QUAN THẦN

Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên, Cổ Ngọc và Hợp Ảnh, là những người xuất hiện sớm nhất trên diễn đàn của tỉnh Yến.

Mạng lưới truyenfull.vn của tỉnh Yến vốn không phát triển, cũng không có diễn đàn có sức thu hút rầm rộ trên cả nước. Sau khi tấm ảnh được đăng lên, chỉ duy trì không đến hai tiếng đồng hồ là đã bị người ta xóa mất. Nhưng vẫn bị người khác cố tình chuyển lên trang diễn đàn có sức ảnh hưởng của cả nước.

Lập tức gây ra náo động.

Không ít người đều thay nhau chửi rủa, nói rằng thì ra cán bộ cấp Phó tỉnh trẻ tuổi nhất cả nước hóa ra là một tên phong lưu, một đêm xài hai em, quả nhiên là tuổi trẻ có khác, đúng là trẻ trung sung mãn, so với tên Thẩm Quan Tây mệt đến chết trên người của hai cô gái thì lợi hại hơn nhiều rồi.

Nhưng việc chửi rủa kéo dài không lâu sau, liền có người phát hiện ra vấn đề, bức ảnh rõ ràng có dấu vết của photoshop. Vị trí đứng của Hạ Tưởng và hai mỹ nữ kia không đúng. Dường như là dưới chân lơ lửng, đang luyện khinh công vậy.

Một khi có người chỉ ra, ánh mắt của mọi người lại như phát hiện được một đại lục mới vậy, xem chi tiết chút đúng là như thế, tấm ảnh quả nhiên là có làm giả!

Lần này dư luận lại nghiêng sang hướng khác, nói là Bí thư Hạ tuổi đời còn trẻ đã có địa vị cao, không bị người khác đố kỵ mới là lạ, chắc hẳn có kẻ đố kỵ Bí thư Hạ thăng tiến quá nhanh, cố tình dùng bức ảnh ngụy tạo này để hãm hại cậu ấy, muốn bôi nhọa cậu ấy, muốn hủy hoại danh tiếng của cậu ấy.

Trong chốc lát, trên mạng tự động hình thành phái bênh vực Hạ Tưởng, công bố rằng hễ là lời lẻ bất lợi đối với Bí thư Hạ, bọn họ cũng sẽ theo dõi đến cùng, phản đối đến cùng, thề chết giữ gìn danh dự cho Bí thư Hạ.

Đương nhiên, cũng có một nhóm người phản đối Hạ Tưởng, thành lập bang Phản Hạ, chống đối gay gắt với Phái bênh vực. Thế nhưng biết làm sao được, Phái bênh vực lực lượng hùng hậu, người đông thế mạnh, tiếng nói của bang phản Hạ nhanh chóng liền bị dập tắt.

Danh tiếng của Hạ Tưởng, từ bề trái chuyển sang bề phải, tức tốc vẽ thành một đường cung, nhanh chóng giành được sự ủng hộ của cư dân mạng

Nhưng nghị luận có liên quan đến Hạ Tưởng, chỉ tồn tại trên mạng thời gian không đến một ngày, theo hành động của lực lượng hậu phương, tất cả những tấm ảnh đã dán lên đều hoàn toàn biến mất. Chỉ trong một đêm toàn bộ biến mất một cách gọn gàng sạch sẽ, dường như chưa từng tồn tại bao giờ vậy, ngay cả lục tìm cũng tìm không được.

Giống như một hài kịch đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cũng giống như một trận chiến dư luận chớp nhoáng trên mạng, vừa giao đấu đã phân rõ thắng bại, còn hạ cả màn nữa.

Chương Quốc Vĩ cả một ngày gần như không xử lý bất kỳ công vụ nào, nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đấu trên mạng, đợi khi mọi thứ đều được phân định rõ, y mới thở dài một hơi nói:

- Hạ Tưởng, hiện giờ tôi thật sự có chút khâm phục anh rồi đấy, đúng là một vở hài kịch đặc sắc, tự biên tự diễn, vừa ngăn chặn được cái miệng của dân mạng, lại vừa ngăn triệt được người có ý đồ tung ảnh của anh lên mạng, anh làm sao mà, mẹ nó thông minh đến như vậy hả?

Chương Quốc Vĩ không phục vẫn là không phục, phẫn nộ vẫn là phẫn nộ, trên thực tế y không thể không bội phục thủ đoạn của Hạ Tưởng. Bởi vì cái vở hài kịch trên mạng đó, từ đầu chí cuối chỉ do một đám người của Hạ Tưởng đang diễn trò, căn bản không phải là bút tích của Ngưu Lâm Quảng.

