Thứ nhất là phải điều tra rõ điểm quan trọng trong sự cố của công ty khai thác mỏ An Đạt. Kiểm soát các công nhân bị đuổi việc xem có phải do công nhân tự mình xuống mỏ để lấy than hay không, thì sẽ biết rõ được chân tướng. Tin chắc rằng các công nhân bị đuổi việc cũng sẽ không cam tâm bị người khác xem như cái bia để ngắm bắn.
Điều thứ hai là ám chỉ ở dưới mỏ không còn ai sống sót, bỏ bớt quá trình cứu người, trực tiếp khai quật, ngụ ý rất rõ ràng, sớm đào ra được thi thể mới có thể nhanh chóng tìm được chân tướng thật sự.
Nguồn: http://truyenfull.vnĐiều thứ ba là cho Phùng Kiến Siêu và Âu Khắc Nhân cùng nhau đại diện an ủi những gia đình có người gặp nạn là muốn kéo Lôi Trị Học xuống nước. Âu Khắc Nhân là trợ thủ đắc lực của Lôi Trị Học ở Tỉnh ủy, y ra mặt an ủi gia đình nạn nhân cũng như là đại diện cho Lôi Trị Học và Tỉnh ủy ra mặt.
Và để Trần Diễm ra mặt giúp đỡ là có hai nguyên nhân, một là Trần Diễm thân là một tay anh chị ở Tấn Dương, là một người có tiếng là khéo giao tiếp ở tỉnh Tây, năng lực giao tiếp tất nhiên xuất chúng. Hai là đưa Trần Diễm đứng trước mũi tàu, cùng Phùng Kiến Siêu, Âu Khắc Nhân cùng ra mặt tiến hành công tác an ủi, có thể đảm bảo được Giang Cương trong lúc cấp bách không ra tay với cô ấy.
Bốn điều kiến nghị, càng thể hiện rõ Vương Hướng Tiền nóng lòng muốn gội rửa sạch quan hệ với Giang Cương, và còn có dụng ý xấu là kéo Giang Cương xuống nước, mời pháp y đến giám định nguyên nhân chết, nếu giám định thì sẽ tìm ra được chân tướng, sẽ khớp với điều kiến nghị thứ nhất.
Bốn điều kiến nghị điều nào cũng sắc bén, nếu những kiến nghị của y đều được Hạ Tưởng chấp nhận thì không hơn một tuần sự cố tai nạn khai thác mỏ sẽ được sáng tỏ.
Sở dĩ điều khiến Vương Hướng Tiền quyết tâm như vậy, định giải quyết vụ tai nạn khai thác mỏ một cách nhanh chóng và quyết đoán là có công lao của Nga Ni Trần và Trần Diễm đã cùng nhau ra mặt khuyên bảo, và còn có sự kinh hãi của Vương Hướng Tiền khi nhìn thấy một cái xác chết còn mới.
Sự việc có sự chênh lệch, những người đã chết, mạng người là trên hết, y biết được tai nạn khai thác mỏ là muốn tạo sự rắc rối cho Hạ Tưởng, muốn kéo Hạ Tưởng xuống nước, đó chỉ có thể là một thứ mơ mộng hão huyền từ một phía.
Vốn dĩ Vương Hướng Tiền còn có thái độ hoài nghi Hạ Tưởng có biết sự thật của sự cố tai nạn khai thác mỏ hay không, nhưng sau khi Hạ Tưởng mở một cuộc họp báo thì trong lòng y mới chắc chắn rằng, nếu Hạ Tưởng đã không biết rõ được nguyên nhân hậu quả của sự việc thì Hạ Tưởng cũng sẽ không mở cuộc họp báo để nói dối và lấy tiền đồ của mình ra làm trò đùa.
Những điểm trên đan xen vào nhau cũng đủ khiến cho Vương Hướng Tiền đưa ra được lựa chọn chính xác!
Trên thực tế không thể chỉ vì một cái xác chết mà khiến cho Vương Hướng Tiền kinh hãi được, chủ yếu là Vương Hướng Tiền cảm thấy cái xác rất quen thuộc, cuối cùng nghĩ kỹ lại mới nhớ ra, nếu y đoán không sai thì người chết là lão Tiền!
Lão Tiền không phải là người có tiếng tăm gì nhưng lại là người quen của Vương Hướng Tiền. Năm đó khi Vương Hướng Tiền đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Tấn Dương đã quen biết với lão Tiền, còn có vài lần uống rượu chung với lão, y có ký ức sâu sắc với lão Tiền không phải là vì tính hiếu kỳ và sự trung thật, mà là lão Tiền có ba người con trai, những người con trai của lão đều là những người khó gần.
Hơn nữa ba đứa con của lão đã cưới ba người vợ, ai cũng dữ như sư tử Hà Đông vậy, nếu ai động đến nhà họ thì không tránh khỏi mỗi ngày bị họ mắng chửi xối xả, họ chửi cả một ngày một đêm mà không lặp lại một câu nào.
Nói ra có lẽ người ngoài cũng không tin Vương Hướng Tiền trong thoáng chốc khi nhìn thấy thi thể của lão Tiền liền lập tức liên tưởng đến tình cảnh ba người con trai và con dâu của lão Tiền ngồi trước cửa Tỉnh ủy chửi rủa, lúc đó y đã rùng mình, trong lòng nghĩ đừng nghĩ rằng y là Phó tỉnh trưởng thường vụ, nếu chọc tức ba người con trai và con dâu của lão Tiền thì y cũng sẽ không chịu nổi và tìm đường chạy.
Lịch sử không hoàn toàn do những nhân vật nổi tiếng tạo ra, có rất nhiều chuyện những người bình thường cũng có thể ảnh hưởng đến tiến trình của lịch sử, thúc đẩy tiến trình phát triển của sự việc. Nếu lão Tiền ở dưới suối vàng mà biết được cũng vui rồi, Vương Hướng Tiền đường đường là một Phó tỉnh trưởng thường vụ cũng vì sợ miệng lưỡi đàn bà mà lựa chọn con đường đúng đắn, thật là một câu chuyện cười làm cho người khác phải dở khóc dở cười.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Bốn điều kiến nghị của đồng chí Hướng Tiền nói ra rất kịp thời, như là một trận mưa giữa lúc trời nắng hạn.
Hắn lại khẽ lắc đầu:
- Nhưng cho Trần Diễm đứng ra giúp đỡ tiến hành công tác thăm hỏi thì không mấy thích hợp.
Cũng như Hạ Tưởng đã tán thành 90% lời đề nghị của Vương Hướng Tiền, chỉ bác bỏ tình tiết nhỏ là cho Trần Diễm ra mặt.
Hạ Tưởng và Vương Hướng Tiền đã quyết định bốn điều kiến nghị xử lý sự cố tai nạn khai thác mỏ, gọi là "Hạ Tứ Điều".
Vốn phải là "Vương Tứ Điều" nhưng theo nguyên tắc ưu tiên anh cả trước cho nên trở thành "Hạ Tứ Điều" của Hạ Tưởng, cũng có thể lý giải, nếu không do Hạ Tưởng gật đầu phê chuẩn thì "Vương Tứ Điều" cũng không thể thi hành được.
Cũng có sức ảnh hưởng sâu sắc như cuộc họp báo của Hạ Tưởng, "Hạ Tứ Điều" được xem như bảng tham khảo trong việc xử lý sự cố tai nạn khai thác than ở tỉnh Tây từ nay trở về sau, trở thành một kiểu mẫu đúng cho tất cả mọi người. Sau này ở trong nước phàm là xảy ra tai nạn trong khai thác mỏ đều sẽ cùng tham khảo "Hạ Tứ Điều" để có những bước xử lý tiếp theo sau tai nạn.
Vương Hướng Tiền cũng lấy làm vui mừng, cả đời Hạ Tưởng đã mở ra rất nhiều tiền lệ, chỉ có mấy tiền lệ không phải do chính Hạ Tưởng khai sáng được lưu truyền đến đời sau, đề nghị của y chiếm một trong số đó.
Hạ Tưởng và Vương Hướng Tiền lập tức mở một cuộc họp ngay tại hiện trường, với tinh thần sẽ thực hiện bốn điều chỉ thị và đã đưa ra quyết định. Trong cuộc họp ngoài Hạ Tưởng và Vương Hướng Tiền ra còn có Bí thư trưởng Tỉnh ủy Âu Khắc Nhân và Bí thư trưởng Ủy ban nhân dân Mã Dục.
Kỳ lạ là, Phùng Kiến Siêu từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện, là một Phó tỉnh trưởng Ủy viên thường vụ, xảy ra sự cố tai nạn khai thác mỏ lớn như vậy mà không xuất hiện thì thật không hợp lẽ thường. Hơn nữa càng khiến cho mọi người nghĩ không ra là Phùng Kiến Siêu lại đi thị sát công tác trong thời kỳ nhạy cảm như thế này.
Chẳng lẽ nói, Phùng Kiến Siêu đã bị cho ra rìa? Trong Tỉnh ủy dư luận xôn xao, biểu hiện của Phùng Kiến Siêu trở thành đề tài nóng trong sự cố tai nạn khai thác mỏ lần này.
Âu Khắc Nhân là một Bí thư trưởng của Tỉnh ủy, trên nguyên tắc là đại quản gia của Tỉnh ủy, trên thực tế y là quản gia của Lôi Trị Học, trong vấn đề xử lý sự cố tai nạn khai thác mỏ Hạ Tưởng đã trực tiếp phái y và Mã Dục cùng tiến hành công tác thăm hỏi những gia đình có nạn nhân gặp nạn, ngoài mặt y không có ý kiến, đã nhận lời ngay nhưng lại âm thầm gọi điện cho Lôi Trị Học xin ý kiến.
Hạ Tưởng là Tỉnh trưởng, cũng là Phó thư ký Tỉnh ủy được xếp hàng đầu, có quyền lực chỉ huy Bí thư trưởng của Tỉnh ủy. Cho dù Lôi Trị Học trong tai nạn khai thác mỏ từ đầu đến cuối đã không phê chỉ thị gì, cũng không phát biểu quan điểm, giao cho Hạ Tưởng toàn quyền xử trí, nhưng trên thực tế sức ảnh hưởng của Lôi Trị Học ở khắp mọi nơi.
- Thư ký Lôi, tình hình cụ thể là như thế này…
Âu Khắc Nhân mượn giờ nghỉ trong cuộc họp đã đi ra bên ngoài đến chỗ vắng người tỉ mỉ báo cáo tóm tắt cuộc họp cho Lôi Trị Học biết.
- Trong việc xử lý sự cố tai nạn khai thác mỏ đồng chí Hạ Tưởng đã có lý và có chứng cứ, trên nguyên tắc thì tôi đồng ý với sự sắp xếp của anh ta.
Lôi Trị Học tỏ thái độ công bằng chính trực, thực tế trong lòng y biết rõ sự việc phát triển đến nước này đã hoàn toàn khác xa với suy nghĩ ban đầu của y, bây giờ y không thể nhúng tay vào ngăn cản sự tiến triển của sự việc được nữa, chỉ có thể "thuận theo chiều gió".
Một hàm ý khác của "thuận theo chiều gió" là sẽ hi sinh Giang Cương Tử.
Dù sao thì phía sau vụ tai nạn khai thác mỏ không có bóng dáng của y trong đó, ngược lại là Vương Hướng Tiền không thể thoát khỏi việc bị liên quan, nếu chẳng may đến lúc đó Giang Cương Tử khai Vương Hướng Tiền ra thì y lại muốn xem Vương Hướng Tiền sẽ có kết cục như thế nào vì đã nóng lòng biểu hiện trước mặt Hạ Tưởng.
Trong lòng Lôi Trị Học gần như cười khẩy, Vương Hướng Tiền trên hô dưới ứng, tưởng rằng gặp gió bẻ lái là thông minh hơn người nhưng lại không biết rằng hành động của y đã khiến cho Thủ trưởng không hài lòng, hơn nữa y đã đặt mình vào nơi nguy hiểm.
Đương nhiên, Lôi Trị Học không biết nguyên nhân chính của việc Vương Hướng Tiền đã chuyển hướng khi lâm trận, y còn tưởng rằng những công nhân khai thác mỏ gặp nạn đều đã chết.
- Khắc Nhân, anh hãy sắp xếp thời gian, tôi sẽ cùng những người trong mạng lưới điện quốc gia và mạng điện ngầm tỉnh Tây tiến hành một cuộc thảo luận ba bên.
Nhân cơ hội toàn bộ tinh thần và thể lực của Hạ Tưởng đều tập trung vào sự cố tai nạn khai thác mỏ, thì Lôi Trị Học quyết định bắt tay vào việc tái tổ chức mạng điện ngầm của Tỉnh Tây.
Nếu sự cố tai nạn khai thác mỏ không thể đem lại lợi ích chính trị cho y, lại là sự việc do Ủy ban nhân dân quản lý thì y không muốn tham gia vào, chi bằng để tâm đến nơi khác, mượn cơ hội để tập trung vào tìm hướng đột phá trong việc đối đầu giữa mạng điện ngầm tỉnh Tây và mạng lưới điện quốc gia, cũng là để tìm một vốn liếng kha khá để cá cược vào chuyện nhập cục.
Âu Khắc Nhân tự nhiên hiểu được dụng ý của Lôi Trị Học:
- Tôi sẽ sắp xếp ngay, xin Thư ký Lôi cứ yên tâm, mọi việc đều sẽ ổn thỏa.
Việc xử lý sự cố tai nạn khai thác mỏ đang rất căng thẳng và được tiến hành một cách nhanh gọn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai sẽ có thể có kết quả điều tra sơ bộ. Hạ Tưởng quyết định ngày mai hoặc trễ lắm là ngày mốt sẽ mở thêm một cuộc họp báo.
Liên tục mở cuộc họp báo công bố kết quả xử lý là một tình tiết quan trọng trong kế hoạch của hắn.
Sau khi tan sở, mang theo một cơ thể mệt mỏi về nhà, từ khi vừa xuống máy bay đến giờ hầu như hắn không được ngồi yên một giây nào, họp liên tục, họp ở hiện trường và họp ở Tỉnh ủy, mệt đến nỗi toàn thân rã rời. Quan chức cũng là người, phía sau sự hào nhoáng cũng có nỗi khổ tâm, Tào Thù Lê đã nấu xong cháo và nướng xong bánh chờ Hạ Tưởng về.
Hạ Tưởng ăn bánh mà mình yêu thích, ăn một chén cháo thơm lừng, và gắp một dĩa dưa muối mà Tào Thù Lê tự làm, đột nhiên liền vô cùng xúc động và nói:
- Có lúc nghĩ lại, hạnh phúc cũng thật đơn giản, chính là khi mệt có một chiếc giường, đói thì có cái bánh, bệnh thì có người lo, nhưng con người có lòng tham vô đáy, cho dù đã có số tài sản cả trăm triệu cả tỷ cũng không chịu từ bỏ một lợi ích cỏn con trước mắt, kết quả bị lòng tham của mình hại chết.
- Anh lại có đạo lý lớn gì nữa? Em không biết lòng tham của con người lớn bao nhiêu, em chỉ biết được các nhà khoa học đã làm một thử nghiệm…
Tào Thù Lê nói là không biết, dựa vào trí thông minh của cô ấy làm sao mà cô ấy không biết? Chẳng qua là chỉ muốn khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy vui hơn thôi:
- Nhốt một chú khỉ vào trong lồng, bên ngoài lồng lại có một trái chuối, chú khỉ đưa tay ra ngoài lấy trái chuối, tay bị kẹt ở bên ngoài chiếc lồng, vì muốn ăn được chuối nó đã không chịu buông tay, cuối cùng cái lồng bị cháy, lửa lan lên người nhưng nó vẫn không nỡ bỏ trái chuối để chạy thoát thân.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Con người thông minh hơn con khỉ được bao nhiêu? Đều vì lợi ích mà không chịu buông tay, thà chết trong lòng tham của mình.
Sau bữa cơm, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đang nói một số việc nhà, trò chuyện về tương lai của Hạ Đông, lại có một cuộc gọi không đúng lúc gọi đến.
Là Quý Như Lan.
Quý Như Lan là một cô gái hiền lành và tinh tế, lại gọi điện đến trong lúc Hạ Tưởng đang ở nhà thì nhất định là có việc gì quan trọng. Từ sau khi Tào Thù Lê đến Tấn Dương, những người như Quý Như Lan, Nghiêm Tiểu Thì gồm cả Phó Tiên Tiên chưa ai từng liên lạc với Hạ Tưởng ngoài giờ làm việc.
Hạ Tưởng liền bắt lấy điện thoại:
- Như Lan, có việc gì vậy?