QUAN THẦN

Lý Đinh Sơn cười mắng:

- Đồ láu cá, phản ứng khá thông minh. Tuy nhiên về sau đừng hơi một tí đã lôi Trưởng ban Phương vào. Như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt đến ông ấy. Có một số việc không nhất định phải đưa ra ngoài mới có thể giải quyết được. Ra tay ngầm cũng có thể giúp được mà.

Phương Cách tỏ vẻ khiêm tốn học hỏi:

- Vâng ạ, tôi nhớ kỹ, Bí thư Lý. Không phải là vì tôi sốt ruột sao? Kẻ nào vô sỉ như vậy chứ? Dám bôi nhọ Hạ ca ở sau lưng, rất láo toét.

Chờ Phương Cách đi rồi, Lý Đinh Sơn gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ.

Tống Triêu Độ nghe xong, hơi trầm ngâm nói:

- Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh là người của Phòng Tự Lập. Phòng Tự Lập bất hòa với Tần Thác Phu, vẫn muốn lên làm Chủ nhiệm. Lần này y bán mạng như vậy có thể là được sự đồng ý ở đâu đó. Y là người của Cao Thành Tùng.

- Chẳng lẽ là Bí thư Cao muốn tìm Hạ Tưởng gây phiền toái? Đường đường là một Bí thư Tỉnh ủy, sai người chèn ép một Phó chủ tịch huyện, rất mất mặt.

Lý Đinh Sơn không kìm nổi kinh ngạc nói.

Tống Triêu Độ gượng cười hai tiếng, trào phúng nói:

- Bí thư Cao trí tuệ rộng lớn, chèn ép đối thủ có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho nên cũng đừng kinh ngạc làm gì. Chuyện của Hạ Tưởng có khả năng liên quan tới tôi, bởi vì cậu ta đang âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh, cũng có quan hệ gián tiếp với Cao Thành Tùng. Mà trong tay tôi cũng có đủ chứng cớ chính xác để có thể vặn ngã Cao Kiến Viễn. Tôi đã thương lượng với cậu ta, một sáng một ngầm, phân biệt tiến hành.

- Thì ra là thế!

Lý Đinh Sơn hơi cảm thán nói:

- Hạ Tưởng không kể lại cho tôi chuyện này. Tôi nghĩ là cậu ta sợ tôi bị liên lụy. Triêu Độ, hiện tại ông không tiện ra mặt, hay là để tôi ra mặt chu toàn một chút?

- Tạm thời không cần!

Tống Triêu Độ trầm mặc một lát, bỗng nhiên mỉm cười:

- Hạ Tưởng không dễ bị Phòng Tự Lập bắt như vậy đâu. Hơn nữa tôi thấy phẩm hạnh cậu ta không tồi, hẳn là không có vấn đề lớn về kinh tế. Việc này là một cơ hội để cậu ta giúp tôi một chuyện, trước hết dời lực chú ý của Bí thư Cao, sau đó tôi sẽ thả một quá pháo lớn ra.

Hạ Tưởng đi theo Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh tới thành phố Yến. Hắn nghĩ sẽ trực tiếp đến tòa nhà Thành ủy, không ngờ Nhạc Phương nhận được một cuộc điện thoại. Vốn hai người có thái độ coi như khá khách khí bỗng nhiên biến đổi 180 độ, vẻ mặt lạnh lùng, đưa Hạ Tưởng thẳng tới một nhà khách bí mật ở ngoại ô, cũng cưỡng chế hắn giao di động ra, sau đó không hề phân trần liền giam hắn trong một căn phòng bịt kín.

Hạ Tưởng ngạc nhiên, thế này là thế nào? Chẳng lẽ cứ thế vào giam? Cũng quá khinh suất nhỉ!

Hỏi Nhạc Phương, Nhạc Phương không trả lời, chỉ nói với hắn:

- Khi nào nghĩ thông suốt thì nói với tôi một tiếng, tôi cho anh giấy và bút, ghi lại tất cả các vấn đề của anh.

Hạ Tưởng nói:

- Tôi không có bất cứ vấn đề gì cần khai báo cả. Ở huyện An tôi cũng đã nói rồi, mời các anh đưa ra chứng cớ rõ ràng.

Bao Nguyệt Minh quyết liệt nói:

- Đừng có ba xạo. Nếu không có chứng cớ, chúng tôi đã không bắt anh. Thành thật khai báo vấn đề của anh đi thì sẽ được rộng lượng khoan hồng. Nếu không, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Anh cứ suy nghĩ cho kỹ, tuy nhiên tôi cần phải nhắc nhở anh, đừng có ảo tưởng không thực tế.

Hai người vừa đi, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, là sự im lặng mà Hạ Tưởng chưa từng bao giờ thể nghiệm. Bí thư tỉnh ủy là chư hầu một phương, luôn luôn có quyền lực hô mưa gọi gió. Hạ Tưởng lắc đầu cười khổ. Hạn chế tự do thân thể, lại không thể liên lạc với bên ngoài. Lúc này hắn chỉ có một việc có thể làm là đi ngủ.

