QUAN THẦN

Gian phòng ở Giai Chi Nhạc rất độc đáo, không giống với bố trí của quán ăn thông thường, ngược lại giống quán trà, không, còn thoải mái hơn cả quán trà, trong phòng có sô pha, có ghế nằm, có ghế quý phi, nếu như có thêm giường, thì càng giống nhà khách chứ không phải quán ăn rồi.

Ánh đèn của gian phòng ảm đạm mà mập mờ, kết hợp với ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ cùng nước sông dập dờn, lại là mùa xuân khoan khoái dễ chịu, khiến cho cuộc hẹn có vẻ đẹp mông lung.

Nghiêm Tiểu Thì ngoài mặc áo đầm dài ra, còn mặc cả áo khoát bên ngoài, đến gian phòng rồi, cô ấy cởi áo khoát ra, vắt lên giá áo, lập tức để lộ ra hai bờ vai thon dài, trắng như ngọc, tinh khiết không một vết dơ.

Trên người Nghiêm Tiểu Thì đã hồi phục lại như lúc ban đầu, cũng tốt, không để lại bất kỳ cái thẹo nào, cũng xem như trong cái rủi có cái may. Trải qua sự việc lần này, cô ấy càng trầm tĩnh càng ung dung hơn trước rất nhiều, đôi ngực cao ngất của cô, eo nhỏ duyên dáng, và cả phần mông, không một chỗ nào là không đẹp đến cực đỉnh, cổ nhân có câu thơ - Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.. Nhất cố nghiêng nhân thành, tái cố nghiêng nhân quốc. (Nơi phương Bắc có mỹ nhân, nhan sắc tuyệt trần như tiên. Thoáng nhìn thành đã nghiêng, nhìn thêm lần nữa đảo điên nước nhà)

- Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc! (Không màng thành ngã nước nghiêng, chỉ e khó gặp người tiên hai lần)

Hạ Tưởng đột nhiên hứng thú, thốt ra câu thơ cuối cùng.

- Hôm nay anh có chút lo ra…

Sóng mắt Nghiêm Tiểu Thì chuyển động, nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi lại hướng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Dượng cả đời lận đận trong quan trường, lúc ở cấp sở thì nghĩ đến cấp tỉnh, lúc ở cấp tỉnh thì nghĩ đến cấp quốc gia, bây giờ cuối cùng phải lui xuống rồi, cũng trong một lúc nghĩ thông rồi, như trút được gánh nặng, hôm qua em và ông ta đã nói chuyện điện thoại, cũng gọi ông ấy một tiếng dượng rồi, ông ấy đồng ý một cách rất tự nhiên.

Thảo nào trứơc kia Nghiêm Tiểu Thì rất ít gọi Phạm Duệ Hằng là dượng, thì ra bên trong có lý do không muốn người ta biết. Làm quan lâu rồi, một mặt tính cách con người cũng bị lu mờ rất nhiều, rất nhiều người đều sẽ trở nên kì quặc.

- Tuổi ông Phạm còn chưa đến lúc, bây giờ xuống, cũng có chút đáng tiếc …

Hạ Tưởng không tiện nói thêm gì, Phạm Duệ Hằng còn hai năm nữa mới đến tuổi, bây giờ lui xuống sớm, mà không phải đến Mặt trận tổ quốc cả nước hay dưỡng lão, âu cũng là kết quả của việc vận hành thất bại.

Tuy nhiên nghĩ thôi cũng có thể lý giải được, không phải Tỉnh ủy nào cũng đều có cơ hội được đãi ngộ dưỡng lão như cấp phó quốc đâu, phần lớn vẫn sẽ dừng lại ở cấp tỉnh bộ.

Hạ Tưởng càng lo lắng hơn là sau khi Phạm Duệ Hằng đi rồi, ai sẽ tiếp nhận tỉnh Yến, là Cao Tấn Chu hay là tên nào đó đột nhiên nhảy ra ở thủ đô? Dự đoán thì lính nhảy dù là có nguy cơ cao hơn một tí, bởi vì thời gian Cao Tấn Chu nhậm chức không bao lâu, hơn nữa Cao Tấn Chu lại là dòng dõi nhà họ Ngô, Trung ương sẽ không thể yên tâm để thế lực gia tộc quản lý vùng đất trực thuộc.

Lại nghĩ, Tỉnh Yến có không ít Ủy viên thường vụ đều là mới nhậm chức dạo gần đây, không cần biết ai đảm nhiệm, chí ít vài vị trí chủ chốt như Chủ Tịch tỉnh sẽ không thay đổi, cũng sẽ không có sự dao động quá lớn, thế thì sức ảnh hưởng của hắn vẫn còn, vậy có thể đảm bảo cho đám Bành Vân Phong, Chu Duệ Nhạc, Chung Nghĩa Bình, Từ Tử Kỳ phát triển thuận lợi, hắn cũng yên tâm rồi.