Ngưu Lâm Quảng cũng muốn đem bức ảnh chụp tung lên trên mạng. Nhưng Hách Tư Vị đề nghị gửi đến thủ đô, từ phía trên tạo áp lực xuống là tốt nhất, Ngưu Lâm Quảng đồng ý rồi.

Tấm ảnh gửi lên trên, bên trên sau khi nghiên cứu, vẫn còn chưa quyết định có nên triển khai điều tra Hạ Tưởng hay không. Thôi Hướng liền đề ra một chủ ý, đem tấm ảnh đăng lên trên mạng trước, tạo ra thanh tế rồi nói, sau đó gã lại thêm chút sức lực ở bên trên, là có thể thành công thúc đẩy việc điều tra lấy chứng cứ từ Hạ Tưởng

Chương Quốc Vĩ nghe theo ý kiến của Thôi Hướng, vừa nói lại với tên Gia Cát bá đạo, để y thực thi việc cụ thể, còn chưa động thủ, trên mạng đã xuất hiện việc hình ảnh photoshop của Hạ Tưởng làm lơ lửng. Kết quả là làm kinh động đến Ban Tuyên giáo Trung ương, Ban Tuyên giáo Trung ương liền hạ lệnh bịt đầu mối!

Giống như là Hạ Tưởng đã thành công diễn một vở kịch lớn. Trước tiên trên dư luận là đứng ở vị trí cao nhất của đạo nghĩa, đồng thời chủ động cho dân mạng phán đoán chủ quan trước, vậy thì sau này tấm ảnh của Hạ Tưởng lại được tung lên mạng lần nữa, cũng là có người sau lưng muốn hãm hại hắn, không thể xem là thật. Tiếp đó, thu hút một cách thành công sự quan tâm và chú ý của Ban Tuyên giáo Trung ương, đồng thời bóp nghẹn mọi khả năng của việc các tấm ảnh đó lại lần nữa gây náo động trên mạng.

Bởi vì Ban Tuyên giáo Trung ương đã ra lệnh cấm đoán rõ ràng, bất kỳ trang web nào cũng không được phát biểu bàn về việc liên quan đến Hạ Tưởng!

Thủ đoạn hai mặt vừa phải vừa trái, trực tiếp phá hỏng hòan toàn ý tưởng mà Thôi Hướng vừa mới nghĩ ra. Hạ Tưởng đủ thông minh, đủ sắc bén, cũng đồng thời gián tiếp nói với Chương Quốc Vĩ, hắn đã đưa tay ra, bắt đầu ra tay phản công rồi.

Chương Quốc Vĩ thầm nghĩ, đừng vội, phía sau còn có chuẩn bị, nếu như chỉ có một đợt công kích thôi, y sẽ không phải là Chương Quốc Vĩ đứng sừng sững mười mấy năm không ngã ở Tần Đường rồi.

Sự kiện trên mạng không thu hút được nghị luận qui mô lớn, rất nhiều người còn chưa phát hiện, thì đã biến mất khỏi tầm mắt rồi, nhưng ảnh hưởng tiếp theo sau thì vẫn còn, biểu hiện cụ thể là việc điều chỉnh nhân sự mà ít người chú ý đến của Tỉnh Ủy.

Qua Tỉnh ủy phê chuẩn, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy miễn đi chức vụ của Trịnh Quan Quần - Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo tỉnh ủy, bổ nhiệm Thường Hào làm Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo tỉnh ủy, không còn giữ chức Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy ở Thiên Trạch nữa.

Thông tin này cũng không thu hút cho lắm, lại không được công bố khắp nơi, chỉ được nhắc sơ qua trong bản tin, rất nhiều người thậm chí còn không chú ý đến.

Nhưng người trong quan trường đều thấy được ý vị sâu xa của tin tức này, trực tiếp sau khi sự việc trên mạng của Hạ Tưởng được Ban Tuyên giáo Trung ương ém nhẹm đi, Trịnh Quan Quần trực tiếp bị miễn chức đến cùng, cũng không được đề bạc phân công vào việc khác. Hiển nhiên cũng kết thúc luôn cuộc đời chính trị, cũng có nghĩa là Tỉnh ủy rất bất mãn đối với Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, về việc xử trí bất lực, phản ứng chậm chạp trong chuyện mạng lưới lần này.

Cũng bao hàm biểu lộ một lập trường khác, chính là mức độ ủng hộ của Tỉnh ủy đối với Hạ Tưởng, chưa hề giảm sút một tẹo nào.

Đương nhiên, người đóng vai trò được lợi là Thường Hào, sinh mệnh chính trị lại mở ra một bản đồ quy hoạch mới.

Vào ngày thứ ba sau khi Phó Nghĩa Nhất đến Tần Đường, Hạ Tưởng cuối cùng cũng lộ diện gặp mặt Phó Nghĩa Nhất.

Kỳ thật dưới gợi ý của Hạ Tưởng, Thường Công Trị vô cùng phối hợp với Phó Nghĩa Nhất trong công việc, muốn người có người, muốn sức ra sức, làm cho Phó Nghĩa Nhất không bắt được lỗi gì. Nhưng có một điểm, chỉ cần đề cập đến chứng cứ quan trọng trong sự việc của Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, thì Thường Công Trị liền nói năng cẩn trọng, hoặc là hỏi đến đều không biết.

Nói tóm lại, với cách ứng phó trơn tru và khéo léo của Thường Công Trị đối với Phó Nghĩa Nhất, mọi việc đều được làm rất trôi chảy, khiến người khác không thể bắt bẻ. Thái độ cần có, chắc chắn có. Lễ nghĩa cần có, đều không thiếu. Nhưng có một điểm, đó đều không phải là việc chính.

Nói cách khác, không có chứng cứ xác thực mà Phó Nghĩa Nhất muốn có để có thể giúp Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ định tính, hơn nữa trong quá trình điều tra tìm chứng cứ của Phó Nghĩa Nhất, Cán bộ Đảng viên ở Tần Đường phần lớn đều không hợp tác cho lắm, chỉ có số rất ít người nói xấu Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, còn có một đám người chủ động đi đến văn phòng của Phó Nghĩa Nhất, hành tung khả nghi mà báo cáo công tác. Đều là ai, lúc nào đi, ngồi trong thời gian bao lâu, đều có người đến báo cáo ngay với Hạ Tưởng, hơn nữa bất kể việc lớn việc nhỏ, đều báo cáo không sót một điểm nào.

Cũng không phải tay chân do Hạ Tưởng cố tình sắp xếp, mà là Trần Vĩ Đông tích cực chủ động mỗi buổi tối đều đến văn phòng làm việc của Hạ Tưởng, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, từng việc từng việc một đọc cho Hạ Tưởng nghe, hôm nay Phó Nghĩa Nhất lại tiếp xúc với ai, lại nói chuyện với ai, lại bí mật thảo luận với ai, vân vân. Ai đã lén lút gặp mặt Phó Nghĩa Nhất, ai lại xách theo đồ đi gặp Phó Nghĩa Nhất, Trần Vĩ Đông đều ghi lại rõ mồn một, không sót một chi tiết nào. Lại khiến Hạ Tưởng cũng phải âm thầm cảm thán, trong cuộc sống, nơi đâu cũng không thiếu kẻ tình báo.

Nơi Phó Nghĩa Nhất tá túc là nhà khách Thành ủy, Thu Thiên Lam - Tổng giám đốc của nhà khách Thành ủy là bạn riêng của Trần Vĩ Đông, nên đã cung cấp điều kiện vô cùng thuận lợi cho việc thăm dò của Trần Vĩ Đông

Đối với việc tích cực chủ động của Trần Vĩ Đông, Hạ Tưởng tuy có chút phiền lòng, nhưng lại không thể cự tuyệt không tiếp. Kỳ thật hắn đối với việc Phó Nghĩa Nhất lén lút gặp ai, ai đã chủ động mật báo với Phó Nghĩa Nhất, một chút hứng thú cũng không có. Cùng một nơi, không có khả năng mọi người đều đoàn kết đồng lòng được. Ở đâu cũng có kẻ xuôi theo chiều gió và những tên hề bất tài vô dụng. Cho nên, đối với một số ít người nhân cơ hội quấy rối, đâm thọc, hay là mật báo, hắn cũng lười quan tâm đến.

Hơn nữa nói trắng ra, Trần Vĩ Đông chẳng khác gì bọn người đó. Chẳng qua là Trần Vĩ Đông mật báo với hắn, đâm thọc kẻ khác mà thôi. Bởi vậy, tuy rằng Hạ Tưởng đối với việc báo cáo của Trần Vĩ Đông ậm ậm ừ ừ, nghe như không nghe.