Ngẫm lại từ trước tới giờ, ngày nào cũng bận rộn bôn ba, hiện tại rốt cục có một cơ hội an tâm nghỉ ngơi tốt như thế nào, sao có thể buông tha chứ? Hắn thấy trong phòng đã chuẩn bị đầy đủ chăn nệm liền thoải mái nằm xuống, chỉ chốc lát sau đã ngủ ngon lành như không có chuyện gì xảy ra.

Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh đợi trong chốc lát không hề nghe thấy âm thanh gì. Hai người tò mò đi tới, thấy Hạ Tưởng đã ngủ, không kìm nổi cười lạnh:

- Còn thực sự nghĩ rằng có người có thể cứu được mình ra ngoài sao? Bí thư Cao đã tự mình lên tiếng thì vụ án của mày khẳng định sẽ trở thành vụ án thép, chạy không thoát được. Trong địa bàn tỉnh Yến này, Bí thư Cao muốn chỉnh một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ như mày cũng chẳng khác gì thu thập một con kiến. Ngủ đi, chờ khi mày tỉnh ngủ sẽ không còn cơ hội ngủ ngon nữa đâu.

Bao Nguyệt Minh và Nhạc Phương trở lại phòng mình. Bao Nguyệt Minh nói với Nhạc Phương:

- Lão Nhạc, ông nói chúng ta điều chỉnh toàn bộ tài liệu của Hạ Tưởng ném hắn vào chỗ chết, khẳng định sẽ đắc tội với chỗ dựa của hắn. Nghe nói hắn cũng có chút lai lịch, liệu sau này có thể tìm chúng ta gây phiền toái hay không?

- Sợ cái gì? Ông không nghe Phó chủ nhiệm Phòng nói, việc này là Bí thư Cao tự mình gật đầu và hỏi thăm về vụ án à? Một khi chúng ta chứng thực được tội danh của Hạ Tưởng, sẽ công khai ra ngoài. Đến lúc đó chúng ta đều là công thần, đều được Bí thư Cao nhớ kỹ tên, về sau khẳng định có thể từng bước thăng chức. Hạ Tưởng cho dù có chỗ dựa cứng rắn, nhưng chỉ cần tội danh của hắn được xây dựng thì ai còn dám bảo vệ hắn nữa? Người ta còn ước gì cắt hết quan hệ với hắn ấy chứ. Ông và tôi phá án đã nhiều năm, có phải chưa bao giờ gặp loại chuyện này đâu? Mới đầu còn xem giao tình quan hệ thế nào, đều muốn nói hộ nhau vài câu, nhưng một khi tội danh được định ra, mỗi người đều lẩn đi thật xa, bất cứ ai cũng sẽ không thừa nhận có quan hệ tốt với hắn. Tường đổ mọi người đẩy thêm, việc trong quan trường đều là vậy cả mà.

Hai người lại thầm thì một hồi, cảm thấy bắt Hạ Tưởng không thành vấn đề. Không ai có thể bị giam một tuần lại không chủ động tìm người nói chuyện. Nói dài nói dai thành ra nói dại, sẽ lọt miệng, sẽ chẳng khác gì tự khai báo vấn đề.

Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh cũng có đủ kiên nhẫn chờ Hạ Tưởng chủ động mở miệng.

Hạ Tưởng biến mất, khiến cho sóng to gió lớn.

Đầu tiên là Liên Nhược Hạm biết tin trước tiên, lập tức gọi điện thoại đến Bắc Kinh, lấy việc cắt đứt quan hệ để uy hiếp nhưng không có kết quả. Tiếp đó cô lại gọi điện thoại cho Cao Tấn Chu, hỏi Cao Tấn Chu có thể giúp Hạ Tưởng hay không, Cao Tấn Chu chỉ lập lờ cho qua chuyện.

Liên Nhược Hạm lại gọi điện thoại cho Trần Phong.

Trần Phong trả lời rất kiên quyết, nói cô cứ yên tâm, ông ta sẽ nghĩ hết các biện pháp giúp Hạ Tưởng, nói cô không cần sốt ruột. Ông ta đã biết hết sự việc của Hạ Tưởng, khẳng định sẽ đòi lại công lý cho hắn. Đông thời Trần Phong cũng khuyên Liên Nhược Hạm không cần bối rối, ông ta tin Hạ Tưởng có thể ứng phó được hết mọi việc. Tất cả những người có liên quan tới hắn đều phải bình tĩnh đối mặt, càng bình tĩnh mới càng có sức mạnh.

