QUAN THẦN

Chu Hồng quyến rũ cười:

- Bí thư Bạch nói đùa. Sao tôi chưa từng cảm thấy mùi thơm trên người mình…

Bạch Chiến Mặc thấy Chu Hồng trả lời lại, liền càng thêm hưng phấn thốt ra:

- Nhập chi lan chi thất, cửu nhi bất văn kỳ hương (vào vườn lan ở lâu thì không còn nhận thấy mùi thơm), cũng giống như đôi mắt mình không thể nhìn thấy phía sau của mình, phụ nữ càng có mùi hương cũng không thể ngửi thấy mùi thơm của chính cơ thể mình.

- Trên người tôi thực sự có hương thơm?

Đôi mắt Chu Hồng chớp chớp rất là mê người, lấp lánh trong suốt như nước mùa thu, Bạch Chiến Mặc đã rơi vào cái bẫy và cũng không thể nào tự thoát ra được.

Thường nói đàn ông là bến cảng của phụ nữ, kỳ thật không đúng, phụ nữ mới là trạm dừng chân của đàn ông. Một người đàn ông khi đắc ý, khi thất vọng, khi phiền muộn, khi hưng phấn, anh ta đều cần một người phụ nữ khoan dung độ lượng, cần một người phụ nữ thật lòng an ủi. Một người phụ nữ tốt, có thể khiến cho trái tim điên cuồng của người đàn ông ngừng lại, có thể khiến cho trái tim hoang dã của người đàn ông có được sự an ủi.

Một người phụ nữ tốt như biển cả, như bến cảng, mặc kệ người đàn ông là bão táp dữ dằn hay là chiếc thuyền buồm rách nát, đều có thể ở trong vòng tay của một người phụ nữ tốt, nhận được sự ấm áp và thư giãn.

Giờ này khắc này, ở trong mắt Bạch Chiến Mặc, Chu Hồng chính là ngôi sao trên bầu trời, cướp lấy hồn phách của người khác.

- Thơm, mùi thơm phụ nữ mê người.

Bạch Chiến Mặc có chút không kiềm chế được, gã không phải là Hạ Tưởng là người hai thế giới, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, gã chỉ là một người đàn ông bình thường, là một người đàn ông độc thân ở bên ngoài lại nắm quyền lực trong tay, lại là người đàn ông vốn đã định đi giải trí thư giản, đột nhiên có người đẹp bên cạnh sao tim có thể không đập nhanh hơn, lòng bàn toát mồ hôi.

Chu Hồng khởi động ô tô, liếc mắt nhìn Bạch Chiến Mặc một cái:

- Ghét ghê, cái gì mùi hương phụ nữ, khó nghe chết đi được.

Một câu với giọng điệu nủng nịu vừa yêu kiều vừa ủy mị, suýt tý nữa thì khiến Bạch Chiến Mặc rụng rời xương cốt.

- Nghe nói Tiểu Chu hiện nay vẫn độc thân? Sao vậy, chẳng lẽ là tầm mắt quá cao?

Bạch Chiến Mặc làm bộ quan tâm cuộc sống của Chu Hồng.

- Cũng phải, với điều kiện của cô, vừa xinh đẹp vừa có năng lực, quả thật không dễ mà tìm được người thích hợp.

Chu Hồng lái xe thành thạo ra khỏi cổng trụ sở Quận ủy, chỉ chốc lát sau đã chạy trên đại lộ Viễn Cảnh, thẳng tới hướng bắc.

- Bí thư Bạch nói đùa, tôi mà điều kiện tốt gì? Tôi hiện tại là cao không tới thấp cũng không xong, muốn trèo cao thì lại với không tới, quá kém thì lại thấy chướng mắt, mới đây mà đã 30 tuổi rồi, vậy mà vẫn độc thân một mình cũng thật là đáng thương.

Bạch Chiến Mặc vừa nghe càng thêm mở cờ trong bụng, độc thân tốt, phụ nữ độc thân càng tốt, người phụ nữ độc thân xinh đẹp chín chắn 30 tuổi quả thực chính là lễ vật trời ban, gã liền híp mắt suồng sã mà quan sát trước ngực và vòng eo Chu Hồng mấy lần, nói:

- Toàn thân từ trên xuống dưới của Tiểu Chu thật sự là không một chỗ nào không đẹp. Với điều kiện cùa cô tìm một triệu phú cũng là dễ như chơi, nếu chỉ muốn tìm một người làm chỗ dựa thì ít nhất cũng phải tìm nhân vật số một.

- Nhân vật số một? Số một chính là bí thư rồi?

Chu Hồng cười khúc khích, lấy tay che miệng, ánh mắt lườm Bạch Chiến Mặc một cái.

- Ngài cũng thật là người biết an ủi, hiện nay con gái xinh đẹp tuổi 20 có rất nhiều, dù tôi thật sự muốn dựa vào một Bí thư, Bí thư Quận ủy không dám mơ, Bí thư huyện ủy cũng được nhưng mà người ta chỉ thích con gái trẻ, không thích đàn bà tuổi 30.

- Vậy là bọn họ không có mắt, con gái tuổi 20 có gì tốt? Chỉ giống một trái táo chưa chín, vừa teo vừa chát, vẫn là phụ nữ 30 mới tốt hơn, tròn chỉnh, trưởng thành lại gợi cảm.

Bạch Chiến Mặc trở nên to gan hơn, lời Chu Hồng rõ ràng có ý tứ khiêu khích, không làm cho gã suy nghĩ lệch lạc mới lạ.

- Tôi thì không thích cô bé hơn 20 tuổi, cái gì cũng không hiểu chỉ biết giả bộ làm nũng...

Trải qua thăm dò, trong lòng Bạch Chiến Mặc chắc chắc và thầm vui mừng, Chu Hồng chín chắn như quả hồng đào, no đủ mà mượt mà đúng là cực phẩm, nếu có thể ngã vào lòng gã, cũng không uổng là một người đàn ông. Gã là Bí thư quận Hạ Mã, cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ tuổi đầy hứa hẹn, về sau rất có tiền đồ, dáng vẻ cũng không kém. Chu Hồng lại có ý tìm một chỗ dựa vững chắc, gã và Chu Hồng mỗi người có nhu cầu riêng, cuối cùng phát triển thành loại quan hệ gì đó, còn không phải là chuyện rất ăn nhịp với nhau sao? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Bạch Chiến Mặc nóng lòng muốn thử, tràn đầy kỳ vọng đối với bữa cơm tiếp theo thậm chí mặn nồng sau bữa cơm.

Xe Chu Hồng vẫn chạy trên đường lớn Viễn Cảnh hướng về hướng Bắc, nếu đi tới nữa sẽ ra khỏi quận Hạ Mã, cô rẽ vào một nhà hàng cũng không sang trọng mấy, tên nhà hàng gợi lên một quan niệm khác —— Mỹ Nhân Kháo (người đẹp dựa vào)

Bạch Chiến Mặc thấy nhà hàng tuy rằng không lớn, nhưng thu dọn vô cùng sạch sẽ, chủ yếu là vị trí có hơi ẩn dật, hơn nữa tầng dưới là nhà hàng, tầng trên lại là phòng nghỉ, gã liền liếc mắt đầy thâm ý nhìn Chu Hồng một cái, mỉm cười:

- Mỹ Nhân Kháo, tên rất hay, có hương vị khác... Tiểu Chu hãy giải thích xem có kiến giải gì?

Chu Hồng đậu xe xong, dẫn Bạch Chiến Mặc lên lầu, ngựa quen đường cũ mà tới một gian phòng ở cuối hành lang lầu hai, tên gian phòng cũng rất thú vị: Tùy Tâm Dục.

Vào phòng, Bạch Chiến Mặc mới phát hiện không giống với các phòng của nhà hàng ở nơi khác, phòng của nhà hàng Mỹ Nhân Kháo giống như phòng karaoke, hoặc là nói giống với phòng của khách sạn, bên trong có sô pha, có giường, ở giữa bày một bàn ăn, còn có bình phong, phía sau bình phong là chỗ ban công.

Chu Hồng cười khanh khách mà đi vào mặt sau bình phong, đi đến phía trên ban công, trên ban công có một chiếc ghế dài, cô nghiêng người ngồi trên ghế dài, dựa lưng ra sau, một bộ dáng chây lười say xỉn, cười hỏi:

- Bí thư Bạch, ngài nói tôi hiện tại giống cái gì?

- Người đẹp trên ghế dài, cảnh đẹp không giới hạn.

Bạch Chiến Mặc trình độ học vấn khá cao, có thể sổ ra hai câu thơ, gã vỗ tay tán thưởng.

- Đúng là một người đẹp dựa vào ghế. Tuyệt!

Sau khi ngồi xuống, Chu Hồng mời Bạch Chiến Mặc gọi món, gã phất tay:

- Tùy ý, tùy ý, người đẹp trước mắt, dù có là mỹ vị cũng trở thành vô vị.

Chu Hồng không nói lời nào, chỉ là hơi oán giận mà liếc mắt nhìn Bạch Chiến Mặc một cái, một cái liếc mắt đã khiến cho ngọn lửa dâm tà của Bạch Chiến Mặc càng bùng nổ thêm, không kìm nổi khiêu khích hỏi:

- Tùy tâm dục —— lại là ý gì? Chẳng lẽ là nói có thể tùy tâm sở dục?

Chu Hồng dường như không hề cự tuyệt ánh mắt tham lam của Bạch Chiến Mặc, chỗ cô ngồi vốn cách Bạch Chiến Mặc khá gần, lại mượn cớ lấy đũa cố tình vô ý dùng ngón tay quẹt qua mu bàn tay của gã, hàm ý phong phú mà cười nói:

- Tùy tâm dục chính là tùy tâm sở dục, chỉ thiếu một chữ, kỳ thật là nói người không có gan thì tùy tâm dục, nếu có gan thì là tùy tâm sở dục.

Sự cám dỗ, một sự cám dỗ trắng trợn, Bạch Chiến Mặc đâu còn lòng nào mà ăn cơm nữa, chỉ muốn nuốt chửng lấy Chu Hồng là đủ rồi, nhất là chỗ mu bàn tay vừa bị bàn tay nhỏ bé trắng mịn của Chu Hồng quẹt qua cứ ngứa rang, trong lòng càng như bị cào cấu khó chịu, dục vọng phát cuồng.

- Tôi thì tùy tâm dục tốt, hay là tùy tâm sở dục tốt hơn?

Bạch Chiến Mặc tiếp tục lớn mật khiêu khích.

- Tôi không nói là tốt hơn, bởi vì tôi cũng không biết lá gan bí thư Bạch to bao nhiêu.

Chu Hồng lại là che miệng cười, sau khi cười xong, lại đùa tóc. Động tác cô che miệng mà cười thật là gợi cảm mê người, tư thế vuốt tóc càng tạo cho người khác sự cám dỗ lộ liễu.

Bạch Chiến Mặc vẫn chưa uống lấy một ngụm rượu, thì đã say mất tiêu.

Sau khi đồ ăn dọn lên, Chu Hồng không ngừng chuốc cho Bạch Chiến Mặc uống thêm mấy ly. Bạch Chiến Mặc có mấy ly rượu vào bụng, có rượu nổi tính háo sắc, háo sắc đến liều mạng, gã nhân lúc chạm cốc làm bộ không cẩn thận nắm tay cùa Chu Hồng một cái.

Chu Hồng không hề có phản ứng gì, khiến cho ý niệm tùy tâm sở dục trong lòng Bạch Chiến Mặc càng ngày càng mãnh liệt. Cũng đúng, ăn cơm tại nhà hàng Mỹ Nhân Kháo, tại phòng tùy tâm dục có người đẹp làm bạn, bầu không khí hữu tình, đề tài mập mờ, cố tình hay vô ý cũng được, cả hai cùng đồng ý cũng được, tóm lại theo rượu nồng ý say, Bạch Chiến Mặc lúc bắt đầu thăm dò sau đó bắt đầu hành động theo bản chất.

Gã liền một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn dễ chịu của Chu Hồng, dùng sức nắm chặt không buông:

- Tiểu Chu, đừng xem tôi là Bí thư Quận ủy, một mình tôi ở thành phố Yến, người nhà không ở bên cạnh cũng là cô độc lẻ loi, nói ra thì cùng cô cũng là người cùng cảnh ngộ.

Chu Hồng chỉ nhẹ nhàng kháng cự chút chút rồi để mặc Bạch Chiến Mặc nắm lấy, trên mặt ửng hồng:

- Bí thư Bạch, ngài, ngài uống say rồi…

- Tôi không có say, rất là tỉnh táo.

Bạch Chiến Mặc thấy Chu Hồng không phản kháng, lá gan liền lớn hơn nữa, giơ tay ôm lấy eo Chu Hồng.

- Theo tôi rồi, tôi cam đoan sẽ không để cô chịu thiệt. Đừng nói cô mở một căn thẩm mỹ viện, dù mở mười căn cũng không thành vấn đề, ai cũng không dám làm khó dễ cô.

Chu Hồng ưỡn ẹo nói:

- Bí thư Bạch, đừng như vậy, tôi, tôi, con người tôi đối với việc gì cũng phản ứng chậm mất nửa nhịp, ngài cho tôi một chút thời gian được không?

Sau đó lại cúi đầu, một bộ dáng thẹn thùng.

- Ngài tướng mạo đường đường, lại là Bí thư Quận ủy rất phù hợp hình tượng đàn ông trong lòng tôi. Tôi, tôi cũng có thiện cảm với ngài nhưng xin đừng tiến triển quá nhanh được không? Nếu quá nhanh, tôi sợ chính mình không chấp nhận được, sẽ bị ngài dọa cho chạy mất.

Bạch Chiến Mặc mở cờ trong bụng, nghe ý của Chu Hồng là cô ta đã chấp nhận rồi, nhưng cô ta vẫn muốn có một tâm trạng, muốn tiến hành từng bước. Được, cứ theo ý cô ta, hiện tại gã cũng không phải là loại đàn ông hễ thấy phụ nữ là muốn lên giường, tốt xấu cũng là người đàn ông trải qua trăm trận chiến, biết rằng có số phụ nữ nóng vội, có một số lại chậm chạp từ từ.

Tới cảnh giới nhất định thì phải chú ý tâm trạng, chứ loại phụ nữ bụp một cái là lên giường gã cũng chẳng lạ gì.

Lần trước gã ăn cơm ở một chỗ kia, nghe được có người thảo luận nói là Phó bí thư tỉnh ủy họ Dương ở địa phương nào đó nhìn thấy nữ nhân viên phục vụ cũng thèm muốn, mà nữ phục vụ còn cố ý mặc váy ngắn cúi người xuống cố ý dụ dỗ Phó bí thư Dương, liền khiến Bạch Chiến Mặc ghê tởm. Tới được cảnh giới Phó bí thư tỉnh ủy, dù trẻ tới đâu cũng là hơn 40 tuổi hoặc là trên 50 tuổi, đàn ông khi bốn năm mươi tuổi thì sẽ không giống với loại thanh niên trai trẻ chưa có kinh nghiệm với phụ nữ, hễ thấy phụ nữ cúi người để lộ mông liền động dục. Hơn nữa khi tới tầng cấp Phó bí thư tỉnh ủy, ngày ngày công việc chất đống, bận bịu tới đầu tắt mặt tối, khi công việc nhiều thì ý nghĩ về phương diện nam nữ liền phai nhạt.

Một nữ nhân viên phục vụ cũng có thể lọt vào mắt của Phó bí thư tỉnh ủy, y là Phó bí thư tỉnh ủy gì đây? Đúng là loại hạ cấp, tám đời chưa thấy phụ nữ hay sao? Cho dù y có đủ sinh lực đó, y cũng không thể để bỏ bê người đó! Lúc ấy Bạch Chiến Mặc liền tức giận bất bình mà nghĩ tuyệt đối là nói bậy, tuyệt đối là tin đồn nghe nhiều thành ra lộn xộn lung tung, nghe nhầm đồn bậy.

Bạch Chiến Mặc tự phụ có tâm trạng có đẳng cấp liền áp chế ngọn lửa dục vọng trong lòng, chỉ kéo tay, ôm eo cũng không hề có thêm động tác tiến thêm một bước nào nữa, e sợ bị Chu Hồng xem thường gã.

Sau khi cơm no rượu say, Chu Hồng đưa túi xách tay giao cho Bạch Chiến Mặc:

- Một chút lễ vật nhỏ, thay cho lòng thành, xin Bí thư Bạch vui lòng nhận cho.

Bạch Chiến Mặc hiện tại vì có ý đồ khác, cái ham muốn chính là thân thể của Chu Hồng mà không phải là tiền tài của cô thì sao lại đồng ý nhận quà, kiên trì không nhận. Chu Hồng thì kiên trì phải đưa, còn lấy quà tặng từ bên trong ra, là mấy chai rượu và mấy cây thuốc lá, thuốc lá là thuốc lá trắng, mặt trên không có nhãn hiệu, rượu cũng là rượu trắng, không có thương hiệu, cô dùng một loại giọng điệu gần như đang làm nũng nói:

- Thuốc là là do chính em tự tay cuốn, có hương vị riêng, rượu cũng là do tự mình em pha chế, bồi bổ sức khỏe, trên thị trường tuyệt đối là không có mà uống, không dám nói là tốt như thế nào nhưng tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Có câu là có tiền khó mua được hàng không bán, rượu và thuốc lá của em chỉ cho người quen hoặc người gần nhất, nếu như Bí thư Bạch cảm thấy xa cách với em thì có thể không nhận…

Ánh mắt u oán của Chu Hồng lập tức khiến Bạch Chiến Mặc như bị mê hoặc, vội vàng nhận lấy:

- Nhận, đương nhiên nhận, nếu đã là tấm lòng thì cần phải nhận lấy. Tuy nhiên phải nói lại, khó nhất là chịu ơn của người đẹp, tôi nên đáp trả lại lòng nhiệt tình của cô thế nào đây?

Chu Hồng lại che miệng cười:

- Đợi về sau quen thân, nói không chừng sẽ không còn là người ngoài, còn nói lời khách sáo gì nữa, có thể thấy được Bí thư Bạch không định kết bạn với em rồi…

Bạch Chiến Mặc ha hả cười, vỗ đầu, vẻ mặt ảo não nói:

- Coi tôi vụng về ngu ngốc chưa này, đúng là không biết ăn nói, tuy nhiên tấm lòng chân thành của tôi vẫn là tình cảm chân thật, cần phải nhớ cho kỹ.

Chu Hồng thản nhiên cười:

- Ừ, em sẽ nhớ kỹ, nhớ tận đáy lòng.

Bạch Chiến Mặc xách theo túi xách, càng khiến gã vui mừng hơn cơm no rượu say chính là bất ngờ được kết bạn với Chu Hồng, vừa nghĩ tới mai sau có thể cùng Chu Hồng phát triển, gã liền rất phấn khích, nghĩ đến có thể ở trong những ngày tháng đen tối thế này có người đẹp làm bạn cũng là một điều may mắn lớn trong đời người. Gã liền quét sạch cảm xúc âm u trước kia, hát lên bản nhạc đã bỏ quên từ lâu.

Bạch Chiến Mặc trong sự phấn khích có chút cảm xúc quá tự hào quá đắc ý, lại không biết rằng gã đã một bước tiến vào trong cái cạm bẫy khổng lồ, sau này cũng khiến gã thật sự cảm nhận được hàm ý cụ thể của câu "nhận ơn nghĩa của người đẹp", hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, nhất là phụ nữ cực kỳ xinh đẹp chính là loại thuốc độc không màu không vị…

Trong phòng bệnh Tổng Chính tại Bắc Kinh, Hạ Tưởng đang nói chuyện điện thoại với Mai Hiểu Lâm.

Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, bệnh tình Hạ Tưởng tốt hơn phân nửa, trên cơ bản đã khôi phục bảy tám phần, hắn muốn xuất viện bác sĩ lại khăng khăng phải theo dõi thêm hai ngày, bất đắc dĩ đành phải tuân theo lời dặn của bác sĩ. Sáng hôm nay hắn cho Tiêu Ngũ lái xe đưa cô bé Lê và đứa con quay về thành phố Yến. Hạ Đông còn nhỏ, còn trong thời kỳ cho bú, ở bên ngoài có nhiều điều bất tiện, Tào Thù Lê tuy rằng không muốn nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy trở về thì tốt hơn, liền gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, Tào Thù Lê dặn đi dặn lại đủ thứ chuyện, còn nhắc nhở Hạ Tưởng phải biết tự chăm sóc mình cho tốt, mọi việc không thể đối phó cho qua, nhất định phải chờ bệnh tình bình phục hoàn toàn mới được xuất viện, còn cố ý cường điệu để hắn đừng lộn xộn, đừng gây thêm chuyện nữa, lời nói ra hơi bị nhiều có chút giống như nói với trẻ con vậy khiến cho Phượng Mỹ Mỹ và Cổ Ngọc ở một bên mở to hai mắt. Không thể tin được Chủ tịch quận Hạ bên ngoài uy phong lẫm liệt người người kính ngưỡng, ở trước mặt Tào Thù Lê nói cái gì nghe cái ấy, tuyệt không phản bác, trung thực khiêm nhường như trẻ con.

Tào Thù Lê đi rồi, phòng bệnh lập tức im lặng hẳn, chủ yếu là không còn Hạ Đông, Hạ Tưởng liền cảm thấy lỗ tai thanh tịnh hơn. Hôm nay vừa lúc Liên Nhược Hạm cùng ông cụ đi mừng thọ một người bạn, Cổ Ngọc sáng sớm đi ra ngoài chưa về, khi chỉ còn lại một mình hắn thì nhận được điện thoại của Mai Hiểu Lâm.

Giọng nói của Mai Hiểu Lâm không còn là làn điệu lãnh đạm nhạt nhẽo mà là có thêm một hương vị quan tâm:

- Thế nào, khỏe chút nào chưa? Hiểu Mộc nói, anh đối với nó cũng không tệ, nó da mặt mỏng, có một số lời không tiện nói ra, muốn cảm ơn anh lại ngượng ngùng thì để tôi thay nó nói ra vậy.

- Không có việc gì, việc nhỏ, không đáng giá nhắc tới.

Hạ Tưởng không cần quan tâm tới lời cảm ơn của Mai Hiểu Mộc, chỉ cần y yên phận mà công tác không gây thêm phiền là được rồi, hắn để ý chính là mẹ con Mai Hiểu Lâm.

- Con gái thế nào?

- Bé rất khỏe, ăn được ngủ được, không đáng lo, so với anh thì khiến người ta bớt lo ngại nhiều hơn.

Câu sau thì có ý tứ thùy mị chút, có lẽ là ý thức được có chút không ổn, Mai Hiểu Lâm liền ho khan một tiếng.

- Sau khi xuất viện, anh sẽ đối phó Phó Tiên Phong như thế nào? Có cần tôi hỗ trợ hay không?

Lần này trả đòn, Hạ Tưởng không muốn để bất kỳ gia tộc Mai gia hay Khâu gia nhúng tay vào. Là ân oán cá nhân giữa hắn và Phó Tiên Phong, quá nhiều lực lượng tham gia không nhất định sẽ thu được hiệu quả tốt đẹp, nói không chừng mỗi thế lực có một ý khác nhau sẽ càng làm cho phức tạp thêm. Hắn rất rõ với thực lực trước mắt của hắn, Mai gia và Khâu gia đồng ý giúp hắn là ân tình, không giúp hắn là bổn phận, nhưng nếu hắn đã mở miệng thì chắc chắn sẽ hoặc nhiều hoặc ít mà giúp đỡ một chút. Nhưng có một điểm, ân tình sẽ có ngày dùng cạn, hơn nữa dù là Mai gia và Khâu gia chỉ cần ra tay chắc chắn sẽ tìm kiếm sự đền đáp về lợi ích, có lẽ sẽ làm cho sự tình càng thêm phức tạp thêm.

Giai đoạn hiện nay, ý tưởng của hắn rõ ràng, mục tiêu rõ ràng thì sẽ không muốn thế cục phức tạp hóa thêm.

Cho dù Mai gia và Khâu gia ra tay, bây giờ một chân đá Phó Tiên Phong ra khỏi tỉnh Yến cũng không thực tế cho lắm.

Suy xét sâu xa của Hạ Tưởng là, nuôi dê lấy thịt vẫn là đợi sau khi con dê mập mạp đem ra giết làm thịt là tốt nhất, tuy rằng hiện tại giết đi cũng có thể trút bớt cơn giận nhưng dễ dàng khiến con dê sợ mà chạy mất, vẫn là không bằng khi con dê béo tròn, một đao chém xuống, càng có miếng thịt dê khoái khẩu thơm ngon vừa miệng.

Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, còn chưa nói chuyện, Mai Hiểu Lâm bất mãn nói:

- Biết hiện tại Ngô gia đã đồng ý hổ trợ anh, anh liền không thèm để ý đến Mai gia chúng tôi. Tùy anh vậy, có bản lĩnh thì sau này đừng có nhờ vả gì với chúng tôi.

Hạ Tưởng liền vui vẻ:

- Đang nói chuyện chính, em lại nổi giận không đâu. Thật đúng là lòng của phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, quá huyền bí.

"Xì" một tiếng, Mai Hiểu Lâm cười:

- Đối với đàn ông mà nói, phụ nữ trước khi chưa đạt được mới đáng để hao tâm tổn sức để suy đoán tâm tư của cô ta, phụ nữ sau khi đạt được thì loại bỏ như chiếc guốc mòn, sớm đã đem lòng dạ thảnh thơi đặt trên người phụ nữ khác rồi, ví dụ như càng trẻ trung, càng xinh đẹp hoặc là càng có tiền...

- Em muốn nói Cổ Ngọc thì cứ nói rõ, đừng nói bóng gió.

Lần trước khi Mai Hiểu Lâm đến thăm hắn, Hạ Tưởng liền phát hiện ánh mắt của cô thỉnh thoảng dừng ở trên người Cổ Ngọc, có chút bối rối và bất mãn liền biết cô lại đa nghi rồi.

- Cổ Ngọc chỉ là em gái anh.

- Hừ!

Mai Hiểu Lâm cũng không biết là tức giận thật, hay là cố ý chọc giận người khác.

- Người em và người tình chỉ khác nhau một chữ, trên thực tế cũng chỉ là một bước đi. Đừng trách em không nhắc nhở anh, vợ lớn của anh cũng không tệ, khoan dung độ lượng, nếu phát hiện cái tính gian xảo của anh không chừa thì nhiều lắm là chửi vài câu, chắc chắn sẽ tha thứ cho anh, còn cô vợ nhỏ thì khó nói à, cô ta là người có cá tính lại nóng nảy, cẩn thận cô ta cho anh một trận.

- Nhìn xem, lại bận tâm lo lắng không đâu, người đẹp bên cạnh anh nhiều như mây, chỉ ngẫu nhiên phạm phải một lần sai lầm, còn là bị ép…

Hạ Tưởng lại muốn nhắc lại chuyện xưa, đề cập tới một lần duy nhất giữa hắn và Mai Hiểu Lâm.

Mai Hiểu Lâm cũng rất mau lẹ, trực tiếp cắt đứt điện thoại:

- Tạm biệt!

Có câu là không nên nói dối, vừa nói dối là phạm sai lầm, Hạ Tưởng vừa mới nói dối, không ngờ mấy tiếng sau lại phạm thêm một sai lầm nữa...

Bình luận

Truyện đang đọc