Trần Vĩ Đông lại vui không biết mệt, cho rằng gã ta ở trong mắt của Bí thư Hạ, đã có một vị trí nhỏ nhoi, lại càng vui mừng đắc ý hơn.

Sau ba lượt báo cáo, Hạ Tưởng lấy ra một cây thuốc, một bình rượu, đưa tận tay cho Trần Vĩ Đông, vỗ vỗ bờ vai gã nói:

- Vĩ Đông vất vả rồi, thuốc và rượu anh cầm lấy, tôi cũng dùng không hết. Sau này có việc, anh có thể trực tiếp tìm Tử Kỳ, tôi sắp tới phải vào thủ đô và tỉnh một chuyến, thời gian không nhiều nữa…

Trần Vĩ Đông được sủng ái đến nổi lo sợ, vừa muốn nhận, lại vừa không dám, Hạ Tưởng liền nhét mạnh vào tay gã.

Bí thư Hạ phải đi hoạt động trong thủ đô và tỉnh, việc quan trọng thế này cũng nói cho gã biết. Nói như vậy, gã cũng gần giống như là thân tín của Bí thư Hạ rồi? Trần Vĩ Đông vui mừng đến phát điên, cầm lấy thuốc lá và rượu, mừng vui rạo rực mà rời đi.

Kỳ thật gã ta làm sao mà biết được, nguyên nhân mà Hạ Tưởng tặng thuốc và rượu cho gã, là đáp lại những báo cáo nhỏ nhặt của gã gần đây, nói cách khác, toàn bộ nổ lực của gã, đổi lại không phải là được lãnh đạo cấp trên coi trọng hay thăng chức như ý muốn, càng không phải là trọng dụng, mà là đuổi đi bằng một cây thuốc và một bình rượu.

Hạ Tưởng mới sẽ không trọng dụng Trần Vĩ Đông, Trần Vĩ Đông thành sự thì không bại sự có thừa, trọng dụng gã, đồng nghĩa với việc bên mình cài một quả bom hẹn giờ. Hơn nữa hiện giờ gã có thể nhảy qua nhảy lại dốc sức vì mình, chớp mắt cái, lại có thể bán đứng mình, phất cờ hò reo giúp người khác thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng chính vì báo cáo của Trần Vĩ Đông, Hạ Tưởng mới có thể nắm được nhất cử nhất động của Phó Nghĩa Nhất, có được suy tính trong lòng.

Tặng Trần Vĩ Đông một cây thuốc và một bình rượu còn có một hàm ý khác, chỉ cần hắn ở Tần Đường một ngày, tác dụng của Trần Vĩ Đông cũng chỉ giới hạn ở giữa thuốc và rượu, không được trọng dụng, muốn thăng chức khi hắn còn đảm nhiệm, không thể đâu. Nhưng có một điều, Hạ Tưởng chí ít có thể bảo đảm cho Trần Vĩ Đông ngồi vững trên vị trí Phó trưởng ban thư ký Ủy ban, không để gã bị Chương Quốc Vĩ cho xuống chức. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đạo làm quan, không chỉ là phải lôi kéo lòng người về phía mình, còn phải có thủ đoạn là vừa lôi kéo vừa chèn ép, đối với bộ phận tiểu nhân thích thủ đoạn nham hiểm, chợt xa chợt gần, không dùng làm gì, cũng không để kẻ đó cho đối thủ dùng.

Hành động gặp mặt Phó Nghĩa Nhất của Hạ Tưởng, là ở văn phòng làm việc Bí thư Thành ủy của hắn.

Dùng gặp mặt chứ không phải gặp gỡ, để chứng minh cấp bậc của Hạ Tưởng cao hơn so với Phó Nghĩa Nhất. Dù cho Hạ Tưởng ở Tần Đường, với thân phận của Bí thư Thành ủy, nhưng hắn dù sao cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là một trong 13 nhân vật quyền cao chức trọng ở tỉnh Yến.

Vốn tưởng rằng chỉ là cuộc gặp mặt giải quyết công việc, cùng lắm chỉ mười phút đồng hồ, nói chút chuyện, vài lời khách sáo thì xong chuyện rồi. Không ngờ đến là, Phó Nghĩa Nhất lại không biết dũng khí từ đâu ra, dám khiêu khích thẳng mặt Hạ Tưởng! Liền kích phát cơn tức giận vốn không dễ gì bị bộc phát của Hạ Tưởng!

Bình luận

Truyện đang đọc