Liên Nhược Hạm cũng dần khôi phục lại bình tĩnh, biết cô có hoảng hốt cũng không giải quyết được sự việc, hoảng hốt càng dễ mắc lỗi, liền cố gắng bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, sau đó nói cho Cao lão rằng Hạ Tưởng, người được ông yêu thích nhất, đã bị người của Ủy ban Kỷ luật thành phố bắt mang đi, không biết đang ở đâu.

Cũng không biết Cao lão gọi điện thoại nói gì với Cao Tấn Chu, Cao Tấn Chu lập tức gọi điện thoại trở về, nói cho Liên Nhược Hạm rằng việc này trong lúc nhất thời sẽ không có kết quả, ông ta cũng không tiện nhúng tay. Dù sao chuyện này có liên quan tới lợi ích của gia tộc và Bí thư Cao, ông ta không có khả năng đối nghịch một cách lộ liễu với gia tộc mà chỉ có thể âm thầm chu toàn.

Liên Nhược Hạm cũng không khách khí, nói thẳng một câu:

- Chính khách, không dám nhận trách nhiệm.

Cô mặc kệ thể diện Cao Tấn Chu, cứ nói như vậy.

Sau đó cô lại nhận được điện thoại của Tào Thù Lê.

Tào Thù Lê khóc lóc trong điện thoại:

- Chị Liên, chị mau cứu anh Hạ Tưởng, được không? Chị nhất định phải cứu anh ấy. Em biết chị cũng thích anh ấy, anh ấy cũng thích chị. Chỉ cần chị có thể cứu anh ấy ra, em tình nguyện tặng anh ấy cho chị.

Vốn Liên Nhược Hạm cũng khá kiên cường, đang chuẩn bị vận dụng sức mạnh của cha mình, thông qua Bắc Kinh gây áp lực với tỉnh Yến. Cô tự nhận cũng khá kiên cường, không dễ bị kẻ địch làm rối loạn. Cho dù Hạ Tưởng bị người mang đi, cô cũng vẫn không ngừng tự an ủi mình rằng hắn nhất định sẽ bình an, hắn nhất định có thể chống đỡ được. Thật vất vả mới tạo được sự kiên cường và niềm tin nhưng chỉ một câu nói của Tào Thù Lê đã bị đánh bại.

Liên Nhược Hạm cũng khóc.

Cô khóc rất thương tâm, cũng không biết là lo lắng cho an nguy của Hạ Tưởng hay là vì Tào Thù Lê biểu lộ thâm tâm. Cô nghẹn ngào nói vào điện thoại:

- Cô bé Lê, chị rất xin lỗi em, nhưng chị thật sự không kìm nổi yêu anh ấy. Em đừng trách chị được không? Chị vĩnh viễn là chị Liên của em, mà Hạ Tưởng cũng vĩnh viễn là Hạ Tưởng của em.

Tào Thù Lê vốn cũng cố nén khóc nhưng nghe Liên Nhược Hạm nói vậy, lại khóc thất thanh:

- Chị Liên, em sợ lắm. Em sợ em sẽ mất anh ấy. Em nguyện lòng hy sinh hết thảy để cứu anh ấy. Nếu chị còn gì e ngại, em tình nguyện để chị cưới anh ấy, chỉ cần chị có thể cứu anh ấy ra. Chị Liên, hai ngày nay ngày nào em cũng gặp ác mộng, ngày nào cũng tỉnh dậy trong tiếng khóc. Chị có biết em lo lắng thế nào không?

Liên Nhược Hạm thầm thở dài sâu kín từ trong đáy lòng. Cô và Tào Thù Lê là hai cô gái nhưng đều nóng ruột nóng gan vì Hạ Tưởng, cũng không biết vị lãnh diện lang quân của mình hiện tại đang như thế nào? Anh ấy có chịu nổi người ta tra khảo hay không?

Tào Vĩnh Quốc muốn trực tiếp tìm Ủy ban Kỷ luật thành phố. Ông ta giận không thể kìm nổi. Hạ Tưởng bị người tóm đi một cách không minh bạch như vậy, cho dù là Bí thư Tỉnh ủy cũng không thể coi trời bằng vung như vậy. Trần Phong ngăn ông lại, khuyên ông không cần kích động, trước hết cứ quan sát hai ngày nữa rồi nói sau. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trần Phong cũng không biết tìm chỗ để xả cơn tức giận, ngược lại còn khuyên Tào Vĩnh Quốc:

- Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng bị bọn họ mang đi từ huyện An, với hiểu biết của ông và tôi về cậu ta, ông nghĩ cậu ta sẽ chịu thiệt trong tay người của Ủy ban Kỷ luật sao? Ủy ban Kỷ luật thành phố có mấy địa điểm bí mật trong thành phố thì tôi đều biết cả, chúng ta cứ án binh bất động xem tình hình thế nào. Tôi nghĩ lần này có kẻ quyết tâm dồn Hạ Tưởng vào chỗ chết nhưng chính là vì trong lòng họ không tự tin nên mới làm vậy. Nếu chúng ta tự làm rối loạn trận tuyến thì ngược lại càng có lợi cho bọn họ. Tôi nghĩ cứ tạm thời im lặng một thời gian cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.

Tào Vĩnh Quốc tỉnh táo nghĩ lại, cũng hiểu Trần Phong nói có lý, chẳng qua ông quan tâm quá nên bị loạn, cho nên vẫn không quá yên tâm, hỏi tiếp:

- Nếu chẳng may Hạ Tưởng thiếu kinh nghiệm, bị bọn họ lừa thì làm sao?

Trần Phong khoát tay, cười hàm súc:

- Khi Hạ Tưởng còn ở tổ cải tạo thôn nội đô, cậu ta còn bị ít người lừa sao? Nhưng ông có thấy ai thành công lừa hay lợi dụng được cậu ta chưa? Tôi cảm thấy, cậu ta không lợi dụng người khác đã là tốt lắm rồi.

- Còn nữa, ông có biết cậu ta và Phó bí thư Vương có quan hệ khá tốt không?

Trần Phong hỏi vẻ hứng thú

- Biết một chút, không rõ chi tiết. Hạ Tưởng làm việc đều có chủ trương, cũng không nói nhiều với tôi.

Tào Vĩnh Quốc đáp.

- Vậy ông cũng biết, Phó bí thư Vương và Chủ nhiệm Tần có quan hệ không tầm thường chứ?

- Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tần Thác Phu?

Tào Vĩnh Quốc sửng sốt, lắc lắc đầu.

- Phó bí thư Vương và Chủ nhiệm Tần không thể không biết chuyện xảy ra với Hạ Tưởng. Với giao tình giữ họ và Hạ Tưởng, cho dù không ra mặt nói giúp một phen thì cũng phải hỏi vài câu chứ. Nhưng bọn họ lại không hề nói tới chuyện này, từ đó đã thuyết minh vấn đề. Hơn nữa Lý Đinh Sơn cũng không có động tĩnh, lại càng không nói tới Tống Triêu Độ. Tuy nhiên thật ra Trưởng ban Phương lại tìm tôi một lần, hỏi tôi mấy câu.

Tào Vĩnh Quốc nghe Trần Phong liên tiếp nhắc tới tên mấy người mới giật mình phát hiện, vô hình trung, Hạ Tưởng đã trở thành một thân cây khỏe mạnh, từ bề ngoài không nhìn ra điều gì nhưng kỳ thật dưới gốc đã hình thành đủ các nhánh rễ, đã có một mạng lưới quan hệ rất có trọng lượng. Một mình hắn đã đủ tác động tới rất nhiều người, thật sự là không đơn giản.

- Nói gì cơ?

Tào Vĩnh Quốc thả lỏng tâm tư, hỏi,

- Trưởng ban Phương hỏi tình hình gần đây của Hạ Tưởng, còn nói chờ sau khi có tin tức về Hạ Tưởng, bảo cậu ta tới tìm ông ta một chuyến. Ông ta muốn nhờ Hạ Tưởng chuyển cho Phương Cách một ít quần áo.

Trần Phong cười cười lắc đầu:

- Ông xem, ông là quan tâm quá nên bị loạn. Nhiều người như vậy đều coi trọng Hạ Tưởng, đều nghĩ rằng cậu ta có thể bình an vô sự đi ra. Vĩnh Quốc, ông nên an tâm đi, có việc gì cần làm thì cứ làm đi.

Tào Vĩnh Quốc cũng cười, gật gật đầu.

Tương tự với Tào Vĩnh Quốc, kỳ thật Lý Đinh Sơn cũng đứng ngồi không yên. Tuy rằng Tống Triêu Độ có thể làm Lã Vọng buông cần, nhưng y sao có thể an tâm được chứ? Suy đi tính lại một hồi, y lại lái xe tới thành phố Yến, tìm Sử lão. Quan hệ giữa Lý Đinh Sơn và Sử Khiết vẫn là không gần không xa. Có lẽ Sử Khiết cũng đã phai nhạt tâm tư, cũng không cưỡng cầu nữa, gần đây không nhắc lại vấn đề phục hôn. Lý Đinh Sơn gõ cửa, khẽ gật đầu hỏi Sử Khiết:

- Sử lão có nhà không?

- Có, vừa mới ngủ dậy, đang đi tản bộ trong sân. Đinh Sơn, con nói muốn anh chơi với nó. Có thời gian thì anh đưa nó đi công viên chơi một chút, được không?

Sắc mặt Sử Khiết không được tốt lắm, có vẻ khá mệt mỏi.

Lý Đinh Sơn thân thiết hỏi:

- Được. Anh sẽ tranh thủ thời gian đưa con đi. Em làm sao vậy? Dường như sắc mặt không được tốt lắm.

- Không có gì, chẳng qua là ngủ không ngon. Ba lớn tuổi rồi, gần đây hay bị cảm, thân thể không tốt lắm. Mời thầy thuốc cũng không kiểm tra ra được gì. Em luôn lo lắng cho ba.

Sử lão chẳng những là chỗ dựa lớn nhất của Sử Khiết mà còn là chỗ dựa duy nhất của cô và lúc này, cho nên bệnh tình của ông đã tác động không nhẹ vào thần kinh yếu ớt của cô.

Trong nháy mắt, tim Lý Đinh Sơn mềm nhũn lại. Y nghĩ Sử Khiết ly hôn với mình nhiều năm như vậy, vẫn luôn một mình vừa phải nuôi dạy con, vừa phải chăm sóc Sử lão. Tuy rằng tính cách cô không được tốt lắm nhưng quả thật sống cũng khá vất vả. Hiện tại y tuổi cũng không còn trẻ nữa, còn có thể cầu mong điều gì cao xa? Sử Khiết tuổi cũng lớn, tính tình cũng đã kiềm chế rất nhiều, có lẽ cũng nên quay lại với nhau.

Lý Đinh Sơn ngồi trên sô pha, nhắm mắt suy nghĩ lại mọi việc. Chờ khi Sử Khiết mang một ly trà đưa tận tay y, y đột nhiên có cảm giác như được hồi sinh, liền nắm lấy tay Sử Khiết:

- Sử Khiết, chúng ta phục hôn đi.

Sử Khiết lập tức sửng sốt, không thể tin được nhìn Lý Đinh Sơn, hồi lâu sau mới rơi lệ nói:

- Rất xinh lỗi anh, Đinh Sơn. Em sai lầm rồi, trước kia em không tốt đối với anh. Em đã quá tùy hứng không hiểu chuyện. Hiện tại em mới biết được, một người phụ nữ mạnh mẽ quá cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Về sau em sẽ nhất định nghe lời anh.

Lý Đinh Sơn cũng xúc động bùi ngùi, nhẹ nhàng nói:

- Đừng nói chuyện đó nữa, đừng nói nữa, tất cả đã qua rồi. Trước kia anh cũng có nhiều điểm không đúng, trước kia anh cũng quá hiếu thắng.

Hai người ôm nhau khóc mùi mẫn một hồi.

Sử lão đi dạo về, liếc mắt liền thấy không khí có vẻ khác lạ. Ông cũng không nói ra, chỉ cười ha hả:

- Chẳng trách ba nhảy mí mắt mấy lần, hóa ra có chuyện tốt tới cửa. Tiểu Khiết, có phải cần xử lý chuyện lớn không nhỉ?

Sử Khiết ngượng ngùng nói:

- Ba, con đã lớn tuổi rồi, còn chuyện gì phải xử lý nữa chứ? Mời mấy người bạn thân tới ngồi với nhau là được.

Lý Đinh Sơn tỏ vẻ tán thành:

- Không nên lộ ra, không nên lộ ra.

Nếu trước kia, Sử Khiết khẳng định sẽ yêu cầu tổ chức to, hơn nữa còn đề xuất rất nhiều yêu cầu quá mức. Quả nhiên hiện tại khi đã lớn tuổi, cô cũng trở nên chín chắn hơn rất nhiều.

Sử Khiết nói phải đi làm việc của cô, để lại không gian cho Sử lão và Lý Đinh Sơn.

Bởi vì Lý Đinh Sơn và Sử Khiết gương vỡ lại lành cho nên Sử lão rất vui vẻ, tuy nhiên sau khi nghe Lý Đinh Sơn kể lại chuyện Hạ Tưởng, thần sắc ông cũng trở nên rất nghiêm nghị, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.

- Trước kia tôi cũng đã từng qua lại một chút với Cao Thành Tùng. Người này lòng dạ hẹp hòi, thích so đo tỉ mỉ chi ly, không cho người khác khiêu chiến quyền uy của y, khi đả kích đối thủ thì lòng lang dạ sói, thậm chí có thể nói là không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu y đã trực tiếp cho người cùa Ủy ban Kỷ luật thành phố ra mặt trong khi chưa có chứng cớ xác thực đã dám mang Hạ Tưởng đi, khẳng định là y cho rằng mình có thể một tay che trời tại tỉnh Yến, chỉ cần y muốn xử lý ai thì tuyệt đối không cho người đó cơ hội trở mình.

Sử lão nặng nề nện quải trượng xuống đất, đau lòng nói tiếp:

- Nếu xét về tài năng thì Cao Thành Tùng cũng có, nhưng nhân phẩm của y không được. Quan trọng là chúng ta ở ngoại vi, không thể có hành động gì, chỉ có thể nhìn xem Hạ Tưởng có thể chống đỡ được hay không, có mở mồm gì hay không. Nếu có thể kiên trì một tuần không bị đột phá thì bọn họ bắt buộc phải thả người. Nếu không thả, cái mặt già này cũng không thể ngồi im được nữa.

Lý Đinh Sơn nghe Sử lão phân tích xong, càng thêm sầu lo:

- Tiểu Hạ dù sao vẫn còn trẻ tuổi, nếu chẳng may bị bọn chúng lừa gạt nói ra những điều không nên nói thì sao? Chẳng lẽ cứ như vậy là xong cả đời luôn à?

- Mấu chốt là bản thân Tiểu Hạ có vấn đề gì không?

- Không có. Con có thể cam đoan là cậu ta sẽ không hề có chuyện gì bất hợp pháp. Con cũng khá hiểu về tính cách con người của Tiểu Hạ.

- Con phải tự tin vào ánh mắt của mình, cũng càng phải tin tưởng vào năng lực của Tiểu Hạ.

Sử lão hơi trầm ngâm suy tư rồi nói tiếp:

- Hiện tại không gấp được, còn chưa tới lúc công khai đối kháng với Cao Thành Tùng. Hơn nữa tôi nghĩ sự tình của Hạ Tưởng không chỉ tác động đến phía chúng ta mà còn ảnh hưởng tới các thế lực khác. Đinh Sơn, cứ an tâm một chút, đừng sốt ruột.

Lý Đinh Sơn đành phải bất đắc dĩ gật gật đầu.

Trong số tất cả những người quan tâm tới Hạ Tưởng thì Tiếu Giai thật ra lại là người nhẹ nhàng nhất. Bởi vì có khi cả tuần cô và hắn mới liên lạc với nhau một lần, hơn nữa gần đây cô cũng bận kinh khủng, lại thêm cô không phải người trong quan trường nên căn bản không biết Hạ Tưởng đã xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ có mình cô không biết Hạ Tưởng bị mang đi.

Khác với sự bực bội của Lý Đinh Sơn, trong sự bất an của Tần Thác Phu lại có sự bứt rứt, nóng ruột. Nếu không có Vương Bằng Phi ngăn cản lại thì ông ta đã sớm ra mặt hạ lệnh cưỡng chế hai người Nhạc Phương thả Hạ Tưởng ra.

Trong một phòng trà im lặng, Tần Thác Phu cầm chén trà lên, liên tiếp uống mấy nhấp, lại đẩy bộ bài đi nói:

- Không chơi nữa, không có tâm mà chơi. Phó bí thư Vương, ông đúng là giỏi nhẫn nhịn. Ông nói xem, đến hiện giờ mà Phòng Tự Lập vẫn không hề nói với tôi một tiếng, cứ như thể không hề có chuyện gì xảy ra vậy, cứ giả vờ không biết. Ông nói hắn như vậy có phải là khinh người quá đáng không? Không thể ỷ lại rằng có chỗ dựa là Bí thư Cao là ngay cả quy củ cơ bản của quan trường cũng không hiểu chứ? Còn nữa, y không nói một câu nào đã bắt Hạ Tưởng. Cho dù y không biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và tôi khá tốt, chẳng lẽ không biết Hạ Tưởng và Phó bí thư Vương là ông đi lại khá gần sao? Bắt người không nói một tiếng, còn mỗi ngày đều đi tới đi lui khắp các bộ môn trong Ủy ban Kỷ luật, muốn đoạt quyền của tôi sao? Thế này chẳng phải là tát thẳng vào mặt tôi sao?

Tần Thác Phu càng nói càng kích động, đứng lên, cứ đi đi lại lại ngay tại chỗ.

- Ngồi xuống lão Tần, ngồi xuống!

Vương Bằng Phi vẫn ngồi bất động, cười ha hả nói:

- Nhiều người lớn đầu rồi mà khi gặp việc vẫn xử sự như trẻ con vậy. Nếu Hạ Tưởng mà cũng giống như ông thì cậu ta đã vào rồi đừng có nghĩ tới chuyện ra nữa. Đừng có sốt ruột, sốt ruột cũng vô dụng. Bí thư Cao lên tiếng, Phòng Tự Lập đương nhiên phải kiêu ngạo vài ngày. Chờ qua vài ngày, y không tra được gì, đến lúc đó ông có thể hợp tình hợp lý yêu cầu y thả người. Nếu y không thả, tôi sẽ đại biểu cho Thành ủy ra mặt đè y. Không thể để cho y chỉ nhìn lên tỉnh mà không coi thành phố ra gì như hiện tại được. Nhưng giờ thì thôi, vẫn phải nhịn một chút.

Tần Thác Phu ngồi xuống:

- Biết là phải nhịn một chút. Không thể bỏ qua thể diện Bí thư Cao được, phải có một thời gian giảm xóc. Nhưng dù sao Tiểu Hạ cũng vẫn còn rất trẻ, nếu chẳng may bị người ta lừa nói ra mấy câu gì đó thì làm sao chứ?

- Tôi cũng khá lo lắng về Hạ Tưởng. Ngay cả Tổng giám đốc Thành cũng bị kinh động, cũng gọi điện thoại cho tôi, nói tôi nghĩ biện pháp chu toàn một chút. Bởi vì Tập đoàn Đạt Tài vừa mới ký kết hiệp nghị đầu tư với huyện An, Tổng giám đốc Thành vẫn luôn thấy là vì có Hạ Tưởng nên mới quyết tâm đầu tư vào huyện An. Nếu Hạ Tưởng không ở đó nữa, ông ta không tự tin khi đầu tư vào đó, khả năng sẽ tính toán rút lui. Hơn nữa Tổng giám đốc Thành cũng khá coi trọng Hạ Tưởng, không muốn cậu ta bị hủy tiền đồ như vậy.

- Thành Đạt Tài đúng là lắm tiền thế mạnh, nhưng ông ta có thể ảnh hưởng được Bí thư Cao không?

Tần Thác Phu ngồi xuống. Quả thật ông cũng có chút cẩu thả nhưng vẫn có một mặt tưởng như thô lỗ thật ra rất tinh tế:

- Tôi biết Tổng giám đốc Thành có đủ sức ảnh hưởng trong tỉnh Yến, tuy nhiên nếu muốn tác động được tới Bí thư Cao, chỉ sợ vẫn còn kém không ít. Tổng giám đốc Thành là nhân vật thủ lĩnh của ngành bất động sản. Sức ảnh hưởng của ông ta không ở chính trị mà là trong lĩnh vực kinh tế.

- Lão Tần, hiện tại là thời đại chiến tích, kinh thế quyết định chiến tích. Cho nên kinh tế và chính trị có sự gắn kết mật thiết không thể tách rời. Được rồi, không nói tới Tổng giám đốc Thành nữa. Nói xem ông muốn đối phó với Phòng Tự Lập như thế nào?

- Hắn có Bí thư Cao làm chỗ dựa, trong lúc tạm thời tôi cũng không thể làm gì được hắn. Nhưng dám chơi chiêu thức bằng mặt không bằng lòng với tôi như vậy, về sau hắn đừng mong có ngày lành ở Ủy ban Kỷ luật. Tôi làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này đâu phải chỉ là bù nhìn. Chờ xem.

Tần Thác Phu quả thật rất tức giận về Phòng Tự Lập, thở hổn hển nói.

- Tôi ủng hộ ông, lão Tần.

Vương Bằng Phi cười tủm tỉm nói, trong mắt lại thoáng hiện lên một tia sầu lo. Hạ Tưởng rốt cục có thể vượt qua được hay không?

So sánh với thành phố Yến gió nổi mây phun thì huyện An cũng không bình tĩnh. Đến ngày thứ ba sau khi Hạ Tưởng bị mang đi, Tập đoàn Đạt Tài lên tiếng tuyên bố tạm dừng kế hoạch đầu tư tại huyện An, còn khi nào bắt đầu thì cần một lần nữa đánh giá lại mức độ rủi ro của việc đầu tư. Người sáng suốt đều có thể thấy được, Tập đoàn Đạt Tài làm như vậy là vì Hạ Tưởng.

Lý Đinh Sơn và Thịnh Đại không cảm thấy gì nhưng Khâu Tự Phong thì trở nên mặt mũi cực kỳ khó coi. Y không ngờ sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng lại lớn tới như vậy. Chẳng những rất nhiều phóng viên đã sớm dự định đến huyện An phỏng vấn, đưa tin việc siêu thị Giai Gia quyên tặng mười ngàn bộ bàn ghế đột nhiên đều nói có việc, phải tạm hoãn việc phỏng vấn, ngay cả mấy chục triệu đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài cũng rất có thể sẽ ngâm nước nóng hết. Y chỉ có thể tức giận nghiến răng, oán hận nói:

- Mày giỏi lắm Hạ Tưởng, bản lĩnh lớn thật. Đừng tưởng rằng không có mày, huyện An sẽ không thể phát triển. Tao không tin.

Cho dù không tin nhưng khi Khâu Tự Phong gọi điện thoại cho mấy nhà đầu tư khai phá quen biết ở thành phố, đề nghị họ tới khai phá khu du lịch thì tất cả mọi người đều lấy đủ mọi lý do để lảng tránh. Cuối cùng có một nhà đầu tư khai phá có quan hệ khá tốt với Khâu Tự Phong mới nói cho y biết tình hình thực tế:

- Tập đoàn Đạt Tài đã lên giọng tuyên bố tạm thời đình chỉ đầu tư, bất động sản tỉnh Yến còn ai dám đến huyện An nữa chứ? Chưa nói tới việc mạo hiểm đắc tội Tập đoàn Đạt Tài sẽ có phiêu lưu mạo hiểm lớn tới mức nào, mà cái chính là trong lòng mọi người đều không tự tin. Tập đoàn Đạt Tài còn phải tạm dừng dự án đó thì mấy nhà tiểu thương mới nổi chúng tôi đi tới đó, nếu làm không tốt thì mất cả chì lần chài.

Khâu Tự Phong hiểu được, tình hình hiện tại, ngoại trừ Tập đoàn Đạt Tài, không còn một doanh nghiệp nào dám tiếp nhận làng du lịch.

Y vô cùng chán nản.

Càng khiến y uể oải là, từ sau khi Lệ Triều Sinh đề nghị ở huyện An không thể mở rộng việc khai thác đá vôi, được Lý Đinh Sơn và Mai Hiểu Lâm mạnh mẽ thúc đẩy, lại thêm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vinh Chi, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Nghê Chính Phương tán thành, cuối cùng thông qua biểu quyết tại hội nghị thường vụ. Nói cách khác, trong khoảng thời gian ngắn, đề xuất khai thác mỏ tại huyện An của Khâu Tự Phong đã bị phủ quyết.

Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn phủ quyết, trừ phi y lại đề xuất khai thác quặng thạch anh. Nhưng nếu Cường Giang Hải đã làm giả tài liệu rằng hàm lượng thạch anh là thấp, giờ mà nhắc lại việc khai thác thạch anh thì không thể nghi ngờ chính là tự tát vào mặt mình.

Cục diện do Khâu Tự Phong tỉ mỉ bố trí đã hoàn toàn thất bại. Bỗng nhiên y cảm thấy trước mắt mờ mịt, thậm chí không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Càng nghĩ, y lại càng phát hiện tất cả các ngành sản xuất trụ cột của huyện An đều gần như nằm hết trong tay Hạ Tưởng. Tách khỏi Hạ Tưởng, ngoại trừ khu du lịch Tam Thạch vẫn đang từng bước phát triển thì gần như tất cả các phương diện khác đều lâm vào đình trệ.

Tại sao có thể như vậy? Hạ Tưởng thật sự quan trọng như vậy sao? Hắn thật sự tài giỏi như vậy sao?

Nhưng như vậy vẫn còn chưa tính. Có mầy lần Mai Hiểu Lâm đi ngang qua người y, không biết là vô tình hay cố ý mà luôn nói một câu "Ăn mày còn đòi xôi gấc". Việc này khiến y tức giận thở hổn hển nhưng lại không thể làm được gì, không thể tranh cãi hoặc lý luận gì được với Mai Hiểu Lâm. Không thể cắt đứt quan hệ cũng không thể mắng mỏ chửi bới, dù sao người ta cũng không nói cụ thể là mình và cũng không phải là lời gì khó nghe mà.

Tâm tư của Khâu Tự Phong cực kỳ buồn bực, mọi việc đều không thuận. Sau đó, y lại nhận được điện thoại từ Bắc Kinh, nói là Mai gia đồng ý bồi thường ở phương diện khác cho Khâu gia nhưng chuyện đám hỏi thì tạm thời là không có khả năng.

Khâu Tự Phong rốt cục nổi giận, liên tiếp ném vỡ mấy chén trà quý. Chỉ đáng thương thư ký Lưu Nghênh Quân của y, ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, sợ rằng nói một câu sai thì sẽ bị ăn mắng chửi oan.

Bởi vì Hạ Tưởng nên ở huyện An, sự bất hòa giữa Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Khâu gần như được công khai hóa, mọi người đều cảm thấy bất an.

Ngược lại với sự gió nổi mây phun ở bên ngoài, Hạ Tưởng lại một mình tiêu dao, ngày nào cũng ăn no ngủ kỹ, cười cười suốt ngày. Hỏi hắn cái gì hắn cũng đều 3 không "không nghe, không thấy, không biết". Tóm lại, hắn hoàn toàn không hề có thái độ nhận tội, thật sự coi nơi này là khu du lịch nghỉ dưỡng.

Theo thời gian trôi đi, tâm tình của Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh càng ngày càng trở nên lo âu.

Nếu từ đầu hai người đều tràn đầy tin tưởng rằng Hạ Tưởng khẳng định sẽ không đánh tự khai, hắn sẽ không thể chịu nổi áp lực, sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ. Đến lúc đó bảo hắn nói gì hắn sẽ nói nấy. Không ngờ Hạ Tưởng không hề có chút cúi đầu giác ngộ nào, ngày nào cũng vui tươi hớn hở, cứ như thể hắn không phải bị tạm giữ mà đang là khách du lịch.

Mặc kệ Nhạc Phương cưỡng bức lợi dụ như thế nào, Hạ Tưởng chỉ đáp lại một câu:

- Mời lấy chứng cớ ra nói chuyện. Không có chứng cớ thì tôi sẽ không nói ra suy nghĩ của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc