QUAN THẦN

- Đoán xem em đã gặp ai ở Mỹ?

Mỗi lần Phó Tiên Tiên nói chuyện với Hạ Tưởng, chưa bao giờ tỏ ra khách khí, vừa rồi hỏi một câu không đầu không đuôi, sau đó lại tự trả lời:

- Hoa Nhài Vàng, Bạc.

Suốt hai tháng qua không có liên lạc gì với Phó Tiên Tiên, cũng không biết cô đã đi nơi nào, trước nay cô vẫn luôn không thích ở một chỗ, thường xuyên đi ngao du khắp nơi, không ai có thể biết chắc hiện tại cô đang ở đâu. Hoá ra hai tháng trước đã đến Mỹ, mà điều khiến Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, làm sao cô gặp được Hoa Nhài Vàng, Bạc?

Nước Mĩ đâu phải nhỏ, chắc chắn không phải là cuộc gặp gỡ tình cờ.

Quả nhiên, Phó Tiên Tiên còn nói tiếp:

- Em đến nước Mỹ giải sầu, bỗng nhiên nghĩ tới Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng đang sống tại nước Mỹ, cho nên đã liên hệ với các cô ấy... Anh thật là người vô tình, chẳng nhẽ một chút cũng không quan tâm các co ấy sống thế nào được sao?

Sao tự nhiên Phó Tiên Tiên lại nghĩ rằng hắn là kẻ không có lương tâm?

Mà quả thật kể từ khi Hoa Nhài Vàng, Bạc đi đến nay, vẫn chưa từng có liên hệ nào. Không phải không nghĩ đến việc liên lạc với các cô ấy, mà là không có lời nào để nói. Nga Ni Trần liều chết đọ sức, cuối cùng chứng cứ vô cùng xác thực, Cổ Hướng Quốc bị toà phán án tử hình, đồng thời gã cũng được hoãn việc thi hành án tử hình, nhưng vì nguyên nhân Nga Ni Trần liên quan đến chính trị, cho nên việc gã tạm chưa bị án tử hình thì cũng không có nghĩa là sớm thoát khỏi cảnh tù tội, chỉ sợ mức án cuối cùng là tù chung thân, mà nhẹ nhất cũng phải 20 năm tù giam.

Nga Ni Trần e là không sống nổi 20 năm, cho nên có thể dự đoán được quảng đời còn lại của gã sẽ phải ở trong tù. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nga Ni Trần có kết cục ngày hôm nay, không có quan hệ gì với bàn tay sắt của hắn, bởi vậy hắn không muốn liên lạc với Hoa Nhài Vàng, Bạc, cũng biết các cô cũng có tâm tư là rất căm hận hắn.

- Hỏi thăm mấy cô ấy giúp anh, có gì cần giúp, cứ việc nói, anh sẽ cố giúp hết sức.

Hạ Tưởng không biết phải an ủi các cô ấy thế nào, đành phải nói những lời khách khí.

- Thật là, chẳng có chút thành ý nào.

Không biết vì sao Phó Tiên Tiên lại đứng về phía của Hoa Nhài Vàng, Bạc:

- Đừng bao giờ nói chuyện với em bằng cái giọng điệu Thị trưởng đó. Bằng không đừng trách sao em không nể tình. Nói cho anh biết nha, Hạ Tưởng, Hoa Nhài Vàng, Bạc đã đáng thương lắm rồi, cuộc sống của họ ở Mỹ cũng đâu dễ chịu gì, tiền mà Nga Ni Trần dành lại cho họ, hầu hết đều bị giữ lại, còn một ít thì bị chính phủ Mỹ niêm phong thu giữ, bảo là sau khi điều tra rõ sẽ hoàn trả, hiện tại họ sống ngày nào chỉ biết ngày đó. Không ngờ anh lại chẳng có chút lương tâm nào, ngay cả một tiếng hỏi thăm cũng không có.

Dẫu gì Hạ Tưởng cũng là một Thị trưởng, cũng không nhớ rõ đã mấy năm không có ai mắng chửi hắn —— tất nhiên người mắng chửi hắn cũng có, nhưng làm gì có ai dám đứng trước mặt hắn mà mắng chửi —— Phó Tiên Tiên lại nói hắn không có lương tâm đến hai lần, hắn không chỉ không giận, mà quả thật còn thấy chút xấu hổ, không ngờ rằng Hoa Nhài Vàng, Bạc lại chật vật sống từng bữa ở Mỹ, càng không nghĩ tới tiền Nga Ni Trần gửi sang lại có lai lịch bất chính, nên bị tạm giữ điều tra.

Hạ Tưởng vô cùng đau lòng.

- Anh chấp nhận lời trách móc của em, Tiên Tiên, hãy thay anh xin lỗi đến họ một tiếng...

Lời muốn nói vẫn chưa thốt ra hết, đã bị Phó Tiên Tiên chặn lại:

- Có việc gì anh cứ nói thẳng với họ, em không rảnh mà làm người chuyển lời.

Điện thoại lại đổ chuông, một hồi lâu sau, mới có người rụt rè lên tiếng từ đầu bên kia:

- Chào ngài, Thị trưởng Hạ. Cuộc sống của tôi và em gái bên này cũng tốt lắm, ngài không cần lo lắng, cũng đừng nghe Tiên Tiên nói lung tung.

Điện thoại dường như bị người khác đoạt lấy, sau đó là tiếng của một người khác:

- Thị trưởng Hạ, không cần anh thông cảm hay thương hại cho chị em tôi, chúng tôi có thể tự nuôi sống được bản thân. Nếu có thời gian thì phiền anh có thể dành thời gian đó quan tâm dùm người cha đang ở trong tù của chúng tôi, như vậy chúng tôi đã biết ơn anh lắm rồi.

Người lên tiếng đầu tiên là Hoa Nhài Bạc, tiếp theo là tiếng của Hoa Nhài Vàng.

Hạ Tưởng lần đầu tiên cảm thấy nghẹn ở cổ, không thốt được lời nào, hắn bất đắc dĩ lắc đầu:

- Tôi có đến thăm chủ tịch Trần một lần vào buổi lễ mừng năm mới. Cuộc sống của ông ấy trong trại giam cũng rất tốt, lại chấp hành tốt nội quy trong đó…

Tiếng Hoa Nhài Bạc nhỏ nhẹ, trầm bổng phát ra từ ống nghe:

- Suốt thời gian qua không có lấy một cuộc điện thoại, chị em chúng tôi tuy rằng không có cho anh, nhưng cũng không không hổ thẹn với anh, anh quả là người không có lương tâm.

- Em đừng nói Thị trưởng Hạ như vậy, anh ấy là người tốt.

- Người tốt gì, chỉ là đạo đức giả thôi. Đêm đến chỉ biết vùi đầu ngủ trong chăn ấm nệm êm, chẳng thèm quan tâm gì đến chuyện khác, hắn ta có phải là đàn ông hay không?

- Không phải chính em bảo là chỉ được phép đứng xem chứ đừng đụng vào.

- Đàn bà con gái lúc nào chẳng nói một đường nghĩ một nẻo, nói vậy mà hắn cũng tin? Hắn là đồ ngốc hả?

Hạ Tưởng đổ mồ hôi hột, có lẽ cộng thêm việc xa cách. Khiến cho tính cách của Hoa Nhài Bạc càng thêm mạnh mẽ.

...

Không biết Liên Nhược Hạm đi tới trước mặt từ khi nào, dường như đã nghe loáng thoáng được cái gì, khuôn mặt cười nhưng lại như không:

- Lại vụng trộm nói chuyện với em nào vậy? Em biết đàn ông con trai luôn có tính mèo mả gà đồng, trong mắt anh thì em và cô bé Lê chẳng còn sức thu hút nữa rồi, đúng không?

Hôm nay làm sao vậy, không thấy hoa đào nở, hắn sao đã làm tổn hại đến hoa đào rồi? Hạ Tưởng làm bộ hết nhìn đông tới nhìn tây, còn khịt khịt mũi vài cái:

- Trên đồng cỏ thế này sao lại ngửi thấy mùi dấm vậy nhỉ? Chẳng nhẽ hôm nay em không dùng nước hoa mà dùng dấm sao?

Liên Nhược Hạm tức giận, bước đến định đá Hạ Tưởng một cái, không ngờ Hạ Tưởng lại ôm chầm lấy cô:

- Có chuyện này cần em giúp đỡ, thật ra là chuyện của hai chị em đáng thương này…

- Sinh đôi? Hai chị em nhà họ Hoa?

- Phải.

Hạ Tưởng thật thà đáp.

- Khẩu vị ngày càng cao rồi đó.

Liên Nhược Hạm trêu chọc nói.

- Không phải, em hãy nghe anh nói đã, là chuyện nghiêm túc.

Hạ Tưởng biết Liên Nhược Hạm không phải là người không biết lý lẽ, hơn nữa cô cũng từng nghe nói đến chuyện của Hoa Nhài Vàng, Bạc, không giấu được, nên đã đầu đuôi gốc ngọn nói ra cuộc tao ngộ của hai chị em họ bên Mỹ.

- Cái chuyện nợ tình nợ nghĩa của anh lại muốn em thay anh hoàn trả, anh may mắn thật đó, hên là em không phải người keo kiệt.

Liên Nhược Hạm quả nhiên mềm lòng.

- Nếu là ở thời cổ đại, Em chính là vợ chính thất. Chính thất phải độ lượng với các tiểu thiếp, như vậy mới có thể khiến người khác nể phục.

Hạ Tưởng nhẹ nhàng nịnh.

- Đàn ông các anh ai cũng xấu xa như vậy cả, ai cũng mong có được ba bốn cô vợ xinh đẹp vây quanh hầu hạ, Anh cũng chẳng khác gì, đừng có kiểu đại vỹ ba lang với em.

Liên Nhược Hạm không phục mà nhéo Hạ Tưởng một cái, cô lúc nào cũng vậy, nhéo đến mức Hạ Tưởng méo cả miệng.

Nhéo rồi lại thấy đau lòng, vội thổi giúp hắn, sau đó lại gọi điện thoại đến công ty bên Mỹ, giải thích vài câu, còn nói:

- Xong rồi, đã thu xếp chuyện của hai chị em nhà hoa của anh rồi đấy, tiện cho anh yêu chiều bất cứ lúc nào, đến lúc đó nếu như anh có cần phải đến Mỹ, nhớ tìm em chi trả vé máy bay.

Hạ Tưởng ngây ngô cười, không lên tiếng, mọi việc cứ để Liên Nhược Hạm tha hồ nói.

Một lát sau, Phó Tiên Tiên lại gọi điện thoại tới:

- Xem như là anh còn chút lương tâm, mọi việc được giải quyết ổn rồi. Mà anh cũng giỏi thật đấy, còn trực tiếp gọi điện thoại đến Phó thị trưởng, còn có một công ty truyenfull.vn lớn đưa ra yêu cầu mời hai chị em họ đến đó làm việc, lương bổng cũng rất cao, điều kiện làm việc rất tốt. Không ngờ bản lãnh của anh lớn như vậy? Xem như em cũng được mở mang tầm mắt, hay là em ngủ cùng anh một đêm, anh cũng thu xếp cho em một công việc tốt như vậy nhé?

Hạ Tưởng đang đau cả đầu, còn tâm trí đâu mà nghe Phó Tiên Tiên trêu chọc:

- Đừng bậy bạ nữa, chờ em về rồi nói sau, anh có việc cần giải quyết gấp.

- Đồ có mới quên cũ, chẳng chút lương tâm nào.

Phó Tiên Tiên hét lên một câu, cúp điện thoại.

Ai là mới, ai là cũ? Hạ Tưởng mơ hồ, đàn bà con gái thật khó đối phó, ở Thành ủy đã có Trần Khiết Văn, bên cạnh có Liên Nhược Hạm, bên kia bầu trời có Hoa Nhài Vàng, Bạc và Phó Tiên Tiên...

Theo sau, lại thương định một chút về mục đích đầu tư với Liên Nhược Hạm, ý tưởng của Hạ Tưởng là xây dựng trang viên mang tính chất Cửu Hào Công Quán, được gọi là trang viên Hoa Hải, Liên Nhược Hạm lại không muốn kiếm tiền, chỉ nghĩ xây dựng thành một trang viên tư nhân.

- Bỏ ra 2 tỷ có lẽ là đủ rồi.

Liên Nhược Hạm cậy giàu lên mặt, ngón tay trắng nõn chỉ trỏ:

- Xây biệt thự ở đây, xung quanh được bao bởi vườn cây, chỗ này là trồng các loại đào, bên này là cây hạnh. Em không cần kinh doanh đối ngoại, phức tạp lắm, chỉ muốn xây dựng một câu lạc bộ tư nhân, dùng để bày trí tình yêu của em thôi.

Hạ Tưởng là Thị trưởng, cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, vậy mà vẫn bị lời nói của Liên Nhược Hạm làm hoảng sợ, chi ra 2 tỷ, chỉ để xây dựng một trang viên cá nhân, vậy có thể xem là xa xỉ không? Hắn thật sự chịu không nổi nữa rồi.

- Xây dựng câu lạc bộ mang tính chất của Cửu Hào Công Quán, sẽ thu hút lượng lớn các thương gia đến từ Bắc Kinh, có lợi cho việc nâng cao hình tượng thành phố Thiên Trạch, càng có lợi cho việc triển khai công tác thu hút đầu tư, hơn nữa khách thương nhân một khi nhiều, dự án Kinh Bắc Tân Thành của Thiên Trạch cũng có thể sớm mở ra cục diện.

Lúc này Liên Nhược Hạm dịu dàng ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, lắc đầu thở dài một tiếng:

- Giá khất tùy khất, giá tẩu tùy tẩu (một người con gái bị gả cho một tên ăn mày hay một ông lão thì cũng phải sống với người đó đến hết đời), đã gả cho Thị trưởng thì phải đi theo GDP, lúc nào em cũng bị anh tính kế để phục vụ cho những chiến tích của anh. Anh cũng thật không biết xấu hổ.

Tuy là nói như thế, Liên Nhược Hạm cũng biết Hạ Tưởng quả thật một lòng suy nghĩ đến sự phát triển của thành phố Thiên Trạch, bèn đồng ý:

- Dù sao em đã bán cho anh rồi, anh nói sao em nghe vậy. Nhưng nói trước, em chỉ chi ra 2 tỷ mà thôi, nếu như không đủ thì anh tự tìm cách đi, hy sinh sắc tướng thì em cũng không màng đến, dù sao em cũng không bỏ ra thêm một cắc nào nữa.

Hạ Tưởng nổi giận:

- Anh đường đường là Thị trưởng mà lại hy sinh sắc tướng sao? Chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại thôi là đã có 1 tỷ trong tài khoản rồi

- Thật không?

Liên Nhược Hạm vẻ mặt trêu đùa, giống như hoa đào:

- Nếu như tối nay anh làm em hài lòng, em lấy ra hai tỷ. Còn nếu như không tốt, thì anh cũng từ bỏ giấc mơ này đi, nói xem, có đồng ý không?

Hạ Tưởng hết chỗ nói rồi...

Một lần thoải mái khó mà tìm được, hắn lại dẫn Liên Nhược Hạm đến nơi xa nhất vùng đồng cỏ khảo sát, lại giới thiệu những kiến trúc mới vùng Kinh Bắc Tân Thành cho cô được biết. Liên Nhược Hạm đương nhiên vô cùng ủng hộ sự nghiệp của Hạ Tưởng, lập tức gọi điện cho Thiểm Liên, bảo y đại biểu cho Tập đoàn Viễn Cảnh đi đến thành phố Thiên Trạch khảo sát dự án Kinh Bắc Tân Thành, tranh thủ đưa ra nguồn vốn đầu tư 1 tỷ.

Trên thực tế dự án Tân Thành Kinh Bắc có liên kết chặt chẽ với một loạt hoạt động kinh tế của Hạ Tưởng, chỉ có hoạt động kinh tế càng ngày càng nhiều, mới có thể xúc tiến giao lưu, mới có thể mang đến phồn vinh.

Người nhiều, tiền nhiều, thị trường bất động sản mới có thể thịnh vượng đi lên. Chỉ cần không phải khách đầu cơ bất động sản có ác ý, nhà đầu tư từ Bắc Kinh đến mua thuê văn phòng, Hạ Tưởng đương nhiên đều rất hoan nghênh. Trên thực tế sức mua của người dân thành phố Thiên Trạch rất thấp, chỉ có thể đánh vào lượng khách hàng tiềm năng từ bên ngoài.

Liên hợp lễ hội văn hóa du lịch, trang viên Hoa Hải, nhà máy điện sức gió, còn có rất nhiều hạng mục kinh tế mới phát triển khác, đều gián tiếp đem lại phồn vinh cho mảng động bất động sản, đồng thời đều xúc tiến phát triển kinh tế, cũng vì sự thịnh hành của Tân Thành Kinh Bắc mà gây dựng nền móng.

Bất động sản trước kia là việc vô cùng quan trọng để các chính quyền địa phương tăng sức phát triển kinh tế, Hạ Tưởng cũng không thể bỏ qua ngành này. Nhưng làm thế nào để nó phát triển tốt, làm thế nào để phát huy hiệu quả và lợi ích cho thành phố Thiên Trạch, hắn cũng đã suy xét rất nhiều.

Liên Nhược Hạm chỉ ở lại Thiên Trạch một ngày, ngày hôm sau trở đã về Bắc Kinh. Hạ Tưởng cũng không còn tâm trí giữ cô lại, bởi vì sự tình ở huyện Bào Mã sắp dẫn đến một loạt rung chuyển, hắn phải chú ý thật kỹ.

Tổ điều tra liên hợp đã xuống huyện, lần này tổ điều tra liên hợp chỉ điều tra vấn đề huyện Bào Mã làm giả báo cáo tuyên truyền câu chuyện của nhân vật, cùng với việc phòng Công an huyện Bào Mã bao che hành vi trái pháp luật nghiêm trọng của bọn tội phạm buôn ma túy, vi phạm cùng một nơi, dường như đã bị người ta quên đi...

Bình luận

Truyện đang đọc