán thì chỉ có một, đó chính là Tập đoàn Đạt Tài.

Cách nói của Hạ Tưởng không phải là ăn nói lung tung mà là căn cứ vào kinh nghiệm của hai thế giới đưa ra kết luận. Sở dĩ Hạ Tưởng dám khẳng định Tập đoàn Đạt Tài sẽ động lòng với quận mới, sẽ bỏ ra ít nhất 10 tỷ đầu tư lớn, chính là căn cứ vào những hiểu biết của hắn về Thành Đạt Tài. Có thể nói toàn bộ phương hướng phát triển của toàn bộ tập đoàn Đạt Tài, ý nghĩ của Thành Đạt Tài chính là ý nghĩ duy nhất, chính bởi vì Thành Đạt Tài quá thông minh, rất có tài năng trong phương diện mua bán. Thế nên tập đoàn Đạt Tài có thể che khuất hào quang của tất cả những người có mưu trí.

Hạ Tưởng đối với Thành Đạt Tài cũng có hiểu biết đầy đủ. Cho nên hắn tin tưởng có thể đả động được Thành Đạt Tài. Quận mới thành lập, hoàn toàn phù hợp với ý nghĩ kinh doanh bất động sản của Thành Đạt Tài. Thành Đạt Tài tuyệt đối sẽ động tâm. Hạ Tưởng thậm chí không cần phải suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục Thành Đạt Tài. Chỉ cần đem cơ hội này bày ra trước mặt ông ta thì ông ta sẽ giơ tay bắt lấy ngay.

Bởi vì Thành Đạt Tài rất muốn thực hiện kế hoạch kinh doanh bất động sản của mình tại thành phố Yến.

Đời sau của Thành Đạt Tài cũng muốn ôm giấc mộng mở rộng sản nghiệp kinh doanh bất động sản tại thành phố Yến, muốn mượn phía đông nam của thành phố Yến là thành phố Dương Quang để đầu tư bất động sản. Chẳng qua là thời vận không tốt, đầu tư vào thành phố Dương Quang thật ra là rất tốt nhưng sau khi nhiệm kỳ mới của Ủy ban nhân dân tỉnh được thành lập đã phủ định toàn bộ ý định phát triển phía đông nam ban đầu của thành phố Yến, ngược lại lại đề xuất chiến lược phát triển hướng Tây Bắc, khiến cho giấc mộng của Thành phố Dương Quang theo dòng nước cuốn trôi.

Rơi vào đường cùng, Thành Đạt Tài mới dẫn dắt người của mình hối hả ngược xuôi, khảo sát vùng Hải Nam và rất nhiều thành thị vùng duyên hải. Cuối cùng cũng đã xác định được một huyện duyên hải nhỏ để thực hiện giấc mộng sản nghiệp của mình. Rốt cuộc, ở địa phương phê duyệt một mảnh đất hoang hơn 32000 ha, dựng lên một quận mới với khu trung tâm sinh hoạt khu nghỉ dưỡng, tổng vốn đầu tư lên đến sáu chục tỷ.

Kỳ thật nếu có thể thực hiện kế hoạch bất động sản tại thành phố Yến thì cần chi phải đi tỉnh ngoài? Dù sao thì ở địa phương của mình cũng có ưu thế hơn, lại có sẵn một số lượng lớn tài nguyên để vận dụng. Thành phố Dương Quang tuy rằng có đầu tư nhưng so với tập đoàn Đạt Tài khổng lồ, không thể thỏa mãn được dã tâm thật sự của Thành Đạt Tài. Chỉ có một quận mới với bản kế hoạch bất động sản trên mấy chục km2 mới có thể khiến cho Thành Đạt Tài phải cam tâm mà rơi vào kế hoạch lớn của hắn.

Tính toán của Hạ Tưởng giống như một bức tranh sơn dầu, đưa cho Thành Đạt Tài một cây bút. Chỉ cần ông ta vẩy mực múa bút thì một bức tranh giang sơn sẽ hiện ra.

Đó cũng chính là bức tranh giang sơn trong lòng Hạ Tưởng. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Niềm tin của Hạ Tưởng không phải là niềm tin mù quáng mà là hắn căn cứ vào ý nghĩ phát triển của tập đoàn Đạt Tài đời sau cùng với những hiểu biết của hắn về Thành Đạt Tài. Ông ta là một thương nhân có chủ nghĩa tinh thần nhân văn, là một nhà doanh nghiệp của chủ nghĩa lý tưởng. Hắn cũng là có một khí chất văn nhân, cũng có dũng khí dám vì thiên hạ. Nói tóm lại là cùng chung một lý tưởng.

Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài kết giao không nhiều nhưng có nhiều chuyện không cần phải giáp mặt nhau mới nói được. Hắn có thể thấu hiểu nội tâm của Thành Đạt Tài bởi vì Thành Đạt Tài đã xuất bản mấy quyển sách tự thuật, ghi lại tiếng lòng chân thật của ông. Trước kia, Hạ Tưởng có suy nghĩ là Thành Đạt Tài tiêu tiền để xuất bản mấy quyển sách rác rưởi, tạo nên hư danh. Nhưng sau này khi hắn biết rõ Thành Đạt Tài thì hắn mới hiểu người này đối nhân xử thế rất chân thật. Khi đọc kỹ tác phẩm của ông ấy thì mới càng thật sự hiểu rõ những suy nghĩ đăm chiêu của một học giả Thành Đạt Tài

Đương nhiên, Hạ Tưởng không phải là một người chắc hẳn phải vậy, sẽ không chỉ bằng phán đoán của hắn mà dám tùy tiện đưa ra hứa hẹn nguồn vốn đầu tư 10 tỷ với Trần Phong. Bởi vì trước đó vài ngày, lúc liên hệ với Thẩm Lập Xuân, uyển chuyển mà đưa ra rằng nếu tại thành phố Yến xuất hiện một mảnh đất mới để cho Chủ tịch Thành thỏa thích thực hiện giấc mộng đầu tư bất động sản của ông, thì Chủ tịch Thành sẽ xuất ra bao nhiêu tiền để hoàn thành giấc mộng đó.

Thẩm Lập Xuân không hề do dự mà nói ra con số "10 tỷ".

Hoàn cảnh của thành phố Dương Quang có hạn, bị vây giữa nội thành và các huyện nên mặc dù được coi như là hình thức bất động sản đầu tiên nhưng đối với khát vọng trong lòng Thành Đạt Tài mà nói thì đây là một giới hạn quá lớn, không có đủ không gian để phát triển.

Hạ Tưởng biết rằng, Thành Đạt Tài tất nhiên sẽ nguyện ý vì quận mới thanh toán hóa đơn, và điều kiện tiên quyết là sẽ cung cấp đầy đủ chính sách ưu đãi cho ông.

Trước khi gặp Trần Phong thì Hạ Tưởng cũng đã gọi điện thoại cho Thành Đạt Tài hẹn xong thời gian gặp mặt. Tuy nhiên, hắn không nhắc đến vấn đề của quận mới, chỉ nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Thành Đạt Tài không hỏi nhiều, chỉ cười sảng khoái mà đáp ứng.

Hạ Tưởng cũng ít nhiều có điểm tự hào, hiện tại Thành Đạt Tài là nhân vật hàng đầu của giới doanh kinh tỉnh Yến mà không phải ai muốn cũng có thể gặp được. Thậm chí là một Phó thị trưởng muốn gặp Thành Đạt Tài cũng chưa chắc chỉ bằng một cuộc điện thoại là có thể hẹn xong thời gian gặp mặt. Vậy mà hắn vừa mới mở miệng, Thành Đạt Tài không chút do dự mà cho giờ hẹn, xem ra rất coi trọng hắn.

Cho nên hắn mới mười phần tin tưởng nêu ra tập đoàn Đạt Tài với Trần Phong.

- Tập đoàn Đạt Tài?

Trần Phong nghe Hạ Tưởng nói xong, trầm ngâm không nói, qua một lúc sau mới lên tiếng:

- Đúng là chỉ có tập đoàn Đạt Tài mới có thực lực và quyết đoán. Nhưng vấn đề là, cậu có dám chắc chắn tập đoàn Đạt Tài sẽ giúp chúng ta không?

- Chắc chắn!

Hạ Tưởng nói như đinh đóng cột. Trần Phong không rõ lắm về sự phát triển của tập đoàn Đạt Tài, càng không biết về sự nóng bỏng của vấn đề kinh doanh bất động sản của tập đoàn đó, càng không hiểu về khái niệm bất động sản. Tuy nhiên, lúc này Hạ Tưởng cũng không vội vã giải thích cho Trần Phong hiểu làm gì, chỉ cần nói cho Trần Phong biết hắn có thể khiến cho tập đoàn Đạt Tài chấp nhận đầu tư là được.

- Tôi cam đoan có thể thuyết phục tập đoàn Đạt Tài.

Bình luận

Truyện đang đọc