Trong mấy người, những người khác đều tốt, khá là thành thục điềm đạm, thậm chí là Chung Nghĩa Bình cũng khiến Hạ Tưởng yên tâm, chỉ có Từ Tử Kỳ là không để người ta bớt lo được. Hai hôm trước còn nghe Chu Duệ Nhạc vô tình nói ra, hình như Từ Tử Kỳ đang muốn ly hôn, sút chút nữa là bị gã làm cho tức chết.

Liền ngay tức thì gọi điện thoại tới, mắng cho Từ Tử Kỳ một trận, thân là cán bộ lãnh đạo, ly hôn là việc đại kỵ, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiền đồ.

Từ Tử Kỳ ở trước mặt Hạ Tưởng vô cùng thành thật, rất khiêm nhường mà tiếp nhận phê bình, nói là gã quen biết với một cô gái tên là Lý Hoa, bị cô ấy mê hoặc, muốn cưới cô ta, nhưng sau này hiểu ra rồi, lại hối hận, may thay là Lý Hoa cũng không xem là thật, nếu như Lý Hoa tưởng thật, quậy lên một cái, mọi chuyện sẽ không cách nào cứu vãn được nữa.

Hạ Tưởng giận Từ Tử Kỳ không nên thân lại mắng cho gã vài câu, người vấp ngã mà không biết rút kinh nghiệm là tên ngốc, một người sao có thể vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ chứ?

Ở Tỉnh Yến có vài tên theo phe của Hạ Tưởng đếm cũng không nhiều, hắn không thể không quan tâm, nhất là tỉnh Yến bao quanh Bắc Kinh – Thiên Tân, nếu như vận hành và thao tác tốt, con đường thăng tiến sẽ rất thuận lợi, bất kể là đến Ủy ban trung ương quá độ, hay là vào thủ đô liên lạc quan hệ, đều gặp may mắn tiện lợi.

Cũng chính vì Hạ Tưởng thích Tỉnh Yến hơn, mới khiến hắn sau khi đến Tỉnh Tương, lại không có ý vun đắp thân tín, tuy nhiên hôm nay bàn đến cục thế của Tỉnh Yến, lại khiến tư tưởng của hắn trôi xa hơn, làm cho hắn đột nhiên có cảm giác, cũng nên gầy dựng lực lượng của mình ở tỉnh Tương, dù sao cũng đã là Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nhân vật đứng thứ tư của Tỉnh Ủy, muốn đào tạo vài thân tín, cũng không phải chuyện gì khó khăn.

- Đúng rồi, anh cũng xem như nói đúng một vài điểm, dượng gần đây tâm trạng không được tốt, có thể do hụt hẫng, ông ấy vốn muốn đi Mặt trận tổ quốc, cuối cùng cũng không đi được…

Trong số phụ nữ mà Hạ Tưởng biết thì Nghiêm Tiểu Thì, tuy rằng không thể coi là người ít quan tâm chính trị nhất, nhưng xưa nay cũng không hứng thú đối với chính trị lắm, hôm nay vừa gặp mặt đã chủ động bàn chuyện chính trị, cũng khiến Hạ Tưởng cảm thấy thú vị.

Mặt trận tổ quốc toàn quốc tới đó cũng không dễ, nào phải là Mặt trận tổ quốc địa phương, Phạm Duệ Hằng hụt hẫng cũng có thể hiểu được.

Nghiêm Tiểu Thì đứng ở ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía Hạ Tưởng, nhìn từ sau lưng, dáng người cô ấy như liễu, khuôn mặt như tranh vẽ, đứng trước cửa số mở toan ra, giống như bức tranh vẽ người đẹp đang ngắm trăng.

Vừa đúng lúc ở nơi xa xa trên bầu trời đêm, không biết là ai đã bắn pháo hoa, chiếu rọi trong màn đêm, nổ ra những tia sáng đẹp mắt, bóng dáng Nghiêm Tiểu Thì có pháo hoa làm nền, càng làm nổi bật hình dáng xinh đẹp, chỉ có điều trong thoáng chốc, Hạ Tưởng trong lòng không yên, cảm thấy hình ảnh của Nghiêm Tiểu Thì cô đơn mà thương cảm, còn lạc lỏng hơn cả pháo hoa.

Một cô gái đã dùng gần mười năm tuổi thanh xuân, hắn làm sao gánh vác được phần trách nhiệm nặng nề này?

Đột nhiên, trong lòng Hạ Tưởng lại vô cùng thương tiếc đối với Nghiêm Tiểu Thì, nhớ lại một câu nói mà Nghiêm Tiểu Thì đã nói với hắn khi còn trong bệnh viện, vẫn còn bên tai…

- Cả đời của em chỉ vì một mình anh, giữ mình trong sạch như ngọc!

Những phụ nữ bên mình, Cổ Ngọc đơn giản mà vui vẻ, Tống Nhất Phàm thuần khiết mà rộn rã, Phó Tiên Tiên đơn giản mà bướng bỉnh, chỉ có Nghiêm Tiểu Thì, tâm tư tinh tế mà nhiều suy nghĩ, tuy rằng cũng có một mặt suy nghĩ quá nhiều, nhưng tình cảm cô ấy đối với hắn, lại là mối tình thanh khiết đẹp đẽ nhất nhân gian.

Hạ Tưởng đó giờ luôn là người đàn ông dám gánh vác, tại sao vẫn một mực không dám gánh vác mối thâm tình của Nghiêm Tiểu Thì? Hắn lặng lẽ đứng dậy, đi đến sau lưng Nghiêm Tiểu Thì, từ phía sau dang hai tay ra ôm cô vào lòng, cuối đầu nói vào tai cô một câu:

- Tiểu Thì, mấy năm nay, vất vả cho em rồi.

Nghiêm Tiểu Thì đang nhìn trăng thương cảm, sự dịu dàng khó có và những lời ấm áp của Hạ Tưởng, một nhát xuyên vào trái tim cô đơn và kiên trì của cô, ngay lập tức chỉ thấy toàn thân mềm nhũn không còn sức lực, nước mắt nóng hổi chảy dài, tức thì liền xụi lơ trong lòng của Hạ Tưởng:

- Anh đúng là kẻ nhẫn tâm, nhiều năm như vậy rồi, trông ngôi sao mong mặt trăng, cũng không trông được một tiếng nói đường hoàng từ anh.

Rượu không say người người tự say, Hạ Tưởng lần đầu tiên có một dục vọng mãnh liệt muốn chiếm lấy Nghiêm Tiểu Thì, hơn nữa còn là sự bùng phát chưa từng có. Nghiêm Tiểu Thì cũng thuận theo ôm lấy cổ của Hạ Tưởng, chủ động dâng lên đôi môi nóng bỏng.

Đôi môi của Nghiêm Tiểu Thì ướt át mà nồng ấm, khẽ run lên, còn có cả mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi, trong cảnh xuân và ánh trăng hoa lệ như vậy, trong màn đêm khiến người ta mê say nhường này, Hạ Tưởng dùng sức ôm chặt lấy Nghiêm Tiểu Thì vào lòng, giơ tay mò ra sau lưng cô ấy, tìm kiếm dây kéo của cái đầm, nhưng lại tìm không thấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Chuyện lạ, không lẽ đây là áo trời không một vết chỉ khâu như truyền thuyết sao?

Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên cười khúc khích, nhẹ nhàng đẩy Hạ Tưởng ra, nhấc áo đầm một cái, áo đầm liền tự động tụt xuống từ hai bờ vai, để lộ ra làn da bên trong trắng nõn như ngọc, đẹp không tả xiết, Hạ Tưởng trong lúc nóng lòng, đưa tay cởi bra của Nghiêm Tiểu Thì ra, một đôi thỏ ngọc hoạt bát đáng yêu liền bày ra trước mắt.

Nghiêm Tiểu Thì đỏ mặt tía tai, thẹn thùng kêu một tiếng, xụi lơ trên ghế quý phi, Hạ Tưởng liền thuận thế đè xuống, đè sát cô ta dưới mình, Nghiêm Tiểu Thì liền bắt đầu cởi áo của Hạ Tưởng ra, lúc cởi được giữa chừng, cô ấy đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, giọng điệu nhỏ nhẹ nói một câu:

- Em mắc cỡ, gian phòng rộng quá rồi, em muốn, em muốn, em muốn vào toilet…

Người con gái gìn giữ mười năm vì mình, cái gì cũng phải chìu theo cô ấy, Hạ Tưởng cúi người ôm lấy Nghiêm Tiểu Thì, đi đến toilet, vừa đẩy cửa nhìn vào đã không khỏi tức cười, dù sao cũng không phải là nhà khách, toilet rất nhỏ, hai người hầu như không thể xoay người được.

Nghiêm Tiểu Thời lại nói:

- Anh ngồi bên dưới, em ngồi bên trên.

Hạ Tưởng không nói gì, tuy nhiên thấy cô ấy gần như mắc cỡ đến độ không thể ngẩng đầu lên được, cũng chỉ đành chìu cô, vừa ngồi lên nắp labo, Nghiêm Tiểu Thì lại căn dặn nói:

- Nhắm mắt lại.

Được thôi, đều chìu cô, Hạ Tưởng nghe lời nhắm mắt, lại có thể nghe được Nghiêm Tiểu Thì đã cởi đi miếng vải che chắn cuối cùng, cô ấy hiện giờ, chắc chắn đã trần truồng đứng trước mặt hắn.

Đang lúc đoán mò, thì cảm giác có một thân thể nóng như lửa áp sát tới, cô ngồi trên đùi của hắn, ôm chặt lấy phần thân trên của hắn, thì thào nói:

- Em muốn làm người phụ nữ của anh.

Hạ Tưởng cảm nhận được tâm trạng nôn nóng của Nghiêm Tiểu Thì, liền tìm kiếm lỗ đột phá, không ngờ vừa mới tiếp xúc, Nghiêm Tiểu Thì lại "A" một tiếng kêu lên:

- Đau quá, em không làm đâu!

Cố tình chọc tức người ta không bằng? Hạ Tưởng ôm chặt lấy cô không chịu buông ra, không ngờ Nghiêm Tiểu Thì lại khóc:

- Em có chút sợ đau, thật sự có chút, hơn nữa hôm nay hình như còn là thời kỳ nguy hiểm, anh tha cho em đi được không? Lần sau em nhất định không trốn nữa.

Hạ Tưởng dở khóc dở cười, nhưng nghĩ đến việc đàn ông thực sự phải hiểu cho phụ nữ, không thể để người con gái mình yêu bị tổn thương, liền đồng ý với cô:

- Nhưng mà nói rõ rồi đấy, lần sau không được phép làm người ta mất hứng nữa.

- Dạ!

Nghiêm Tiểu Thì đứng dậy, dịu dàng gật đầu đáp một tiếng, lại thắc mắc hỏi tới:

- Anh vừa nảy hình như vào được một chút, em có được tính là đã cho anh rồi không?

- …

Hạ Tưởng đã không còn lời nào để nói.

Hai ngày sau, Triệu Tuyên Minh chính thức bị phê chuẩn bắt giữ, Trần Tập Minh không thông qua Mai Hiểu Lâm truyền đạt, mà là đích thân báo cáo tiến triển mới nhất của vụ án cho Hạ Tưởng, sau khi Hạ Tưởng nghe xong, trong lòng điềm tĩnh, biết được sự việc đang tiến triển theo đúng hướng đã định ra.

Ý đồ dựa dẫm của Trần Tập Minh rất rõ ràng, hơn nữa cũng là người có thể sử dụng được, bởi vì Trương Hiểu đã âm thầm giới thiệu Trần Tập Minh với hắn, trong lòng Hạ Tưởng liền có tính toán.

Cách mà Diệp Thiên Nam lợi dụng Triệu Tuyên Minh để xoay chuyển tầm mắt, đúng là một nước cờ dở, đem tảng đá đập vào chân mình. Đương nhiên, cũng không phải nói Diệp Thiên Nam không đủ tầm nhìn, mà là gã hiểu chưa đủ sâu về Phó Tiên Phong, cũng chính vì Phó Tiên Phong kịp thời chuyển hướng mới dẫn đến việc Diệp Thiên Nam xôi hỏng bổng không.

Nói cho cùng, vẫn là tầm mắt xem xét thời thế của Hạ Tưởng dài lâu, thành công lợi dụng việc điều chỉnh nhân sự làm con mồi cực lớn, khiến cho Phó Tiên Phong chuyển hướng gió, điều chỉnh nhân sự dẫn nhưng mà chưa phát, nhưng có thể dự kiến được là, theo lịch trình điều chỉnh nhân sự đề ra, vòng đọ sức mới lại sắp được khuấy động lần nữa

Kỳ thực Hạ Tưởng thấy rằng, cái khuấy động nhất không phải việc điều chỉnh nhân sự, mà là theo cuộc đọ sức từ việc điều chỉnh nhân sự mà vấn đề điều tra tài khoản tham ô của bốn thiếu gia ở Tỉnh Tương bị phơi bày ra ngoài.

Chỉ là khiến Hạ Tưởng không lường tới là, Diệp Thiên Nam cũng không phải hạng tầm thường, chính là trước khi hắn còn chưa thu thập đủ chứng cứ, đám người Diệp Địa Bắc đột nhiên dừng tay lại, hơn nữa còn có dấu hiệu muốn lẩn trốn ra nước ngoài!

Bình luận

Truyện đang đọc