QUAN THẦN

- Trước cửa mới mở một nhà hàng bán "Bánh cuốn thịt" nghe nói mùi vị cũng ngon lắm, cùng đi nếm thử chút đi.

Tống Triêu Độ cười, đề nghị.

Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng tự nhiên là không có ý kiến, Tống Nhất Phàm vừa chạy vào phòng, nghe được có đồ ăn, vội vàng lại chạy đi ra:

- Con cũng đi, con cũng đi, mọi người từ từ đợi con.

Tống Triêu Độ lại nói:

- Chúng ta đi trước được rồi, con thay quần áo mất cả nửa ngày, để cho tất cả mọi người phải ngồi chờ con, vậy không được.

- Bên ngoài tối lắm, con sợ.

Tống Nhất Phàm nháy nháy đôi mắt to, làm chiêu sát thủ - làm bộ yếu đuối và nũng nịu.

- Hạ Tưởng đợi Nhất Phàm đi, chúng tôi đi trước.

Lý Đinh Sơn cười đề nghị, vừa lúc ông ta có chuyện cần nói với Tống Triêu Độ.

Hạ Tưởng bị giữ lại, hắn không đồng ý cũng phải chịu, nếu không thì ngay cả Tống Nhất Phàm cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Tống Nhất Phàm vào phòng đi thay quần áo, còn cố ý dặn dò:

- Anh không được vào nhìn lén đâu đó, nếu không, em mách cha, nói anh là sắc lang (sói háo sắc)!

Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười:

- Anh không có ý định nhìn lén trong đầu, em tự dưng đề xuất, không phải giấu đầu lòi đuôi sao? Sau đó lại còn định lấy suy nghĩ của em mà bảo là của anh, nói bậy, thật đúng là buồn cười!

Tống Nhất Phàm làm mặt quỷ với Hạ Tưởng:

- Cho anh tức chết.

Nói là không cho Hạ Tưởng nhìn lén cô thay quần áo, nhưng khi thay quần áo, ngay cả cửa cũng không khóa, đóng cũng không đóng cho kín, còn để lại kẽ hở, nhưng đừng nói Hạ Tưởng có hành vi nhìn lén, lúc này tâm trạng của hắn không ở đây mà đang ở trên người Lý Đinh Sơn rồi.

Nếu Lý Đinh Sơn đảm nhiệm vị trí Phó bí thư Thành ủy, quyền lực tương ứng sẽ nâng cao không ít, cũng có thể là để tạo cơ sở vững chắc cho bước tiếp theo lên đảm nhiệm Chủ tịch thành phố hoặc Bí thư Thành ủy, nhưng vấn đề là, cánh cửa Tỉnh ủy này có thể qua được hay không?

Khẳng định là Tống Triêu Độ sẽ có thái độ ủng hộ. Phạm Duệ Hằng hẳn cũng không phải vấn đề lớn. Thuyết phục Mai Thái Bình đề xuất tên tuổi, Hạ Tưởng cũng nắm chắc tám phần. Sau khi lên đảm nhiệm vị trí ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Hồ Tăng Chu cũng sẽ tỏ vẻ tán thành. Về phần Thôi Hướng khẳng định là sẽ có ý kiến phản đối, nhưng ông ta phản đối không phải là điều mà Hạ Tưởng lo lắng nhất, trong lòng Hạ Tưởng thiếu tự tin nhất chính là thái độ của Diệp Thạch Sinh.

Từ sau lần Khâu Tự Phong thuận lợi lên đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy, gần đây Diệp Thạch Sinh vẫn có vẻ tỏ ra khiêm tốn, cũng không biết đang âm thầm làm chuyện gì. Hạ Tưởng cũng đã hơn hai lần gọi điện thoại thăm hỏi, nhưng đều bị thư ký Ma Thu ngăn cản. Về sau khi thấy Diệp Thạch Sinh không tự mình đáp lời, cũng không bảo Ma Thu đưa ra câu trả lời thuyết phục, hắn liền hiểu ra có khả năng Diệp Thạch Sinh cố ý muốn xa lánh hắn.

Cho dù không phải cố ý muốn xa lánh, cũng là bởi vì gần đây Diệp Thạch Sinh rất bận việc, những chuyện khác, không muốn liên lạc với hắn. Cho dù là nguyên nhân nào, cũng không phải là hiện tượng tốt, bởi vì Diệp Thạch Sinh đối nhân xử thế rất mềm mỏng, cũng nhớ ân tình cũ, mà sau khi hắn hơn hai lần gọi điện thoại tới, một lần cũng không có hồi âm, chỉ sợ là có người nói bậy về hắn trước mặt Diệp Thạch Sinh, khiến Diệp Thạch Sinh không có suy nghĩ tốt về hắn.

Cho dù là Thôi Hướng hay là người khác, dù sao trong lòng Hạ Tưởng luôn luôn muốn tìm một cơ hội nào đó để cùng Diệp Thạch Sinh sửa chữa lại quan hệ mới tốt đẹp một chút. Nói không chừng Diệp Thạch Sinh còn có thể tiếp tục làm thêm hai năm nữa tại tỉnh Yến, nếu vẫn khiến Bí thư Tỉnh ủy coi là ngứa mắt, rất nhiều chuyện sẽ bị bó tay bó chân, rất khó mà làm được thuận lợi.

Hạ Tưởng đang nghĩ đến nhập thần thì bỗng nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi của Tống Nhất Phàm từ trong phòng truyền đến, hắn hơi giật mình mà tỉnh lại, cũng không nghĩ nhiều, một bước đi đến đẩy cửa phòng ra, vội vàng hỏi:

- Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?

Tập trung nhìn vào, mới phát hiện Tống Nhất Phàm đang ngã bệt dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ uất ức, nước mắt vòng quanh, vừa thấy Hạ Tưởng liền bĩu môi, giọng điệu nức nở:

- Em bị ngã sấp xuống, mau đỡ em dậy đi.

Hạ Tưởng do dự một chút, đứng không nhúc nhích.

Không phải hắn không muốn đỡ Tống Nhất Phàm dậy, mà là Tống Nhất Phàm ăn mặc rất chướng tai gai mắt. Cô ngồi dưới đất, quần mới kéo lên được một nửa, để lộ ra quần lót màu đỏ và bắp đùi trắng như tuyết, phía bên trên cũng chưa mặc áo, coi như khỏa thân phần trên, chỉ mặc áo lót.

Hạ Tưởng hơi chút đau đầu, dù sao Tống Nhất Phàm cũng lớn rồi, tại sao lại không giữ hình tượng như vậy chứ? Không nói đến chuyện mặc quần áo mà còn có thể ngã sấp xuống, làm sao có thể ăn mặc kiểu này, chưa mặc áo đã mặc quần sao? Đương nhiên mỗi người đều có thói quen mặc quần áo của chính mình, Hạ Tưởng không có ý định chỉ trích Tống Nhất Phàm, chỉ có điều bộ dạng nửa thân trần của cô hiện tại, so với lần trước Lam Miệt mặc áo ngủ trong suốt ở trong nhà hắn thì càng mê người hơn.

Lần đầu tiên Hạ Tưởng gặp Tống Nhất Phàm là vào mùa hè, lúc ấy Tống Nhất Phàm mặc quần áo mát mẻ mùa hè, để lộ cánh tay và bắp đùi thanh xuân tươi trẻ ra bên ngoài, còn bây giờ Tống Nhất Phàm trước mắt da thịt trắng nõn, ngoại trừ vẫn giữ được vẻ thanh xuân láng mượt, thì còn ánh lên sự trưởng thành mê người.

Tống Nhất Phàm thấy Hạ Tưởng thất thần không động đậy, không khỏi nóng nảy:

- Mau tới đỡ em, có phải anh muốn thấy em bị xấu mặt hay không?

Không phải muốn nhìn em xấu mặt, mà là không biết phải đỡ em như thế nào. Hạ Tưởng bất chấp tiến lên, giơ tay đỡ Tống Nhất Phàm, cân nhắc một chút, tốt nhất là giơ tay đặt tại chỗ an toàn nhất – là nách của cô, sau đó dùng một chút lực, nâng Tống Nhất Phàm lên.

Kết quả thật đúng là chế giễu, hai tay Tống Nhất Phàm nắm chặt cánh tay Hạ Tưởng, vùng đứng lên, chiếc quần vốn chỉ kéo được đến trên đùi liền lại trượt xuống, rơi xuống tới tận chân, đồng nghĩa với việc Tống Nhất Phàm chỉ mặc bikini, Hạ Tưởng lại đang gần trong gang tấc, bật một hơi thở phả vào người cô, da thịt ánh lên sáng bóng, gần như làm cho Hạ Tưởng không mở nổi mắt.

Hạ Tưởng thấy bên cạnh là giường liền thả Tống Nhất Phàm xuống đó:

- Mặc quần áo cho nhanh! Em cũng thật ẩu, mặc quần áo cũng ngã được, là con gái mà làm sao cả quần áo cũng không mặc nổi?

Tống Nhất Phàm còn nói một cách oan ức:

- Làm sao có thể trách em được? Tất cả là tại mẹ, mẹ đến là lau sàn nhà đến trơn bóng, mà em thì không quen sàn nhà trơn như vậy, bình thường quen chạy nhanh rồi, mà nhà lại trơn thế này, em mới bị ngã, hôm nay đã là lần thứ ba rồi đó.

Khi cô nói chuyện, nói rất nhanh, vẻ mặt bất bình tức giận, còn chưa tính đến có khả năng Hạ Tưởng trở thành đối tượng giải phóng sự tức giận bất bình đó của cô, mới dùng sức nắm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng, kết quả thật chế giễu, không để ý quần bị rơi xuống, Tống Nhất Phàm liền không khách sáo một chút nào, liền quay ngoặt ra đằng sau…

Quay đi cũng không có gì, ngã lên giường cũng không cần Hạ Tưởng lo lắng, cô cố tình quay về phía sau. Nếu Hạ Tưởng không đỡ, khẳng định là sẽ ngã nhào xuống đất như người ta quăng một cái bao tải lớn. Hạ Tưởng phải vươn cả hai tay, ôm ngang người Tống Nhất Phàm lại, một tay đặt ở bên hông, tay kia thì lại may mắn thế nào lại nâng đỡ trúng ngực của Tống Nhất Phàm.

Thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân, da thịt co dãn đang ở độ tốt nhất, khoa học đã nghiên cứu, làn da phụ nữ co dãn tốt nhất là ở độ tuổi còn trẻ từ 16 tuổi đến 26 tuổi. Tống Nhất Phàm chính là đang ở thời kì hoàng kim sắp trở thành một phụ nữ có thân hình mê người, lại là một thiếu nữ chưa thất thân, cơ thể mẫn cảm hơn so với phụ nữ đã thành thục nên mới chút cô đã đỏ mặt, giãy dụa khỏi tay Hạ Tưởng, ngực nảy lên, ngượng ngùng liếc mắt mắt nhìn Hạ Tưởng:

- Anh sói háo sắc, nhân cơ hội lợi dụng em.

Hạ Tưởng thật đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, hắn là vì muốn giúp người, không phải muốn lợi dụng. Nhưng vẻ thẹn thùng của Tống Nhất Phàm cũng quả thật gợi tình, trong lòng hắn cũng rung động, vội khoát tay ngăn lại:

- Anh là vì muốn giúp em thôi, em cũng không nên vu oan cho người tốt...

Lời còn chưa dứt, Tống Nhất Phàm lại quay người về phía trước, hơi gục ở trên giường, làm thành một tư thế nửa quỳ ghé vào bên cạnh giường, lấy sức nâng mông lên, màu đỏ của quần lót và màu trắng của bắp đùi tôn nhau lên, vẽ phác thảo ra một hình ảnh làm huyết mạch người ta sôi sục.

Giường không cao, Tống Nhất Phàm ghé vào thành giường, tư thế quỳ rồi dùng sức đứng lên trông thật không khác gì tư thế đó, Hạ Tưởng là người từng trải, biết tác dụng của tư thế này, biết cũng không ngốc nổi nữa, xoay người ra khỏi cửa:

- Khẩn trương mặc quần áo, đừng gây phiền phức nữa, Phó chủ tịch tỉnh Tống còn đang chờ chúng ta.

Tống Nhất Phàm không để ý tới sự thúc giục của Hạ Tưởng, còn cố ý làm vẻ mặt hoảng sợ nói:

- Anh muốn làm gì?

Hạ Tưởng cũng không để ý là Tống Nhất Phàm cố ý trêu ghẹo, bởi vì hắn biết một cô Lolita (1) khác với một cô bé ở chỗ, nếu đẩy ngã một cô bé, cô nói đau quá, thì cô chính là cô bé, nếu cô làm bộ hoảng sợ nói, anh muốn làm gì? Thì đó chính là Lolita!

(1) Cái tên "Lolita" đã đi vào văn hoá phổ thông như là một từ để mô tả cô gái trẻ phát triển sớm về giới tính.

Nguồn: Lolita – Wikipedia tiếng Việt

Hạ Tưởng đợi mấy phút ở bên ngoài mới thấy Tống Nhất Phàm ăn mặc chỉnh tề đi ra, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, ngoắc tay Hạ Tưởng:

- Đi, đi ăn cơm thôi.

Khi Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm đến được khách sạn thì Tống Triêu Độ và Lý Đinh Sơn đã gọi xong xuôi đồ ăn. Lý Đinh Sơn thì không nói gì, còn Tống Triêu Độ nói với vẻ mặt nghi ngờ:

- Làm sao lại lâu như vậy? Khẳng định là con lại mề nheo rồi, có phải lại làm ra chuyện gì cố ý chòng ghẹo Hạ Tưởng không?

Thiếu chút nữa là Hạ Tưởng đỏ mặt, vừa rồi hắn ôm Tống Nhất Phàm, giờ vẫn còn chút dư âm, tình cảnh mê mẩn còn rõ ràng trước mắt, may là hắn đã có kinh nghiệm tình trường, có kiến thức rộng rãi về phụ nữ, thiếu chút nữa là mặt đỏ lên, nhưng tóm lại là mặt vẫn chưa bị hồng lên.

Hạ Tưởng liền lo lắng vẻ mặt của Tống Nhất Phàm sẽ để lộ ra.

Không ngờ Tống Nhất Phàm hồn nhiên vô sự mà lắc đầu:

- Con tìm mãi không thấy quần áo, vừa rồi mẹ lại nghịch ngợm vào quần áo của con, con đã vứt riêng ra rất dễ tìm, vậy mà mẹ lại muốn xếp lại cho gọn, kết quả là con không tìm thấy đồ.

- Ha ha…

Tống Triêu Độ và Lý Đinh Sơn đều cười thành tiếng.

Trong lúc hai người cười, Tống Nhất Phàm lén làm mặt quỷ với Hạ Tưởng, ý là thấy em lợi hại không? Trình độ nói dối hạng nhất phải không? Hạ Tưởng cũng cười, âm thầm gật đầu, phụ nữ đúng là phụ nữ, trời sinh có tính làm nũng. Thực ra làm nũng và nói dối cũng tương tự nhau, làm nũng là dùng hành động để lấy được sự đồng tình hoặc thông cảm của người khác, còn nói dối là dùng ngôn ngữ để lừa gạt sự tín nhiệm và đồng ý của người khác.

Trời sinh ra phụ nữ đã biết làm nũng, thực ra chính là thể hiện một chân lý, bản lĩnh nói dối của phụ nữ trời sinh ra là đã cao hơn xa so với đàn ông.

Hạ Tưởng ngồi bên cạnh Lý Đinh Sơn, Tống Nhất Phàm liền nhanh nhẹn ngồi xuống cạnh Hạ Tưởng, bốn người ngồi trong một gian phòng không lớn lắm, gọi một ít đồ ăn đơn giản thường ngày, vừa ăn vừa nói chuyện.

- Đinh Sơn muốn triển khai lên làm Phó bí thư cũng là một ý nghĩ không tồi, nhưng cái khó là ở chỗ Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy và Diệp Thạch Sinh.

Hiển nhiên là vừa rồi Lý Đinh Sơn đã lộ ra chút gì đó với Tống Triêu Độ rồi, Tống Triêu Độ vừa cuốn miếng bánh thịt vừa nói thẳng vào vấn đề, chỉ ra cục diện với Hạ Tưởng:

- Sau khi sự việc của Phó Tiên Phong chìm lắng, nhất định chuyện Phó bí thư sẽ được dấy lên, cho nên phải ra tay từ sớm mới có được phần thắng.

- Về mặt Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì tôi có thể nắm chắc vài phần sẽ thuyết phục được Trưởng ban thư ký Mai thông qua Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đề xuất tên tuổi, không phải vấn đề lớn.

Trước mặt hai người, Hạ Tưởng là cấp bậc thấp nhất, tuổi cũng là nhỏ nhất, nhưng khi mở miệng nói chuyện thì dường như là một người có quyền lực lớn nhất trong đó vậy. Ngay cả Tống Triêu Độ và Lý Đinh Sơn cũng không dám nói nắm chắc được sự tình, mà hắn thì lại có thể nói chắc chắn. Nếu để cho người ngoài biết một Bí thư Quận ủy nói chuyện ba hoa khoác lác với một Phó chủ tịch thường trực tỉnh và một Trưởng ban thư ký Thành ủy thì có lẽ họ sẽ cười đến rụng răng.

Nhưng Tống Triêu Độ và Lý Đinh Sơn liếc nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều nghiêm túc, chẳng những không cười, hơn nữa còn tỏ ra vô cùng trịnh trọng.

- Bên Trưởng ban Mai có cậu ra mặt thì chắc là không thành vấn đề rồi, được Ban Tổ chức cán bộ để xuất tên tuổi, một cửa khó nhất thông qua rồi. Về phần các số ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nói một cách lạc quan nếu muốn có quá nửa ủng hộ bổ nhiệm Đinh Sơn thì hơi khó khăn nhưng không phải là không có khả năng.

Tống Triêu Độ khá thích ăn loại bánh cuốn thịt này, vừa mới ăn hết một cuốn thịt lớn, lại cuốn thêm một cuốn nữa. Bình thường người ta thấy một Phó chủ tịch thường trực có vẻ cao ngạo và thần bí mười phần, nhưng hiện tại trông không khác gì người bình thường, thích gì là ăn đó, chẳng giữ hình tượng chút nào.

Đương nhiên Hạ Tưởng cũng biết đây là bởi vì ở trước mặt hắn và Lý Đinh Sơn, Tống Triêu Độ cũng không cần phải giữ gìn hình tượng gì đó. Cán bộ cũng là người, cứ giữ khư khư hình tượng thì mệt chết người ta, ở trước mặt người nhà mới có thể thể hiện con người chân thực.

Có một câu nói: "Bụt chùa nhà không thiêng", kỳ thực câu nói này cũng có thể mở rộng ra là với người nhà hay bạn bè thì đều không thiêng. Cho dù người có cao ngạo đến mức nào mà đến gần quá thì ánh sáng thần bí cũng biến mất.

Hạ Tưởng tỏ vẻ tán thành với cách nói của Tống Triêu Độ, gật đầu một cái, đang muốn nói tiếp thì thấy có người đưa qua một cuốn thịt đã gói xong, liền giơ tay ra nhận, thấy là của Tống Nhất Phàm liền mỉm cười với cô, há mồm cắn một miếng, nghĩ thầm cô bé này cũng có lúc biết điều, không ngờ lại cuốn bánh cho người khác, thật không đơn giản.

Hạ Tưởng cũng không ngại ngần, vừa ăn vừa nói:

- Phó chủ tịch Tống nói đúng, chỗ khó chính là ở Bí thư Diệp. Gần đây bí thư Diệp có qua lại thân thiết với ai không, ngài có thấy có gì khác thường không?

Bên trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, chạy được một phiếu của Mai Thái Bình, một phiếu của Tống Triêu Độ cũng không thành vấn đề, còn Phạm Duệ Hằng thì Hạ Tưởng cũng nắm chắc được bảy phần. Một phiếu của Cao Tấn Chu nữa, tuy rằng gần đây quan hệ giữa ông ta và Ngô gia bất ổn, nhưng Cao Tấn Chu đã ở tỉnh Yến nhiều năm, cũng sẽ có nguyên tắc và lập trường của chính ông ta, đối với việc của Lý Đinh Sơn, cũng có thể sẽ có lập trường ủng hộ. Sau đó chính là một phiếu của Trần Phong cũng là điều động trong nội bộ. Hạ Tưởng dự đoán vấn đề ứng cử viên vị trí Phó bí thư Thành ủy hẳn là sẽ quyết định trước khi Hồ Tăng Chu nhậm chức. Nói cách khác, Trần Phong còn một cơ hội sử dụng quyền hạn của ủy viên thường vụ, Hồ Tăng Chu thì không thể không nể ân tình, lại có người của Khâu gia đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy, chỉ cần hắn mở miệng nói với Khâu Tự Phong, thì một phiếu ủng hộ vì nể mặt này Hạ Tưởng tin là cũng nắm chắc được.

Vậy là đã có sáu tấm phiếu tán thành, còn có một người mấu chốt là có thể ra được cục diện cuối cùng, đó chính là Lý Ngôn Hoằng.

Quan hệ giữa Lý Ngôn Hoằng và Ngô Tài Dương không tồi, hơn nữa sau khi ông ta tới tỉnh Yến, lập trường chính trị vẫn không rõ ràng dứt khoát, Hạ Tưởng không rõ lắm về thái độ của Lý Ngôn Hoằng, trong lòng cũng không tự tin. Nhưng hắn đoán nếu chuyện bổ nhiệm Lý Đinh Sơn không liên quan gì đến lợi ích của Lý Ngôn Hoằng, thì ông ta tán thành hay là phản đối tất cả sẽ nhìn theo thái độ của Diệp Thạch Sinh.

Diệp Thạch Sinh gật đầu mới là vấn đề quan trọng, bởi vì chỉ có Diệp Thạch Sinh gật đầu, mới có thể triệt tiêu sự phản đối từ phía Thôi Hướng.

- Gần đây Bí thư Diệp và Phó bí thư Thôi thường xuyên qua lại, hình như với Chủ nhiệm Lý (Lý Ngôn Hoằng) cũng có qua lại mật thiết, nhưng thật ra có một điểm khác biệt rõ ràng đó chính là thời gian gần đây Bí thư Diệp có vẻ ham thích muốn chạy về hướng Bắc Kinh… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Tống Triêu Độ cười ha ha, liếc mắt nhìn Tống Nhất Phàm, bất mãn nói:

- Tiểu Phàm, chưa bao giờ thấy con cuốn cái nào cho cha, vậy mà lại cuốn cho Hạ Tưởng, có phải là quá thiên vị hay không?

Tống Nhất Phàm đang nghe chuyện đến nhập thần, cuốn được một cuốn đang đưa vào miệng, vừa nghe Tống Triêu Độ nói với cô một cách oán giận, giơ tay đưa miếng cuốn bị cắn một miếng ra:

- Thật nhỏ mọn, việc nhỏ như vậy cũng để mắt, chưa thấy người cha nào như vậy! Cho cha cuốn này, cha có ăn hay không?

Tống Triêu Độ bị Tống Nhất Phàm làm cho tức giận nhưng chẳng có cách nào khác, đành phải lắc đầu cười, trừng mắt nhìn Tống Nhất Phàm một cái rồi lại nói qua chuyện chính:

- Vậy thì Tiểu Hạ này, tôi đoán chuyển bổ nhiệm Phó bí thư chắc sẽ không đợi được đến lúc Trần Phong rời khỏi đâu, nói đúng hơn là trong tay Trần Phong sẽ có một phiếu. Một phiếu của Trần Phong là do cậu ra mặt mà có được. Đương nhiên, còn một phiếu mấu chốt của Mai Thái Bình, cũng do cậu ra mặt. Còn phía Chủ tịch tỉnh Phạm và Bí thư Diệp để tôi thử ra mặt xem, để xem có thể thông qua được bọn họ hay không?

Đúng là vì quan hệ gần gũi với Lý Đinh Sơn, nếu không theo tính cách của Tống Triêu Độ nhất định sẽ không tự mình ra mặt nói giúp trước bí thư và phó chủ tịch tỉnh. Tống Triêu Độ chủ động gánh vác chuyện này cũng có liên quan đến việc địa vị hiện tại của ông ta ở Tỉnh ủy càng ngày càng được củng cố. Tống Triêu Độ đã ở tỉnh Yến nhiều năm, căn cơ rất ổn, đối nhân xử thế cũng tiến lùi đúng độ, hồi đó phải chịu chèn ép của Cao Thành Tùng, nhưng khi Cao Thành Tùng xuống đài bị trung ương chối bỏ, ngược lại thành ra làm nền cho hình tượng của Tống Triêu Độ, đồng nghĩa với việc Tống Triêu Độ gián tiếp được trung ương tán thành.

Hơn nữa sau khi Tống Triêu Độ đảm nhiệm vị trí Phó chủ tịch tỉnh, khiêm tốn mà lại thiết thực, thanh danh tại tỉnh Yến vô cùng tốt, trong Ủy ban nhân dân tỉnh cũng có uy danh, gần với Phạm Duệ Hằng, cho dù ra tới phạm vi toàn bộ Tỉnh ủy, ông ta cũng là nhân vật có ảnh hưởng trong sáu nhân vật nặng ký hàng đầu. Nếu ông ta ra mặt đề nghị Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, thì tin rằng nhân vật số một, số hai tại tỉnh Yến cũng đều phải nể mặt.

Đương nhiên điều kiện trước hết là Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đều không phải đề bạt người trong nhà.

Từ việc Tống Triêu Độ tận sức tận lực ra mặt vì chuyện của Lý Đinh Sơn thì trong lòng Hạ Tưởng đã rõ ràng, sau này khi Tống Triêu Độ ngồi vào ghế trưởng ở cấp tỉnh, quan hệ giữa hắn và Tống Triêu Độ theo như tính cách và cách đối nhân xử thế của Tống Triêu Độ mà nói thì chắc chắn là bảo đảm duy trì mà còn có thể không gì phá nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc