QUAN THẦN

Trong giây phút thất thần khiến Hạ Tưởng không cảm thấy sự tương phản và sự chênh lệch to lớn trong hội trường. Hành động của hắn rơi vào trong ánh mắt của Bạch Chiến Mặc, trở thành sự thách thức lộ liễu với quyền uy của y, trắng trợn tới mức độ không nể mặt, ngay cả khách sáo xã giao mặt ngoài cũng không kiêng dè gì luôn!

Bạch Chiến Mặc tức giận đến tái mét mặt mày, nổi giận ngay tại chỗ.

Khang Thiếu Diệp trái lại vô cùng lạnh lùng. Uy danh của Hạ Tưởng hiện tại đã hoàn toàn bao trùm lên Bí thư, hắn ngồi ngay ngắn bất động, ngay cả các ủy viên thường vụ khác cũng không dám đứng dậy, sao có thể kiêu ngạo và khiêu khích như vậy! Quả thực là xem quyền uy của nhân vật số một không ra gì, dù có thể nhẫn nhịn, cũng không thể nhẫn nhịn hơn, Khang Thiếu Diệp đập bàn một cái, quát lên một tiếng giận dữ:

- Chủ tịch quận Hạ, Bí thư Bạch đã đứng lên, anh còn ngồi bất động, chẳng lẽ còn phải để Bạch Bí thư mở miệng mời anh?

Hạ Tưởng dường như mới giật mình tỉnh lại, xin lỗi mà cười, đứng lên, nhẹ nhàng vỗ tay:

- Thất lễ, vừa mới nhìn thấy một tin tức kinh hãi, trong phút chốc không kịp phản ứng, xin Bí thư Bạch đừng lấy làm phiền lòng.

Hạ Tưởng đứng dậy. Những người khác cũng nhao nhao đứng lên, động tác ngăn nắp chỉnh tề. Việc hành động theo Hạ Tưởng biểu hiện quá rõ ràng lại khiến cho Bạch Chiến Mặc cảm thấy thể diện nhân vật số một của mình vô cùng mất mặt, không khỏi hừ lạnh một tiếng:

- Tin tức gì mà có thể khiến cho anh đường đường là đại Chủ tịch quận Hạ thất kinh vậy? Tôi vẫn cho rằng đại Chủ tịch quận Hạ từ trước đến nay vốn điềm tĩnh tự nhiên, chưa từng có thời điểm thất thố, cũng không biết tin tức vừa rồi là thật hay là giả?

Rất rõ ràng là nghi ngờ Hạ Tưởng giả vờ, cố tình khiến y khó chịu.

Hạ Tưởng ha hả cười, nhẹ nhàng mà quăng ra một quả bom tấn:

- Vương Đại Pháo đã sa lưới...

- Cái gì?

Bạch Chiến Mặc lập tức thay đổi sắc mặt, thiếu chút nữa không đứng vững, rùng mình một cái, nếu không dựa vào cái bàn, nói không chừng sẽ té ngã xuống đất. Y cố gắng ép người đứng vững vàng, không thể tin được lời Hạ Tưởng nói,

- Anh nghe tin tức từ đâu?

Hạ Tưởng cười:

- Không cần vội, tôi tin chắc là Bí thư Bạch cũng sẽ nhận được tin ngay lập tức.

Còn chưa dứt lời, di động của Bạch Chiến Mặc liền vang lên. Sau khi y tiếp điện thoại sắc mặt lập tức biến đổi, cũng không đứng thẳng nổi nữa, ngồi lại trên ghế, sắc mặt từ trắng biến thành đỏ, vẻ mặt hoảng sợ.

Khang Thiếu Diệp càng lúng túng hoảng sợ, run giọng hỏi:

- Bí thư Bạch, là thật sao?

Bạch Chiến Mặc vẻ mặt xám nghoét mà khoát tay:

- Rơi vào tay quân đội, hiện tại đang trên đường áp giải, ngay cả Ngưu Kỳ cũng cùng bị bắt!

- Hả?

Khang Thiếu Diệp dường như mắt đã thấy ngày tận thế, y chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngực đau nhói vì lo lắng, sau đó mắt nhắm lại, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Bệnh tim đột phát!

Khang Thiếu Diệp đáng thương, đầu tiên là bị Tạ Nguyên Thanh làm cho tức giận đến phát bệnh tim nằm viện vài ngày, hôm nay đang được Bạch Chiến Mặc lên giọng khen ngợi trước mặt mọi người, tâm trạng rất tốt, nét mặt rạng rỡ, quên đi xui xẻo trước kia. Không ngờ tới vui quá hóa buồn, Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo đồng thời sa lưới, chẳng khác nào y từ trên ngai vàng Phó Bí thư chỉ tay năm ngón, một bước đã tới bên vách núi, không hết hồn mới là lạ!

Khang Thiếu Diệp lên cơn đau tim, lại lần nữa rơi vào hôn mê sâu.

Mọi người cũng không dám nâng Khang Thiếu Diệp lên, đành phải đặt y nằm xuống, khẩn cấp gọi số 120.

Bạch Chiến Mặc hiện tại cũng không quan tâm Khang Thiếu Diệp sống chết như thế nào, giải thích vài câu, liền vội vàng rời khỏi phòng họp. Y nóng lòng muốn nói chuyện với Phó Tiên Phong, phải cụ thể hiểu rõ một chút rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Tưởng cũng quay về văn phòng, hiện trường có Trần Thiên Vũ và Phó Hiểu Bân trông coi là được, hắn cũng muốn hiểu rõ hơn một chút sự việc. Vừa tới văn phòng ngồi xuống, còn chưa kịp cầm lấy điện thoại, di động đã kêu vang, sau khi nhận mới biết là Cổ Ngọc điện tới.

- Này, có nhận được tin của em không? Ông nội nói, nhiệm vụ của ông đã hoàn thành, cũng coi như giúp được anh một lần, anh phải nhớ ơn đấy.

Quả nhiên là sau chuyện nam nữ đó, quan hệ có sự thay đổi, giọng điệu Cổ Ngọc nói chuyện với hắn cũng thay đổi,

- Lúc ấy tình huống rất khẩn cấp, Ngưu Kỳ đang muốn giết Vương Đại Pháo, người theo dõi phải ra tay kịp lúc mới cứu được tính mạng của Vương Đại Pháo. Hiện giờ đang áp giải bọn họ đến Thành phố Yến, chờ nhé, khoảng hai ngày là đến nơi.

Cổ Ngọc nói một câu, Hạ Tưởng liền "Ừ" một tiếng, chờ Cổ Ngọc nói xong, hắn nói thêm vào:

- Thay anh cảm ơn lão Cổ, nếu không có lão ra tay, Vương Đại Pháo nói không chừng đã bị giết chết rồi, vụ án sẽ càng phức tạp hơn.

- Ông nội nói, không cần khách sáo. Về sau anh có cơ hội hoàn trả lại là được, ông tin là anh sẽ không quên ơn.

Cổ Ngọc cười hì hì nói xong, lại đột nhiên nhỏ giọng nói một câu,

- Nếu ông nội biết được chuyện đó giữa em và anh, anh nói xem ông nội sẽ muốn anh hoàn trả như thế nào? Có thể nào cũng muốn đánh gãy chân của anh không ta?

Hạ Tưởng liền nghiêm túc mà ho khan một tiếng:

- Đồng chí Cổ Ngọc, yêu cầu cô nghiêm túc một chút, không nên thảo luận đề tài ngoài công việc, bây giờ đang trong giờ làm việc...

- Hứ, giả vờ nghiêm chỉnh, không thèm để ý tới anh. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Cổ Ngọc dập điện thoại một cách vô cùng quyết đoán.

Hạ Tưởng mỉm cười, nhìn chằm chằm điện thoại âm thầm đếm:

- Một, hai…

Còn chưa đếm tới ba, điện thoại lại kêu, sau khi hắn tiếp điện thoại, không hề ngạc nhiên hỏi,

- Lại làm sao vậy?

- Không có việc gì, chỉ là vừa rồi quên nói tạm biệt.

Cổ Ngọc không hề chú ý mà cười:

- Tạm biệt!

Nói chuyện với Cổ Ngọc xong, Hạ Tưởng vui vẻ trong chốc lát, ngẫm nghĩ một chút về tình hình trước mắt, thấy còn một khoảng thời gian trước khi tan tầm, liền gọi điện thoại cho Trần Phong:

- Bí thư Trần, tôi qua gặp ông một chút nhé?

Có lẽ toàn bộ thành phố Yến cũng không có mấy người dám nói như vậy với Bí thư Thành ủy, hơn nữa lại là cấp dưới trực tiếp của Bí thư Thành ủy. Trong các nhân vật thứ hai ở các quận của Thành phố Yến, kể cả thư ký Giang Thiên của Trần Phong, cũng phải dùng giọng điệu thỉnh cầu vô cùng cung kính mà hỏi, chứ không giống Hạ Tưởng, lấy giọng điệu trưng cầu bàn bạc để đề xuất muốn gặp Bí thư Thành ủy.

Trần Phong sớm đã quen với phong cách của Hạ Tưởng, cười nói:

- Đến đi, nếu tiện dừng xe trên đường, mua cho tôi chút kẹo trái cây mang qua đây.

Trần Phong cũng không coi Hạ Tưởng là người ngoài, mới tùy ý sai khiến hắn làm việc. Hạ Tưởng cũng biết bệnh cũ của Trần Phong tái phát, mùa thu ông hay ho khan, nhưng lại nghiện thuốc lá nặng, nên thích ngậm một viên kẹo.

Hạ Tưởng mới ra cửa vừa lúc gặp được Biện Tú Linh, Biện Tú Linh cố ý đến tìm Hạ Tưởng, nói là muốn mời hắn ăn cơm. Hạ Tưởng có hẹn với Trần Phong, đành khéo léo từ chối ý tốt của cô. Mới đi được hai bước, liền vẻ mặt tươi cười hỏi một câu:

- Văn phòng của Bí thư Biện có kẹo trái cây không?

- Anh không cần nói, đúng là có, anh muốn bao nhiêu?

Biện Tú Linh rất vui vẻ vì câu hỏi vừa rồi của Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng hỏi rất tùy ý rất thân thiết, mở miệng muốn lấy đồ vật từ cô, là biểu hiện không khách sáo, khiến cho cô trong lòng khá ấm áp.

- Nếu tôi muốn, thì chỉ mấy viên là được. Nhưng tôi muốn lấy cho Bí thư Trần, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.

Hạ Tưởng cũng không giấu diếm, thật lòng trả lời.

- Bí thư Trần bảo tôi ở trên đường mua kẹo trái cây giúp ông ta. Lúc tôi lái xe lại không thích dừng xe giữa chừng. Vừa hay cô có, đã bớt chuyện cho tôi, ha ha.

Hạ Tưởng thật ra cố tình nói thật, một là khiến Biện Tú Linh cảm thấy được thành ý của hắn, hai là cũng là một cách tăng thêm cảm tình. Giữa bạn bè càng thoải mái, càng không khách sáo, quan hệ mới càng gần gũi.

Biện Tú Linh vừa nghe xong mặt mày càng rạng rỡ:

- Chờ nhé, tôi quay lại ngay.

Cô vô cùng vui mừng vì Hạ Tưởng mang kẹo cho Bí thư Trần nhưng lại đưa tay hướng về cô mà lấy, chứng tỏ là Hạ Tưởng hoàn toàn coi cô như người một nhà. Hơn nữa Bí thư Trần ăn kẹo của cô, cũng là một cơ hội hiếm có khiến Bí thư Trần nhớ tới cô.

Hạ Tưởng thật đúng là một người lãnh đạo được mọi người yêu quý. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng bộ dạng khôi ngô tuấn tú, biết ăn nói, chủ yếu là làm việc trôi chảy, khiến cho người ta vô cùng dễ chịu.

Biện Tú Linh lấy toàn bộ kẹo trái cây trong ngăn kéo của cô, còn cố ý đóng gói cẩn thận, giao cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cầm trong tay, ha hả cười:

- Được, tôi mang ơn Bí thư Biện, lần sau tôi mời cô ăn cơm.

Đi được hai bước, hắn lại giơ gói kẹo trong tay lên:

- Nếu Bí thư Trần hợp khẩu vị, lần sau khi ông ấy lại cần, tôi lại lén làm biếng, nhờ cô mua giúp tôi nhé.

Biện Tú Linh mở cờ trong bụng, ý tứ của Hạ Tưởng là muốn giới thiệu cô với Bí thư Trần? Người khác thì phải ném đá dò đường, Hạ Tưởng thì ném kẹo dò đường, Biện Tú Linh vui sướng liên tục gật đầu:

- Thế thì quá tốt, có thể cống hiến sức lực cho hai vị lãnh đạo, tôi mơ còn chẳng được.

Mãi cho đến lúc Hạ Tưởng đã đi xa, Biện Tú Linh vẫn còn đang trong suy nghĩ nhìn bóng dáng mạnh mẽ của Hạ Tưởng, so với Bạch Chiến Mặc, Hạ Tưởng quả thực rất có năng lực, hắn mới là người thích hợp nhất để đảm nhiệm nhân vật số một của quận Hạ Mã.

Hạ Tưởng đi vào tòa nhà Thành ủy, dừng xe, còn chưa kịp lên lầu đã đụng phải một người quen - Phó Tiên Phong. Ở tòa nhà Thành ủy đụng phải Phó Tiên Phong thì cũng rất bình thường, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là người trẻ tuổi sóng vai cùng Phó Tiên Phong đi tới, đúng là Trịnh Nghị.

Trịnh Nghị cũng phát hiện ra Hạ Tưởng, đầu tiên là vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó thì gật đầu. Hạ Tưởng cũng gật đầu mỉm cười, rồi hướng Phó Tiên Phong chào hỏi:

- Xin chào Bí thư Phó!

Phó Tiên Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy tinh thần phấn chấn của Hạ Tưởng, cùng với đôi mắt biểu lộ đầy nhiệt tình của hắn, trong lòng đột nhiên hiện lên một ảo giác. Hạ Tưởng vốn không nên là đối thủ của y, hắn phải là bằng hữu của y mới đúng. Bởi vì y tự nhận mình đã gặp không ít người, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người giống như Hạ Tưởng có thể vui vẻ trò chuyện với kẻ thù không đội trời chung. Điều khiến Phó Tiên Phong suy nghĩ không ra chính là nụ cười chân thành và ánh mắt trong suốt của Hạ Tưởng. Hắn hướng về mình gật đầu mỉm cười, dường như phát ra từ tấm lòng, mà không phải là diễn trò.

Chẳng lẽ nói, Hạ Tưởng thực không nghĩ rằng y chính là kẻ chủ mưu phía sau? Hoặc là biết rõ, nhưng diễn xuất qua dày công tôi luyện, nên không lộ ra một chút oán hận hay bất mãn? Nếu quả thật là bởi vì sự khôn ngoan và giả tạo của hắn, thì hắn quả thật cũng có phần đáng sợ.

Hơn nữa còn vô cùng đáng sợ!

Nhớ lại việc Thời Trang Hàng Hiệu đóng cửa, khiến y lại bị chú ba lấy giọng điệu thâm sâu dạy dỗ một trận. Đương nhiên, bên trong những thâm sâu của chú ba, luôn luôn ẩn chứa sự mỉa mai châm biếm và coi thường, một câu "Làm người quý ở chỗ tự biết mình, phải hiểu rõ ưu thế và những thiếu hụt của chính mình, mới là một chính trị gia đạt tiêu chuẩn" vẫn còn vọng lại bên tai, khiến cho Phó Tiên Phong cảm thấy mặt trái nóng lên râm ran, không khác gì bị chú ba cho một bạt tai.

Còn cả bác cả cũng châm chọc, lại càng không nể tình chút nào, khiến y bây giờ cứ nhớ tới vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ:

- Tiên Phong, cháu coi việc cháu làm được là gì không? Cháu là cán bộ nhà nước, không phải thương nhân, mở ra cửa hàng Thời Trang Hàng Hiệu, bây giờ đóng cửa, nghe nói mất 10 triệu? 10 triệu có thể làm bao nhiêu việc, có thể xây bao nhiêu trường tiểu học hy vọng, có thể cho bao nhiêu người được cơm no áo ấm, cháu đã tính qua chưa? Cháu thuận tay thì vứt đi không quan tâm, cháu nghĩ chú ba của cháu kiếm được 10 triệu dễ dàng lắm sao? Không phải bác nói cháu, cháu phải đem thái độ đặt chính xác một chút, muốn theo chính trị thì phải tuyệt đối theo chính trị, đừng một tay chính trị một tay kinh tế, cháu không phải người toàn năng!

Phó Tiên Phong liền cảm thấy má phải nóng rực, bác cả tát tai còn đánh ác hơn.

Mặc dù Phó Tiên Phong coi thường giọng điệu giả bộ cao thượng của Phó Bá Cử, bởi vì y biết rõ ràng bác cả không quan tâm đến khó khăn của dân chúng nên sẽ không quan tâm đến trường tiểu học hy vọng và cuộc sống người nghèo. Ông ta thuận miệng nói chẳng qua chỉ dùng để tát tai y ác liệt hơn mà thôi, nhưng y lại cảm thấy vô cùng mất mặt, cảm thấy đã bị làm nhục ghê gớm.

Tất cả, đều là do Hạ Tưởng ban tặng.

Y lại cũng vừa mới nghe tin tức Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ đồng thời sa lưới, mới biết được sau khi Hạ Tưởng bị thương, mặc dù người thì nằm dưỡng thương ở Bắc Kinh, nhưng những bố cục của hắn tại thành phố Yến vẫn không hề dừng lại chù chỉ một ngày! Cao Hải êm ả mà tránh được liên lụy đến vụ án mua lại đất, Khang Thiếu Diệp ở quận Hạ Mã bị tức đến phát bệnh nằm viện, ở trong tỉnh thì Phạm Duệ Hằng gây khó dễ cho Diệp Thạch Sinh, đến cả việc Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới. Ở đâu cũng đều có bóng dáng Hạ Tưởng ở bên trong, hoặc nhiều hoặc ít, âm hồn Hạ Tưởng lúc nào cũng vất vưởng không tan, đối nghịch với y khắp mọi nơi!

Phó Tiên Phong vừa gặp Hạ Tưởng hôm nay, Thời Trang Hàng Hiệu của bản thân bị đóng cửa, bị chú ba và bác cả làm mất mặt và Vương Đại Pháo, Ngưu Kỳ sa lưới, áp lực của cả ba chuyện đè lên, lại thấy vẻ mặt Hạ Tưởng khẽ tươi cười, thù cũ hận mới cùng dâng lên trong lòng, có một cảm giác kích động tới đỏ mặt tía tai với kẻ thù, liền muốn xông đến túm lấy cổ áo Hạ Tưởng, hỏi hắn vì sao lại phải gây khó dễ cho y?

May thay, Phó Tiên Phong rốt cục lại kiềm chế được sự kích động và lửa giận ở trong lòng, chỉ thản nhiên bắt chuyện với Hạ Tưởng:

- Chủ tịch quận Hạ!

Sau đó liền cùng Trịnh Nghị bước ra ngoài, mới vừa đi được hai bước, lại đứng lại, vẻ mặt kinh ngạc,

- Chủ tịch quận Hạ và Trịnh Nghị biết nhau à?

Hạ Tưởng gật đầu:

- Từng gặp mặt nhau một lần... Bí thư Phó và Trịnh Nghị là bạn cũ?

Phó Tiên Phong lắc đầu:

- Cũng vừa mới biết, Trịnh Nghị muốn đầu tư xây dựng một cơ sở sản xuất thiết bị điện gia dụng màu trắng tại thành phố Yến. Trịnh Chu biết tôi, liền giới thiệu cậu ta đến đây khảo sát trước. Nghe Trịnh Nghị nói, cậu ta dự định đặt nhà máy ở quận Hạ Mã.

Trịnh Nghị không để lỡ cơ hội nói:

- Cha tôi hy vọng đến thành phố Yến đầu tư có thể được Phó Bí thư chiếu cố... Về phần nhà máy đặt ở chỗ nào, tạm thời còn chưa quyết định, cần một so sánh toàn diện. Quận Hạ Mã có ưu thế, nhưng cũng có những thiếu sót, các khu vực khác cũng có không ít các ưu đãi về mặt chính sách.

Hạ Tưởng thấy Trịnh Nghị còn có ý chần chừ, ban đầu là nói tên Phó Tiên Phong ra, lại đưa ra so sánh muốn tới đầu tư ở quận khác, chính là phong cách điển hình của thương nhân đầu cơ, không khỏi cười thầm. Hắn hiện tại không có hứng thú lắm đối với cơ sở sản xuất thiết bị điện gia dụng màu trắng, không đáp lời Trịnh Nghị, khoát tay, mỉm cười, xoay người đi lên lầu.

Phó Tiên Phong ngây người sửng sốt, cũng không để ý truy hỏi Trịnh Nghị quen biết với Hạ Tưởng như thế nào, vội vàng tiễn Trịnh Nghị đi, lái xe quay về Bắc Kinh.

Việc Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo sa lưới mang đến cho y chấn động quá lớn, y phải tự mình gặp mặt ông cụ xin chỉ thị bước tiếp theo phải làm như thế nào, bởi vì y quả thật có phần sợ hãi luống cuống.

Tính toán đủ đường, cuối cùng vẫn dùng người không đúng chỗ, làm thế nào mà lại để bị người ta bắt? Ngưu Kỳ thật đúng là vô cùng ngu dốt!

Bảo Ngưu Kỳ truy bắt Vương Đại Pháo là chủ ý của Khang Thiếu Diệp. Sau khi Bạch Chiến Mặc báo cáo với Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong suy nghĩ một hồi, cảm thấy là cách tốt nhất trước mắt, cũng đồng ý. Y hận không thể để Ngưu Kỳ trực tiếp giết Vương Đại Pháo, nhưng cũng biết sai Ngưu Kỳ giết Vương Đại Pháo thì dễ, về sau làm thế nào xử trí Ngưu Kỳ mới là việc khó. Dù sao Ngưu Kỳ không thể so với Vương Đại Pháo, Ngưu Kỳ có đầu óc, tuy rằng lý trí hơn so với Vương Đại Pháo, nhưng cũng càng khó đối phó hơn so với Vương Đại Pháo.

Nói không chừng y ngược lại còn có thể bị Ngưu Kỳ uy hiếp.

Phó Tiên Phong liền lần lữa chưa hạ quyết tâm ra quyết định, cũng là y thật sự không muốn dính tay vào mạng người. Y dù có thế lực gia tộc bảo hộ, một khi dính vào mạng người, chỉ cần có đối thủ chính trị ở tầng cấp nhất định muốn động chạm tới y, là có thể nắm được nhược điểm của y, cho dù y có thể tìm người xóa dấu vết hoặc bao che sự thật, cũng khó tránh được có ngày chân tướng sẽ bại lộ

Phó Tiên Phong vẫn chưa lòng lang dạ sói đến mức giết người không chớp mắt.

Chần chừ một cái, thì xảy ra chuyện.

Sau khi Ngưu Kỳ tìm được Vương Đại Pháo ở một thị trấn nhỏ, bước đầu tiếp xúc với Vương Đại Pháo mới biết được, hoá ra Vương Đại Pháo đang trên đường lẩn trốn thì vừa ý một nữ sinh viên, liền lên đường bám theo người ta đi tới một thị trấn nhỏ, nói gì cũng phải theo đuổi nữ sinh viên... Cũng chỉ có Vương Đại Pháo là có thể làm ra sự việc hoang đường chỉ cần tình yêu mà không cần tính mạng.

Ngưu Kỳ nghe ngóng một ngày, lúc tự xác định là không có người theo dõi, mới gặp mặt Vương Đại Pháo, khuyên Vương Đại Pháo theo kế hoạch đã định từ trước mà đi đến tỉnh Cam.

Vương Đại Pháo cũng không nghe lời Ngưu Kỳ nói, gã cho rằng sự việc đã trôi qua, vừa không có cảnh sát tỉnh Yến xuất hiện bắt gã, cũng không có lệnh truy nã mức độ A của bộ Công an, gã sớm đã lơ là cảnh giác. Còn nói nếu không theo đuổi nữ sinh viên, gã đã sớm lén lút quay về thành phố Yến. Nghe xong lời Vương Đại Pháo nói, Ngưu Kỳ thiếu chút nữa tức chết đi được, cái quái gì gọi là đầu người não heo? Chính là Vương Đại Pháo.

Ngưu Kỳ liền tận tình khuyên bảo giảng giải quan hệ lợi hại cho Vương Đại Pháo, nói không hề động tĩnh chính là kế hoãn binh của Hạ Tưởng, chính là muốn khiến gã lơ là cảnh giác, để bất thình lình bắt gã quy án. Vương Đại Pháo làm sao chịu tin, gã chưa kịp đắc chí rốt cục đã tìm được tình yêu cả đời cho mình, nên sẽ không nghe lời Ngưu Kỳ nói, cho rằng Ngưu Kỳ chuyện bé xé ra to, chính là muốn dụ dỗ gã mắc mưu, đem gã đến một chỗ muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

Ngưu Kỳ nổi giận, sau bao lần khuyên bảo không có kết quả, nảy ý giết người, liền tự chủ trương quyết định giết Vương Đại Pháo. Dù sao giữ lại gã cũng là tai họa, nếu y xử lý Vương Đại Pháo, chân tướng sự thật chỉ còn một mình y nắm giữ trong tay, tin là người đứng sau màn cũng sẽ thông cảm cho một tấm lòng trung thành của y, ít nhất đảm bảo con của y bình an vô sự.

Lúc Ngưu Kỳ đang định động thủ, thần binh từ trên trời rơi xuống, bất thình lình mấy người xông vào bắt lấy y và Vương Đại Pháo.

Ngưu Kỳ biết là đã hết rồi, tất cả đã hết rồi. Y đã mắc bẫy.

So với Ngưu Kỳ đã tự biết mình mắc bẫy, Phó Tiên Phong trên đường về thủ đô nghĩ lại sự việc từ đầu tới cuối, cũng đột nhiên vỗ đầu, ảo não nói:

- Đúng là chưa tính đến Hạ Tưởng, lại bị lừa!

Phó Tiên Phong vốn tưởng rằng Hạ Tưởng sau khi bị thương, phải vào nằm ở bệnh viện Bắc Kinh, rời xa thành phố Yến, hắn chắc chắn sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Không nghĩ tới, Hạ Tưởng vẻ ngoài như là hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, dường như chuyên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, trên thực tế vẫn luôn âm thầm bài binh bố trận, thật sự là vô cùng đáng ghét.

Phó Tiên Phong tự nhận là hiểu rõ Ngưu Kỳ, cũng tự nhận là đã thu xếp đường trốn chạy cho Vương Đại Pháo là vô cùng tinh vi và tuyệt đối không sơ hở. Nhưng y lại không biết tính tình của Vương Đại Pháo, mới yên tâm giải quyết hậu quả vấn đề của Vương Đại Pháo, khiến Hạ Tưởng "ung dung ngồi câu cá" cười tới cuối cùng!

Bình luận

Truyện đang đọc